Vân Giai Kỳ đi đến bên cạnh bàn, thoải mái ngồi xuống nói với người hầu: “Bát của tôi đâu?”
Người hầu nhìn về phía Bạc Ngạn Thiên, thấy ông cụ khoát tay lạnh lùng nói: “Tôi cho cô ngồi xuống rồi sao?”
Vân Giai Kỳ nhìn ông.
Bạc Ngạn Thiên nói: “Cô có tư cách gì để ngồi ăn cơm cùng tôi?”
Lời này nghe thật quen thuộc.
Bạc Tu Diễn cũng từng nói với Lâm Thanh Thủy như vậy.
Đây là câu nói kẻ trên nói với người dưới, thế mà Bạc Ngạn Thiên lại nói với cô.
Vân Giai Kỳ tức giận nói: “Sao lại không được?”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Người hầu ăn gì cô ăn cái đó.”
Vân Hùng Phi nhìn Vân Giai Kỳ, yên lặng không nói gì.
Bạc Ngạn Thiên bị cô làm cho vô cùng tức giận, thấy cô đi vào nhà bếp, gọi người hâu ra lệnh: “Đi xem cô ta muốn làm trò gì?”
Người hầu lập tức bước đến.
Một lúc sau, người hầu trở về nói: “Cô Vân Giai Kỳ đến nhà bếp làm đồ ăn”
“Cô ta xuống bếp làm đồ ăn sao?” Bạc Ngạn Thiên xoa mày không hiểu nổi.
Một thiên kim tiểu thư mà lại tự xuống bếp làm đồ ăn sao.
Ví dụ như Vân Ngọc Hân, mười ngón tay không bao giờ dính nước, trong nhà luôn có người hầu và bảo mẫu, đâu cần tự mình làm gì chứ?
Một cô chủ của gia đình giàu có xuống phòng bếp chính là làm mất mặt người nhà.
Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh không còn mặt mũi gì, Lâm Tĩnh Anh nói: “Từ nhỏ cô ta đã nấu cơm rồi, lúc đưa về nhà năm mười mấy tuổi cô ta cũng tự xuống bếp làm cơm”
, tiến vào phòng bếp là chuyện của người làm mà” Bạc Ngạn Thiên khinh thường nói: “Đừng quan tâm cô ta nữa, khó có một đêm hội tụ đầy đủ như hôm nay, lâu lắm rồi tôi cũng không gặp Hùng Phi.”
Nói xong, ông bưng chén rượu lên, giơ lên với Vân Hùng Phi: “Hùng Phi, nào, chúng ta uống một ly”
Vân Hùng Phi cũng vui vẻ đáp lại ông.
“Cậu chủ đã về”
“Cậu Bạc”
Người hầu lập tức ra đón anh.
Bạc Tuấn Phong cởi áo khoác ra đưa cho quản gia, người hầu nói: “Cậu Bạc, hôm nay mọi người đến nhà chúng ta dùng cơm, bọn họ nghĩ rằng hôm nay anh sẽ về muộn nên đã dùng cơm trước rồi.”
“Vậy sao?”
“Anh có muốn đến nhà ăn luôn không?”
Bạc Tuấn Phong không nói gì, bước đến nhà ăn, lại không nhìn thấy Vân Giai Kỳ đâu.
“Tuấn Phong”
Lâm Tĩnh Anh và Lâm Lập Tân nhìn thấy anh đã về, sợ hãi đứng dậy..