Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 272






Trần Khánh Linh không cam lòng lại hỏi: “Vân Giai Kỳ, còn không biết bây giờ cậu làm nghề gì nhỉ?”
Từ Nguyên nói: “Vân Giai Kỳ bây giờ có cần làm việc không? Cậu ba nhà họ Bạc tốt với cậu như vậy chắc chắn không nỡ để cậu ra ngoài vất vả làm việc”
Trần Khánh Linh giả vờ ngưỡng mộ nói: “Cậu ba nhà họ Bạc đối với cậu tốt thật, còn không để cậu đi làm, đây là vì thương cậu đấy! Thực sự tôi cảm thấy phụ nữ vẫn cần phải có công việc, tôi vẫn luôn muốn đi làm, lúc trước từng có đạo diễn tới tìm tôi đóng phim nhưng chồng tôi cứ không cho cơ.


Từ Nguyên nói: “Khánh Linh, đó là vì chồng cậu thương cậu! Giới giải trí là nơi như thế nào, tối tăm rối loạn, bây giờ cậu đã là bà chủ nhà giàu rồi, ở nhà sống yên vui sung sướng là được, còn cần phải gì phải liều mạng như vậy?”
“Đúng rồi đó! Khánh Linh, chồng cậu tốt với cậu như vậy, cậu còn muốn ra ngoài tìm việc làm gì nữa?”
Trần Khánh Linh nói: “Chồng tớ cũng nói như vậy! Anh ấy nói, đã cưới mình rồi thì sẽ để mình yên tâm ở nhà giúp chồng dạy con, đừng liều mạng quá, anh ấy sẽ nuôi tớ, phần đời còn lại không cần phải lo lắng gì cải”
Cô ta vừa nói vừa đặt tay lên bàn.


Một chiếc nhẫn kim cương ba cara lọt vào tầm mắt của mọi người.

Các bạn học nữ vừa ghen tị vừa kinh ngạc.

“Viên kim cương thật lớn!”
“Khánh Linh, nhẫn kim cương của cậu chừng nào vậy?”
“Ba cara thôi” Trân Khánh Linh giả vờ lơ đễnh nói, tùy ý loay hoay.

“Chắc chắn là rất đắt nhỉ?”
“Cũng tàm tạm, chồng tớ mua cho nên tớ cũng không hỏi giá bao nhiêu” Nói xong, Trần Khánh Linh nhìn Lục Tê Đông tò mò hỏi: “Chồng ơi chiếc nhẫn kim cương này có đắt không?”
Lục Tề Đông giọng hào phóng nói: “Không đắt, chỉ có vài trăm triệu thôi”
“Mấy trăm triệu! Trời ơi, còn nói không đắt?”
“Nếu chồng tớ sau này có thể mua cho tớ chiếc nhẫn kim cương một cara, tớ nằm mơ cũng cười tỉnh lại Trần Khánh Linh mỉm cười: “Cho nên mới nói lấy được một người chồng yêu mình mới là sự nghiệp lớn nhất của người phụ nữ!”
“Khánh Linh, cậu thật đúng là không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà chỉ biết ba hoa khoác lác, chồng cậu giàu như vậy, đàn ông người ta không có tiền dù có yêu vợ cũng có tác dụng gì, nhãn kim cương mấy trăm triệu mà mua được sao?”
Trần Khánh Linh mỉm cười, liếc nhìn Vân Giai Kỳ đầy ẩn ý rồi nói: “Chồng tớ yêu tớ, lúc đó tớ không vội vàng kết hôn nhưng anh ấy nhất định muốn cho tớ một danh phận, nói là yêu một người phụ nữ thì phải để cô ấy mặc chiếc váy cưới đẹp nhất và mang chiếc nhẫn kim cương lớn nhất”
Vân Giai Kỳ nhìn thấy làm nũng nói với Bạc Tiêu Dương: “Dương, anh khi nào mới mua cho em nhẫn kim cương ba cara?”

Mí mắt Bạc Tiêu Dương giật giật.

Cô nàng nghiện diễn này, vậy mà lại mê diễn thật đấy.

Bạc Tiêu Dương ghét bỏ nói: “Ba cara nhỏ quá rồi, anh mua cho em năm cara có được không?”
“Còn có váy cưới nữa!” Vân Giai Kỳ bu môi.

“Được rồi, anh mua cho em chiếc váy cưới đẹp nhất thế giới”
Mũi Vân Giai Kỳ đột nhiên chua xót.

Váy cưới đẹp nhất thế giới…
Mặc dù biết rằng Bạc Tiêu Dương đang cùng cô diễn kịch nhưng ánh mắt Vân Giai Kỳ vẫn còn một chút thần thần.


Cuộc đời này của cô liệu có còn cơ hội để đợi được người đàn ông yêu cô tận tay khoác lên áo cưới cho cô?
Cô ngoắc môi tự giễu.

“Cậu ba nhà họ Bạc lãng mạn thật đấy!”
“Vân Giai Kỳ, cậu may mắn thật đấy! Bọn tớ chỉ có chỗ hâm mộ!”
Trần Khánh Linh vô cùng tức giận, đột nhiên trao đổi ánh mắt với Từ Nguyên, quay mặt qua nói với Vân Giai Kỳ: “Thực ra, tôi nghĩ phụ nữ vẫn là phải độc lập một chút cũng tốt, không thể phụ thuộc vào đàn ông mãi được.

Có một số người ấy chỉ một lòng một dạ muốn gả vào nhà giàu sang quyền thế không từ một thủ đoạn nào, nhưng mà muốn gả vào nhà giàu làm gì dễ dàng như vậy? Bây giờ nhà giàu đều nhìn vào bối cảnh gia đình, ít nhất cũng phải có lai lịch trong sạch, nếu không thì làm sao lọt vừa mắt được?”