Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 343






Mở cửa, người đàn ông bước vào, thấy chiếc giường bừa bộn, kim tiêm truyền dịch không còn nguyên vẹn, vết máu loang lổ trên khăn trải giường màu trắng, nhưng đã khô lại.

Lâm Thanh Thủy đi theo lên tầng, nhìn thấy người đàn ông đứng sững ở ngưỡng cửa, trên mặt là vẻ hốt hoảng.

Bạc Tuấn Phong xoay người, ánh mắt sắc bén: “Người ở đâu?”
“Cô ấy… ngay sau khi anh đi, cô ấy đã tỉnh lại”
“Tôi đang hỏi, người đâu rồi?”
“Tôi không biết.

Cô ấy giật lấy chìa khóa xe của tôi, không biết đã đi đâu: Bạc Tuấn Phong tiến lại gần một bước, giọng nói âm trầm: “Không phải tôi đã nhờ cô chăm sóc cô ấy sao?”
Lâm Thanh Thủy bị lửa giận của người đàn ông làm cho giật mình toát mồ hôi lạnh.

Cô ta nói: “Tôi ngăn cản rồi nhưng không cản được.

Hình như cô ấy đang vội đi tìm Mạn Nhi…”
Nghe được câu này, Bạc Tuấn Phong không có kiên nhẫn nghe xong, lại lao ra khỏi cửa.


Lâm Thanh Thủy đuổi theo: “Tuấn Phong”
Bạc Tuấn Phong phớt lờ cô ta.

Thấy Bạc Tuấn Phong không hề quan tâm đến mình, cô ta lo lắng một hồi, cô ta đảo tròng mắt một vòng, cố ý giậm chân.

TÁ Lâm Thanh Thủy kêu lên một tiếng thê thảm.

Ngay sau đó, truyền đến tiếng người lăn từ trên hành lang xuống.

Người giúp việc vội vàng chạy tới kêu lên: “Cô Lâm”
“Tổng giám đốc Bạc, không ổn rồi, cô Lâm bị ng: Ngay khi Bạc Tuấn Phong bước tới cửa, nghe thấy bước như đông cứng lại.

Anh xoay người, do dự một chút rồi quay lại, chỉ thấy Lâm Thanh Thủy ngã trên cầu thang với tư thế vô cùng chật vật, tay gắt gao che gót chân.

ếng động, nhịp Chân sau sưng lên một cục to, rõ ràng là đã bị biến dạng.


Cô ta có hơi quẫãn bách ngẩng đầu, nhìn Bạc Tuấn Phong đỏ bừng mặt: “Tuấn Phong”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Em bước đi vội vàng, không để ý đến chân của mình…”
Lâm Thanh Thủy nhíu mày, nước mắt lưng tròng: “Thật xin lỗi.”
Bạc Tuấn Phong đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh, muốn rút tay cô †a ra.

Lâm Thanh Thủy cứng rắn che lại: “Đừng nhìn…”
“Để tôi xem” Bạc Tuấn Phong muốn xem cô ta bị thương ở đâu.

“Anh không thể xem… Không nên xem”
“Bỏ tay ra”
Bạc Tuấn Phong không cho giải thích mà gạt tay cô ta ra, cầm cổ chân cô ta lên rồi cởi giày cao gót.

Trên gót chân của cô ta có một vết sưng lớn.

Lâm Thanh Thủy cắn môi, đau khổ nói: “Anh không thể nhìn chân của em”
Bạc Tuấn Phong không nói, nhưng nhìn xuống vết thương của cô ta.

“Ở quê tôi có tục lệ, cô gái chưa lấy chồng đã bị người đàn ông khác nhìn thấy chân thì phải cưới về, nếu không thì Bạc Tuấn Phong nhướng mày, nhưng không nói gì.

Anh đương nhiên sẽ không để trong lòng lời nói của Lâm Thanh Thủy, nhưng sau khi nghe cô ta nói như vậy, anh theo bản năng bỏ tay ra..