Trong nháy mắt, Vân Giai Kỳ lại có chút dở khóc dở cười, rõ ràng còn rất buồn bã, nhưng nước mắt lại ngừng rồi.
Cung Bắc dùng cánh tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm của cô: “Cô gái xinh đẹp như vậy, cau mày lại sẽ không thục nữ nữa đâu”
“Cười một cái đi, hửm?”
Cung Bắc nói: “Cô à, cô cười lên nhìn xinh lắm đó”
“Thật vậy sao?”
“Ừm”‘ Cung Bắc nghiêm túc gật đầu.
Lúc này Vân Giai Kỳ mới gắng gượng mà nở một nụ cười nhẹ.
Cung Bắc nói: “Cháu biết cô ở phòng bệnh nào, buổi chiều cháu tới tìm cô, có được không?”
Vân Giai Kỳ yên lặng gật đầu.
“Hộp nhạc.”
“Rơi vỡ rồi sao?”
“Ừ”
Doãn Lâm nhìn cánh tay của mình, muốn giúp cô sửa lại một chút xem, nhưng cũng không tài nào làm được.
Vân Giai Kỳ thử tự ghép lại một chút, nhưng cô lại biết mình không có năng lực phục hồi lại như cũ.
Cô ghé vào trên bàn, thất thần nhìn một đống linh kiện này, cô sững sờ một hồi.
Doãn Lâm không biết cô lại gặp phải chuyện gì, anh ta cũng không thể hỏi nhiều.
Hai giờ chiều.
Cửa đột nhiên bị gõ.
Vân Giai Kỳ không có phản ứng, dường như không nghe thấy vậy.
Doãn Lâm đi qua mở cửa, anh ta bèn nhìn thấy một cậu bé trắng trẻo mủm mĩm, tay cậu bé còn ôm một hộp đồ nghề xinh xắn đang đứng ở cửa.
Doãn Lâm kinh ngạc một chút: “Cháu tìm ai?”
“Cháu tìm bạn.”
“Ở đây không có bạn của cháu”
Doãn Lâm chẳng hiểu ra làm sao.
Anh ta còn tưởng rằng, Cung Bắc đến nhầm chỗ, cậu bé nói tìm bạn, theo lẽ thường thì anh ta nghĩ chắc là muốn tìm bạn bè đồng trang lứa với cậu bé rồi..