Chương 1555
“Đây là…”
“Đây là của nhà bếp mới vừa làm xong”
“Vừa mới làm xong?” Vân Giai Kỳ càng nghỉ ngờ.
Đến cả kẹo đường cũng có.
Chẳng lẽ… nội dung nói chuyện của cô và Mạn Nhi ở trong phòng, bị người khác nghe lén?
Tròng lòng Vân Giai Kỳ sởn gai ốc, vừa nghĩ đến cô và Mạn Nhi lúc nào cũng năm trong phạm vi theo dõi, thần không biết quỷ không hay…
Thế cô và Mạn Nhi nói muốn ăn no rồi trốn khỏi tòa thành này cũng bị người khác nghe thấy sao?
Vân Giai Kỳ nghỉ ngờ nhìn về phía người giúp việc: “Bình thường mấy người có ăn những thứ này không?”
“Đây là món mà ông Kỳ thích ăn, chúng tôi nghe theo lời căn dặn của ông Kỳ, cứ thế mà làm”
Cuối cùng Vân Giai Kỳ không nhịn được: “Rốt cuộc mấy người là ai2”
Người giúp việc ngấn người ra nhưng sau đó lại mỉm cười nói: “Bà chủ Kỳ, cô nói lời này là có ý gì “Người đàn ông kia, người mà các người gọi là “Ông Kỳ” kia, rốt cuộc là ai?
Vì sao anh ta lại ở trong tòa thành lớn như vậy.
Vì sao anh ta có thế thần không biết quỷ không hay mà đưa cô đến nơi này.
Vì sao anh ta có thế muốn làm gì thì làm, giết người phóng hỏa không chớp mắt?
Rốt cuộc anh ta là ai?
Người giúp việc chỉ mỉm cười, không trả lời cô.
Một nụ cười rất quy cách, ngay đến cả độ cong cũng giống như có chuẩn mực.
Mỗi người trong ngôi nhà này, từ người giúp việc đến quản gia, bảo về, gương mặt của mỗi người đều giống nhau.
Nụ cười khiến người khác nổi da gà “Bà chủ Kỳ, cô vẫn muốn ăn mấy thứ này chứ?”
“Muốn”
Vân Giai Kỳ không hề do dự tiến về phía trước, lấy đồ để trên bàn rồi quay đầu rời khỏi nhà Người giúp việc nhìn cô rời đi Vân Giai Kỳ mang đồ ăn quay lại phòng, Mạn Nhi lập tức ngửi thấy mùi thức ăn liền ngồi dậy.
“Mẹ về rồi à…”
“Suyp Vân Giai Kỳ lập tức ra hiệu cô bé đừng lên tiếng.
Cô đóng cửa lại, bê đồ ăn đến bên giường, nói với Mạn Nhĩ: “Con nhỏ.
tiếng thôi, nói không chừng bên ngoài đang có người nghe lén.”
Mạn Nhỉ thầm hiểu trong lòng, lập tức gật đầu.
Vân Giai Kỳ cầm lấy một chiếc hamburger, cẩn một miếng, thấy không có gì bất thường rồi mới đưa cho cô bé cần.
Mạn Nhi cũng cũng đói, cầm lấy chiếc hamburger, gọn gàng cản hai miếng, đã nhét đầy cái miệng căng phồng lên rồi.
‘Vân Giai Kỳ nhỏ tiếng nói: °Chúng ta tạm thời không thể trốn đi.