Chương 1509
“Mẹ..”
Mạn Nhi nghe thấy Vân Giai Kỳ gọi mình, cô bé vô cùng tủi thân nhào về phía cô.
Vân Giai Kỳ bất giác ngồi xổm xuống, vươn hai tay ra, ôm cô bé vào lòng Cái ôm và sự ấm áp đã lâu chưa được cảm nhận.
Mạn Nhi nhào vào lòng cô, nhất thời không kìm được cảm xúc, tuyệt vọng khóc lớn: “Oa oa oa oa… mẹ… tại sao mẹ lại quên luôn cả Mạn Nhi tồi..”
Vân Giai Kỳ lúng ta lúng túng lau nước mắt cho cô bé: “Cậu đừng khóc, Mạn Nhi, tớ đâu có quên cậu đâu, chúng ta là bạn thân mà…”
Câu nói này còn khiến cho Mạn Nhi chịu sự đả kích mạnh hơn, cô bé đau lòng đến mức nước mắt cứ lã chã rơi.
“Oa oa oa! Mẹ, con là Mạn Nhi, còn mẹ là mẹ của con…”
Vân Giai Kỳ bật cười: “Sao tớ có thể là mẹ của cậu được chứ?”
“Mẹ chính là mẹ của con…”
“Mẹ chính là mẹ của con!” Mạn Nhi tuyệt vọng ôm eo cô, nghẹn ngào nói: “Mẹ, mẹ thật sự đã quên hết mọi thứ về Mạn Nhì rồi sao?”
Vân Giai Kỳ sửng sốt trong chốc lát, sau đó đầu đau như muốn nút ra Cô ôm trán, ngã ngồi trên đất, đau đến mức gân xanh nối hết cả lên.
Tiếng khóc của Mạn Nhi vẫn quanh quẩn bên tai không dứt.
“Mẹ, mẹ không cần Mạn Nhi nữa à…”
“Mẹ không nhận Mạn Nhi, không nhận Vũ Minh và Tiểu Bắc ứ.
‘Vân Giai Kỳ cố hết sức mở to mắt ra, nhìn về phía trước, thấy gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tủi thân của Mạn Nhi, đột nhiên tầm nhìn trở nên.
mờ ảo, mọi thứ chồng chất lên nhau, dần dân không nhìn rõ được nữa.
“Mạn Nhi..”
Bàn tay nhỏ nhắn của Mạn Nhi nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng hôn lên má cô, vừa lau nước mắt vừa cố gắng đánh thức cô: “Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy?”
“Đau đầu…”
Cô giơ tay, nấm chặt tay Mạn Nhĩ: “Đau đầu quá…”
“Mẹ, có Mạn Nhi ở đây…”
“Mẹ, Mạn Nhi sẽ luôn ở bên cạnh mẹ. Không phải mẹ đã hứa với Mạn Nhỉ rồi sao?”
Mạn Nhi nói: “Mẹ đừng sợ, Mạn Nhi sẽ bảo vệ me… chỉ cần mẹ và Mạn Nhi ở bên nhau, Mạn Nhi sẽ không sợ gì hết..”
Dường như não của Vân Giai Kỳ đang bị một cây kim vô hình đâm vào, cô nghẹn ngào kêu đau, trước mặt tối sầm rồi cứ thế ngất đi.
Vân Giai Kỳ cảm giác như có bóng đêm vô hình đang nuốt trọn lấy cô.
Thời gian cứ dài đãng đẫng như một thế kỷ Cô từ từ mở mắt ra, chỉ cảm nhận được một tia sáng mỏng manh “Mẹ..”
Khuôn mặt nhỏ nhản non nớt của Mạn Nhi sáp lại gần, thấy cô tỉnh lại, đôi mắt sáng bừng lên: “Mẹ tỉnh rồi sao?”
Vân Giai Kỳ ôm trán ngồi dậy, ấn huyệt Thái Dương, vẫn cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
“Mẹ, mẹ không sao chứ…”