Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 313






Mộng Yến Mi nói: “Tuấn Phong, bây giờ con đã là hai mươi tám tuổi rồi, con cũng đã trưởng thành rồi.

Con làm gì cũng nên cẩn trọng một chút.

Tại sao chỉ vì một người phụ nữ mà con lại khiến cho ông nội con phải chịu sự sỉ nhục như vậy.

Con quên rằng trước đây cha con bị đuổi khỏi nhà họ Bạc cũng chỉ vì một người phụ nữ mà ông nội con căm ghét sao?
Chỉ vì người phụ nữ đó mà cha của con ngay cả gia đình cũng không cần.

Ông nội con vô cùng yêu thương cha con như vậy mà vẫn trách mắng ông ấy.

Cho đến tận bây giờ, dì vẫn không dám nhắc đến Phong Chiến nửa lời trước mặt ông ấy.

Chẳng lẽ con định đi vào vết xe đổ của cha con hay sao?”

Hơi thở của Bạc Tuấn Phong trong phút chốc trở nên nặng nề hơn, ánh mắt lạnh lùng.

“Dì biết, dì không nên nhắc tới cha của con.

Nhưng Tuấn Phong, con cũng biết ông nội con vô cùng kiêng kị chuyện này.

Ông ấy nhất định sẽ không để nhà họ Bạc mất mặt chỉ vì người phụ nữ không có nghề nghiệp đứng đắn, đàng hoàng.

Mặc dù theo quan điểm của con, con yêu người phụ nữ đó nên con không muốn bỏ rơi cô ấy.

Nhưng quan điểm của ông nội con lại khác.

Người phụ nữ này chẳng khác gì người phụ nữ đã khiến ông ấy và cha con phải cắt đứt quan hệ cha con hết!
Con càng chống lại ông ấy, ông ấy càng cho rằng người phụ nữ đó không thể chấp nhận được.

Ông nội con cũng có tuổi rồi, tính khí cũng ngày một ngang bướng.

Hà cớ gì con phải chống lại ông ấy?”
Mộng Yến Mi nói xong, ý tứ sâu sa, nói tiếp: “Bây giờ tuy con đã là chủ của nhà họ Bạc rồi, nhưng con vẫn chưa ngồi chắc vị trí này! Con cũng biết dì đã phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể giúp con ngồi vào vị trí này mà.

Tuy rằng bây giờ con đã là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Ngạo, nhưng ông cụ vẫn là chủ tịch của Bạc Vân.

Nếu con thực sự chọc giận ông ấy, không biết chừng vị trí này lại vào tay người khác!”
Bạc Vũ Minh không hiểu Mộng Yến Mi đang nói gì.

Cái gì mà chủ nhà, cái gì mà vị trí.


Cậu bé nghe đều không hiểu chuyện gì.

Nhưng cậu bé biết Mộng Yến Mi có địa vị nhất định trong nhà họ Bạc.

Nhưng lúc này cậu bé không dám nói xen vào mà lặng lẽ ôm eo.

Bạc Tuấn Phong, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé vào khuỷu tay anh.

Bạc Tuấn Phong cúi đầu, nhìn Bạc Vũ Minh, rồi lại nhướng mắt hỏi: “Dì, có chuyện gì dì cứ nói thẳng, đừng ngại.

Có chuyện gì muốn nói với con thì dì cứ nói.

Không cần vòng vo như thế!”
Mộng Yến Mi thở dài, cười nói: “Nếu con yêu người phụ nữ đó như vậy, con có thể nuôi cô ấy ở bên ngoài như một người vợ bé.

Sau này nếu cô ấy có con với con, chắc chắn nhà họ Bạc cũng sẽ chấp nhận!
Chỉ cần là dòng máu của nhà họ Bạc thì không có lý do gì để nhà họ Bạc từ chối hết.


Tuy không phải huyết thống của vợ cả, nhưng khi về nhà họ Bạc, ngoài việc không đủ tư cách kế thừa vị trí chủ nhà họ Bạc ra, thì vẫn có quyền thừa kế”
“Dì muốn cô ấy làm vợ bé sao?”
Là con trai cả của vợ lớn nhà họ Bạc.

Bên cạnh năng lực cá nhân phi thường và lòng dũng cảm thì đây cũng là một trong những lý do quan trọng nhất để Bạc Tuấn Phong có thể thừa kế nhà họ Bạc.

“Vợ bé sao?” Bạc Tuấn Phong nhếch môi chế nhạo: “Dì, đây là ý của ông nội phải không?”
“Không chỉ ý của ông nội con, mà còn là ý của dì nữa” Mộng Yến Mi nói: “Tuấn Phong, con cần một người vợ chính thức, có gia thế trong sạch, cho dù đó không phải là Vân Ngọc Hân, Thẩm Ngọc Hân hay Lý Ngọc Hân, nhưng tuyệt đối không phải là Vân Giai Kỳ!
Mặc dù cô ấy là con gái lớn nhà họ Vân nhưng ánh mắt người ngoài không phải đều sáng như tuyết sao? Nếu con dám công khai quan hệ của mình với cô ấy, ngày mai sẽ có tin tức trên báo nói rằng cô ấy được một vũ nữ nuôi lớn!
Dòng máu nào của nhà họ Bạc lại đi cưới một người phụ nữ được vũ nữ nuôi về làm vợ.

Con đem mặt mũi, thể diện nhà họ Bạc đặt ở đâu?”.