Nhà họ Tống lớn như vậy, lại cho một đứa con nít không có chung dòng máu vào cửa nhà họ Tống sao?
“Bây giờ cô ta chỉ muốn có Mạn Nhi, sau này cô ta lại muốn có thêm Vũ Minh.
Sau đó sẽ có chuyện vì con mà phất lên, hơn nữa bí mật về hai đứa trẻ chính là giấy không gói được lửa, cũng chẳng thể giữ lâu được, nếu để lâu, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động”
Ban đầu, cô nói chuyện của Mạn Nhi cho cô ta, vậy mà cô ta vẫn điên cuồng như vậy, đến cả không phải con gái mình mà cũng đồng ý.
Nếu một ngày nào đó cô biết hai đứa trẻ đều là con của cô ta và Bạc Tuấn Phong, chắc chắn cô ta sẽ càng điên cuồng hơn.
Đột nhiên Vân Lập Tân khẩn trương nói: “Bên phía Tống Hạo Hiên có thể ép chuyện này xuống không?”
Về chuyện nguồn gốc của Mạn Nhi, nhà họ Bạc và nhà họ Tống cùng nhau áp xuống.
Dù sao hai nhà bọn họ cũng nắm toàn bộ số bệnh viện của đất nước và hai nhà cùng nhau làm giả về thân thế của Vũ Minh và Mạn Nhi.
Nếu trả Mạn Nhi cho Vân Giai Kỳ, đến lúc đó có thể bị lộ ra bí mật.
Phía bên kia, Tống Hạo Hiên nghe nói Vân Giai Kỳ bị Bạc Tuấn Phong đưa về nhà họ Bạc, hơn nữa sẽ chuyển vào nhà họ Bạc sống luôn thì vội vàng chạy đến bệnh viện.
Anh không tin.
Anh không tin Vân Giai Kỳ thực sự quay về nhà họ Bạc cùng với Bạc Tuấn Phong.
Anh tới bệnh viện, gặp Doãn Lâm đang làm thủ tục xuất viện, vừa mới vào phòng bệnh, Doãn Lâm còn không biết chuyện Vân Giai Kỳ bị Bạc Tuấn Phong mang đi, còn tưởng rằng Vân Giai Kỳ quay về phủ Nguyệt Mặc, nhưng lại nhìn thấy Tống Hạo Hiên đang hùng hổ bước tới mới biết rằng Vân Giai Kỳ đã theo Bạc Tuấn Phong quay về nhà họ Bạc.
Bây giờ anh ta nhìn thấy Tống Hạo Hiên cũng không hòa nhã gì cả.
Tuy Vân Giai Kỳ được Tống Hạo Hiên cứu một mạng nhưng anh vẫn cảm thấy chuyện Tống Hạo Hiên giấu diếm chuyện của Mạn Nhi không hề quang minh chính đại.
“Cậu Tống tìm cô Vân có chuyện gì vậy?” Doãn Lâm lạnh lùng nhìn anh.
Tống Hạo Hiên cũng đã nhận ra: “Cô ấy về nhà họ Bạc với Bạc Tuấn Phong, sao anh không ngăn cản?”
“Vì sao tôi phải ngăn cản?”
Tống Hạo Hiên nghẹn lời.
Doãn Lâm nói: “Cậu Tống, chuyện của cô Vân là chuyện riêng của cô ấy, tôi cũng chỉ là một người đi làm công mà thôi, không tiện tham dự vào chuyện tình cảm riêng của cô ấy”
Tống Hạo Hiên híp mắt: “Hình như anh rất có địch ý với tôi.”
Doãn Lâm cũng không phủ nh Tôi luôn có địch ý với những người lừa dối Vân Giai Kỳ”
“Lừa dối?” Tống Hạo Hiên không nghĩ như vậy là đúng: “Tôi từng lừa gạt chuyện gì? Khi đó tôi lừa cô ấy chuyện Mạn Nhi là con gái của Bạc Tuấn Phong và cô ấy chỉ là muốn an ủi cô ấy thôi”
“Nhưng hôm nay sự an ủi này đã biến thành nỗi đau lớn nhất của cô ấy, cậu Tống không thấy quá châm chọc sao?”
Tống Hạo Hiên muốn phản đối thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Hai người đàn ông quay đầu lại thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đang bước đến phòng bệnh.
Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn, Tống Hạo Hiên như bị sét đánh vậy.
Giống, giống quá….