Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 1539




Chương 1539

Mạn Nhi khóc lên: “Mẹ..”

“Đừng sợ, đừng sợ nữa” Vân Giai Kỳ nói: “Sau này mẹ sẽ bảo vệ con, không để cho bất kỳ ai ức hiếp con”

“Nếu như mẹ ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ được thì sao?“ Mạn Nhi cũng đau lòng cho Vân Giai Kỳ.

Hai mẹ con ôm chặt nhau Vân Giai Kỳ nói: “Cho dù mẹ không bảo vệ được bản thân mình thì cũng sẽ không đế cho người khác làm tổn thương con”

“Con nhớ anh trai.. Mạn Nhi nói: “Con nhớ… anh trai..”

“Anh trai?”

“Mẹ… Vũ Minh và Cung Bắc, mẹ cũng quên rồi sao?”

Thời gian ở nước Quốc Hoa chênh lệch mười tiếng.

Lúc đó đã là buổi chiều.

Mộ Ngọc My ngồi một đêm trong phòng khách, ở cửa truyền đến tiếng xe đậu.

Cô ta khẩn trương một chút rồi lập tức đứng dậy đi ra cửa, nhìn thấy một chiếc Bentley phiên bản dài, cửa xe mở ra.

“Cậu chủ nhỏ, đến rồi”

Một đôi chân nhỏ xíu hạ xuống xe trước.

Cả người Bạc Vũ Minh mặc bộ vest nhỏ, khuôn mặt tròn nhỏ tuấn tú nhưng lạnh lùng, Cậu bé xoay người qua, đưa tay vào trong xe Một cái tay nhỏ nhẹ nhàng đặt lên tay cậu bé.

Cung Bắc xuống xe, Bạc Vũ Minh dắt tay cậu bé, xoay người lại thì nhìn thấy Mộ Ngọc My đứng ở cửa ra vào kinh ngạc há to miệng, Bạc Vũ Minh và Cung Bắc?

Không, không phải Cung Bắc.

Nghe nói Bạc Ngạn Thiên đã cầm hộ khẩu Cung Bắc chuyển đến nhà họ Bạc, đổi tên thành Bạc Sùng Bắc.

Bọn họ không phải ở nước ngoài sao? Sao lại đột ngột trở về rồi?

Bạc Vũ Minh dừng chân lại một chút, đan tay với Sùng Bắc, và không ‘chần chừ mà đi về phía cửa.

Mộ Ngọc My chắn ở cửa.

Thấy hai túi sữa nhỏ anh tuấn dường như coi cô là không khí mà làm lơ thì hơi không vui: “Đám nhóc các người không hiểu quy củ sao?”

Sùng Bắc ngẩng đầu lên, cậu bé mang cái khẩu trang dày, đầu đội một cái mũ, chỉ lộ ra mỗi đôi đang mắt híp lại nhìn Mộ Ngọc My.

Cô ta là ai2 Bạc Vũ Minh lạnh lùng nói: “Tránh ra”

“Tránh ra?”

Mộ Ngọc My đưa tay ra hướng về phía cậu bé: “Nhóc có biết tôi là..”

“Bốp”

Bạc Vũ Minh giơ tay lên gạt ra một cách tàn nhẫn.

Tay của Mộ Ngọc My bị đánh sang một bên, tức giận trừng mắt nhìn cậu bé.

Bạc Vũ Minh lại nói từng chữ một: “Tránh, ra.”

Người giúp việc lập tức chạy đến.