Trong một giây phút nào đó, cô đã từng tưởng tượng ra cảnh tượng cô và người đàn ông này kết hôn với nhau, sau đó bọn họ có một gia đình ấm áp, có một đôi trai gái xinh đẹp đáng yêu, bọn họ sẽ cùng nhau làm bữa tối, cùng nhau ăn cơm.
Trên bàn ăn, anh nhẹ nhàng, tình cảm bóc tôm cho cô, còn cô dỗ con của bọn họ ăn cơm.
Nhưng hôm nay, những hình ảnh này chỉ có thể tồn tại trong tưởng tượng của cô mà thôi.
Nếu cuộc sống này giống như lần đầu gặp gỡ thì tốt quá.
Vân Giai Kỳ nhớ đến Mạn Nhi, không biết bao giờ mới có thể gặp được con bé, cô cũng không biết cô và Mạn Nhi có thể trở lại như trước đây không, trong lòng lại cảm thấy buồn phiền.
Mạn Nhi thích ăn tôm nhất.
Trước kia cô sẽ bóc vỏ tôm cho Mạn Nhi, cô không biết cách bóc tôm, đôi khi sẽ bị vỏ tôm đâm bị thương, Mạn Nhi sẽ đau lòng mà thổi cho cô.
Cô nhớ Mạn Nhi.
Đột nhiên, Vân Giai Kỳ buông đũa, cô nói: “Tôi ăn no rồi.”
Bạc Tuấn Phong nhìn cô: “Ăn no rồi sao.”
Anh thấy cô mới chỉ ăn một chút.
Vân Giai Kỳ hỏi: “Mạn Nhi đâu, anh có gặp con bé không?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Không”“
Anh cũng buông đũa, dùng khăn ướt lau tay.
Vân Giai Kỳ nói: “Anh không nhớ Mạn Nhi sao?”
Bạc Tuấn Phong không nói gì cả, Bạc Ngạn Thiên không cho anh gặp.
Bạc Tuấn Phong biết sau này nếu thái độ của anh cứ cứng rắn, Bạc Ngạn Thiên sẽ lôi Mạn Nhi ra để đàm phán lợi ích, rồi từng bước lại lấn thêm từng bước.
Anh không muốn vì Vũ Minh và Mạn Nhi mà bị Bạc Ngạn Thiên trói chặt.
Người hầu và đầu bếp cũng ăn xong rồi, hỏi: “Cậu Bạc và cô Vân đã ăn no chưa? Ăn no rồi chúng tôi thu dọn bát đũa nhé”
“Để tôi làm cho.”
“Không không” Người hầu lập tức ngăn cô lại: “Chúng tôi thu dọn được, cô cứ nghỉ ngơi đi”
Vân Giai Kỳ nói: “Vất vả cho mọi người rồi.”
“Cô Vân, cô nói gì thế, đây là việc của chúng tôi mà”
Vân Giai Kỳ đứng dậy, Bạc Tuấn Phong cũng đứng dậy theo cô.
Hai người vừa đi ra khỏi nhà bếp đã đụng mặt Vân Ngọc Hân.
Vân Ngọc Hân giữ chặt tay Vân Giai Kỳ, nói với cô: “Vân Giai Kỳ, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Trông cô vô cùng khẩn trương, giống như có chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói với Vân Giai Kỳ vậy.
Vân Giai Kỳ chưa kịp đáp lại, Bạc Tuấn Phong đã ôm lấy bả vai Vân Giai Kỳ, nhẹ nhàng gỡ tay Vân Ngọc Hân ra, nói với cô: “Không có gì để nói cả”
“Anh Tuấn Phong.’ Vân Ngọc Hân tủi thân nói: “Đây là chuyện riêng của em và Vân Giai Kỳ mà”
“Chỉ cần có liên quan đến cô ấy, thì không cần mọi người phải nói gì cả: Vân Ngọc Hân nghẹn lời.
Bạc Tuấn Phong nói: “Cô ấy mệt rồi, chuẩn bị lên phòng nghỉ ngơi.”
Nói xong, anh kéo tay cô kéo lên lầu..