Trên người người đàn ông là bộ âu phục, trên bóng hình thon dài đang khoác một chiếc áo khoác trên vai, bả vai thẳng tắp.
Anh che một cây dù màu đen, trong tay cầm điện thoại di động, Vân Giai Kỳ cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường lên, nhìn vô số cuộc: gọi nhỡ của Bạc Tuấn Phong trên màn hình, nhíu chặt hai hàng chân mày, cô đi ra khỏi phòng.
Doãn Lâm đã nghỉ ngơi.
Thương thế của anh ta khôi phục rất nhanh, bác sĩ đã nói chỉ trong hai ngày nữa, anh ta liền có thể xuất viện.
Cô rón rén rời khỏi phòng, đi xuống dưới lầu.
Khu nội trú có bảo vệ, ở thời gian này chỉ có thể đi ra ngoài, không thể vào.
Vân Giai Kỳ đứng ở cửa, xuyên qua khung cửa kính to lớn nhìn người đàn ông trong màn mưa, trong màn đêm lạnh lẽo thê lương, toàn thân Bạc Tuấn Phong từ trên xuống dưới, như muốn hòa một thể với đêm đen.
Bạc Tuấn Phong nhìn thấy cô, liền để điện thoại di dộng xuống, đến gần một chút.
Vân Giai Kỳ hít thật sâu một hơi khí lạnh, đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Cửa ở sau lưng đóng lại.
Cô đội mưa đi tới trước mặt anh, mặt không thay đổi hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Bạc Tuấn Phong mím chặc môi mỏng, nhất thời không lên tiếng.
Vân Giai Kỳ vừa thấy dáng vẻ trầm mặc của anh, cả người cô liên phát run: “Nếu như anh đến đây chỉ để biểu diễn dáng vẻ trầm mặc.
không nói lời nào trước mặt tôi, vậy thì anh không cần phải làm thế.
Hay.
là anh đến đây để chiêm ngưỡng bộ dạng sa đọa và chán nản của tôi?
Bạc Tuấn Phong, tôi đã mất tất cả, nhưng tôi cũng sẽ không gọi nhà họ Bạc đến để cười nhạo tôi.”
Nhìn người phụ nữ quật cường đang đứng trước mắt, Bạc Tuấn Phong bỗng nhiên nói: “Anh xin lỗi.”
Bởi vì nghe ba chữ này, đợt nhiên Vân Giai Kỳ mất hết bình tĩnh: “Anh cho là tôi muốn nghe anh nói ba chữ này sao? Thu hồi bộ dạng dối trá của anh đi.
Bạc Tuấn Phong, anh có thời gian thì không cần lãng phí ở trên người tôi nữa.
Anh có Vân Ngọc Hân, có Lâm Thanh Thủy.
Lâm Thanh Thủy không phải bị thương nằm viện sao? Sao anh không ở bệnh viện hầu hạ cô ta, anh cần gì phải lãng phí thời gian đến tìm tôi?”
Bạc Tuấn Phong đột nhiên nói: “Là anh đã không bảo vệ em thật tốt.”
Vân Giai Kỳ hung hăng sững sờ, trợn tròn hai mắt, cô không hề nghĩ tới việc người đàn ông này sẽ nói những lời như vậy.
Trong bóng đêm, ánh sáng u tối.
Cô lại có thể nhìn thấy bả vai người đàn ông đang run rẩy.
Vân Giai Kỳ quay mặt đi chổ khác, cô không nhìn anh, chỉ cười lạnh một tiếng: “Bây giờ nói những điều này còn có ích lời gì sao? Danh dự của tôi, kiêu ngạo của tôi, ranh giới cuối cùng của tôi, rốt cuộc đều bị nhà họ Bạc chà đạp.”
“Sau này sẽ không phát sinh những chuyện như vậy nữa.”
“Sau này? Loại chuyện như vậy còn có sau này sao?”
Vân Giai Kỳ giống như nghe được một câu chuyện cười: “Bạc Tuấn Phong, anh vẫn còn cảm thấy sẽ có sau này sao? Anh còn muốn lợi dụng tôi sao? Giống như năm năm trước vậy, lợi dụng cơ thể tôi, sinh cho anh và Vân Ngọc Hân thêm một đứa con gái nữa hả?”
Lời của cô giống như từng nhát dao đâm vào tim vậy..