Chương 1532
Cô nhìn về cây súng trong tay anh ta đang chĩa vào Mạn Nhi.
“Tôi có thể để nó sống, cũng có thể khiến nó chết ngay lập tức.” Kỳ Thiên Nam nói: “Chết trước mặt em, thế nào?”
Vân Giai Kỳ nói: “Anh đang uy hiếp tôi…”
“Hử? Đây có tính là uy hiếp không?” Ngón tay thon dài của Kỳ Thiên Nam nhẹ nhàng vuốt quanh môi: “Nếu như em nói tính, vậy thì chính là uy hiếp”
Anh ta còn chưa từng uy hiếp một ai, bởi vì anh ta không cân dùng loại thủ đoạn thấp hèn này.
Nhưng anh ta thích nhìn bộ dạng luống cuống tay chân, thậm chí trên mặt còn hiện lên vẻ kinh hoàng của cô.
Đôi mắt kia mở to, rưng rưng nước mắt, viền mắt ửng hồng nhưng lại quật cường không rơi nước mắt.
“Qua đây” Giọng nói như đang mê hoặc của người đàn ông lại vang lên lần nữa.
Trong bóng tối, đôi mắt màu hổ phách của Kỳ Thiên Nam tỏa sáng giống như ngọc lưu ly ‘Vân Giai Kỳ nắm chặt tay lại, bước từng bước về trước cho đến khi đến bên cạnh anh ta.
“Ngồi”
Kỳ Thiên Nam bỏ chân dài xuống, ra hiệu cho cô ngồi lên đùi anh ta Vân Giai Kỳ hơi chần chờ, tiếng súng lục lên đạn “lách cách” vang lên cực kì chói tai.
Cô nghiến răng nghiến lợi mà ngồi lên đùi anh ta.
Kỳ Thiên Nam giơ tay lên nhẹ nhàng ôm eo cô, nòng súng lạnh lẽo chợt chống vào gò má cô, họng súng lướt dọc theo từng tấc từng tấc da thịt cô.
Thế mà cô lại không có chút sợ hãi nào, chỉ bình tĩnh liếc nhìn anh ta.
Mi mắt Kỳ Thiên Nam khẽ xếch lên, họng súng đen kịt bỗng nhiên chặn lên đôi môi của cô.
Nòng súng đen bóng chỉ khiến cho cánh môi của cô càng nổi bật lên màu đỏ mê người.
Đó là một cây súng đã lên đạn, nếu như nòng súng lạnh lẽo cướp cò thì miệng của cô sẽ nố tung ngay lập tức.
Kỳ Thiên Nam hứng thú mà nhìn kĩ những thay đổi nhỏ nhặt không đáng kế trên mặt cô nhưng lại chưa nhìn thấy được một chút sợ hãi trong đôi mất đó, Kỳ Thiên Nam hỏi: “Em sợ không?”
Dĩ nhiên là Vân Giai Kỳ bình tĩnh nhưng cô vẫn cứ gật đầu, sao cô có thể không sợ được, trên thế giới này có tồn tại người nào không sợ chết không?
Kỳ Thiên Nam bật cười, dùng nòng súng cạy mở môi cô ra „* Vân Giai Kỳ cảm nhận được cổ họng mình bị nòng súng chặn lại gảt gao, căn bản là cô không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Kỳ Thiên Nam nói: “Há miệng”
Vân Giai Kỳ động cũng không dám động Anh ta muốn nố súng sao?
Vân Giai Kỳ khó chịu rên khẽ một tiếng, khoé mắt hơi ướt.
Kỳ Thiên Nam giống như đang đùa giỡn với món đồ chơi yêu quý, cảm thấy vô cùng hài lòng với các phản ứng của cô.
“Giai Kỳ” Giọng nói của anh ta khàn đến lạ Sống lưng Vân Giai Kỳ cứng đờ, sau đó nghe thấy Kỳ Thiên Nam bỗng nhiên nói từng từ từng chữ bên tai cô: “Sao tôi lại.. thích em đến như thế?”