Chương 1541
Làm sao lực tay lại lớn như vậy?
“Buông tay!”
Mộ Ngọc My đau đến thét chói tai: “Buông tay!”
‘Bạc Vũ Minh lại giữ chặt cứng tay của cô ta lại Người giúp việc lập tức đi lên cầu xin: “Cậu chủ nhỏ, làm ơn buông tay rat Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ gãy tay mất!”
Bạc Vũ Minh thả lỏng tay, ngay lập tức, Mộ Ngọc My chật vật ngã xuống theo quán tính.
Cô ta nhấc tay mình lên, cổ tay đã trật khớp.
Cô ta trừng mắt nhìn về phía Bạc Vũ Minh mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày.. mày còn nhỏ mà đã ra tay độc ác như vậy?”
“Độc, ác? Bạc Vũ Minh cong môi: “Vậy sau này cô không nên trêu chọc tôi, Sùng Bắc và Mạn Nhi, nếu không…”
Cậu bé không nói tiếp nhưng là nói ít hiểu nhiều.
Bạc Vũ Minh xoay người lại kéo tay Sùng Bắc, vừa muốn vào cửa thì Mộ Ngọc My ở phía sau vừa chịu đựng cơn đau vừa cười lạnh: “Vẫn nhớ về đứa em gái của mày sao? Mày vẫn còn muốn bảo vệ đứa con hoang Vân Mạn Nhi kia sao?”
Bạc Vũ Minh dừng chân một chốc.
Sùng Bắc ở bên cạnh đột nhiên xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn vào Mộ Ngọc My.
Từ trước tới nay cậu bé đều là một người ôn tồn lễ độ, trước giờ chưa từng thấy cậu bé lộ ra ánh mắt như thế này.
“Làm sao? Tôi nói sai à?” Mộ Ngọc My đứng lên được nhờ người giúp việc đỡ: “Đừng dùng ánh mắt như thế nhìn tôi! Điều tôi nói là sự thật!”
Quản gia chạy nhanh ra.
Trong tay ông ta còn cầm theo điện thoại, hiển nhiên là vừa nhận điện thoại Vừa bước đến của đã nhìn thấy cảnh tượng giảng co nên hơi sửng sốt “Hai cậu chủ nhỏ trở về rồi!”
Mộ Ngọc My hỏi: “Ông đi đâu đấy?
“Ông chủ đã quay về nên tôi chuẩn bị đi đón tiếp”
“Tuấn Phong đâu?”
Quản gia dừng lại một chút lại nói: “Vừa nhận được điện thoại của Bạc gia nói cô Vân và cô chủ nhỏ Mạn Nhi đã mất tích”
Mất tích?
Bạc Vũ Minh và Sùng Bắc bất ngờ nhìn quản gia Ánh mắt Mộ Ngọc My sáng lên: “Mất tích? Xảy ra chuyện gì?”
“Hai người bị tập kích ở đầu phố, hiện trường chỉ phát hiện một chiếc xe có vết máu không rõ… tóm lại là đến giờ vẫn chưa có tin tức.”
“Là bắt cóc sao?”
“Không giống. Nếu là bắt cóc thì hẳn là bọn chúng sẽ gọi đến để tống tiền.
Mộ Ngọc My cười ra tiếng, che miệng cười không ngừng nhìn Bạc Vũ Minh: “Đáng thương cho em gái của nhóc, bây giờ vẫn chưa có tung tích gì mà người mẹ làm việc xấu của các người cũng giống vậy, sống không thấy người, chết không thấy xác”
“Câm miệng!” Bạc Vũ Minh nổi giận.