Chương 1504
Cô ta cá là Bạc Tuấn Phong không dám đi Nhưng không ngờ Bạc Tuấn Phong lại đột ngột bước về phía ban công mở cửa ra, xoay người nhìn cô ta, gắn từng chữ một: “Nhảy đi”
Mộ Ngọc My trợn tròn mắt.
Cô ta không thể tin được, Bạc Tuấn Phong sẽ làm vậy.
“Sao thế, không phải cô muốn nhảy xuống à” Bạc Tuấn Phong tiện tay kéo cửa rộng hơn: “Tôi sẽ đứng đây nhìn cô nhảy”
“Anh!”
“Sao?” Bạc Tuấn Phong nhướng mày, cười lạnh: “Cô không dám à?”
“Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy! Hay là anh đang đánh cược trong lòng là em không dám nhảy?”
Mộ Ngọc My cũng không chịu yếu thế, cô ta đi đến mép ban công, thật sự dằm lên bậc thang.
Bạc Tuấn Phong không thèm ngăn cản, chỉ lùi ra nửa bước.
Mộ Ngọc My không thể tin nổi người đàn ông này cũng có thân xác máu thịt giống như cô ta.
Nhưng trái tìm của anh làm bằng sắt ư?
Cô ta đã dùng đến cả cái chết đế uy hiếp, thế mà anh vẫn không dao động dù chỉ một chút sao?
Bạc Tuấn Phong đứng một bên, thỉnh thoảng nâng cổ tay lên nhìn thời gian, hỏi: “Cô có nhảy không đây?”
Đột nhiên Mộ Ngọc My không còn tự tin nữa.
Cô ta nhìn ra ngoài cửa số.
Bên ngoài là trời cao đất rộng.
Sơ độ cao chính là bản năng của con người.
Mộ Ngọc My bám chặt vào cửa sổ, cô ta có thể tưởng tượng ra, nếu.
thật sự ngã xuống từ đây thì sẽ tan xương nát thịt ra sao.
Bạc Tuấn Phong châm điếu thuốc, dựa vào tường, lạnh nhạt nhìn cô ta, thấy cả người cô ta phát run là biết cô ta vốn không dám nhảy.
“Mộ Ngọc My, ai dạy cô mấy trò diễn tưồng đòi tự tử này trước mặt tôi thế?”
Mũi Mộ Ngọc My chua xót, tuyệt vọng bật khóc. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nếu như người đứng bên cửa số là Vân Giai Kỳ thì người đàn ông này đã không giữ được bình tĩnh từ lâu rồi Chỉ vì cô ta không phải Vân Giai Kỳ mà là Mộ Ngọc My, cho nên anh mới lạnh nhạt như thế.
‘Thậm chí cô ta còn có lòng tin răng, nếu như cô ta nhảy xuống không chút do dự, thì người đàn ông lạnh lùng đến tàn nhẫn này sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì cô tai “Bạc Tuấn Phong!”
Mộ Ngọc My gào to với anh, tuyệt vọng ngã ngồi xuống ban công, bật khóc: “Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Vì sao lại cho em một viên kẹo ngọt, sau đó đẩy em xuống địa ngục? Bây giờ em đã không còn đường lui nữa rồi, em lao về phía anh tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn chưa một lần nhìn về phía em! Rốt cuộc người phụ nữ kia có gì tốt? Em kém cô ta ở chỗ nào, anh nói đi! Anh nói địt Bạc Tuấn Phong không muốn lãng phí thời gian với cô ta, anh xoay người bỏ đi.
“Anh đừng đi!”
Mộ Ngọc Mỹ lập tức bò dậy, khóc sướt mướt đuối theo: “Anh đừng đi, Tuấn Phong! Anh đừng bỏ em lại một mình!”
Bạc Tuấn Phong rời khỏi phòng, không quay đầu lại.