Chương 1434
“Nếu không, cô còn muốn đánh trả tôi hay sao?”
“Sao tôi không thể đánh trả chứ? Nếu không phải tôi tôn trọng ông vì ông có tuổi rồi, tôi sẽ…”
“Cô nói thêm một câu nữa xem!” Bạc Ngạn Thiên tức giận đến mức cả người run rẩy.
Vân Giai Kỳ bĩu môi: “Tôi không thèm nói nữa! Cơ thể của ông yếu như thế nếu con nói thêm nữa, đến lúc đó sợ rẵng ông bị tôi làm cho lên cơn đau tim, lại đuổi theo tôi đòi tiền”
Bạc Ngạn Thiên nhìn cô như một con quái vậ phụ nữ này thật vô lý!”
Vân Giai Kỳ cũng không nể mặt mà châm chọc ngược lại: “Lão già xấu xa như ông cũng vô cùng khó hiểu!”
Bạc Ngạn Thiên nghe thấy cô dám gọi ông ta là ‘lão già xấu xa”, phổi như muốn nổ tung.
“Được rồi, không được nói lung tung”“
Bạc Tiêu Dương nắm lấy bả vai Vân Giai Kỳ, nói với Bạc Ngạn Thiên: “Ông nội, con dẫn cô ấy về phòng đây”
Bạc Ngạn Thiên trừng mất nhìn cậu ta một cái, không nói gì.
đánh giá cô: “Người Cho đến khi Bạc Tiêu Dương bế Vân Giai Kỳ đến cửa phòng, Bạc Ngạn Thiên mới hừ lạnh một tiếng: “Sau này nếu cô ta còn dám mấy chuyện thế này nữa, tôi sẽ cho cô ta thấy sự lợi hại của tôi! Nếu không, sẽ không còn ai xem gia đình này ra gì nữa!”
Bạc Tiêu Dương không nói lời nào.
“Lát nữa cô đi theo tôi đến phòng làm việc! Tôi có lời muốn nói với cô”
“Tôi biết rồi”
Bạc Tiêu Dương đi theo Vân Giai Kỳ vào trong căn phòng.
Trên hành lang, Vân Giai Kỳ thấy Bạc Tiêu Dương cứ hối hả bám theo mình, có hơi không thoải mái.
Người đàn ông này là ai vậy?
Dáng vẻ trông rất quen thuộc.
Cô vừa bước đi loạng choạng, vừa quan sát gò má của cậu ta, không dễ dàng gì mới nhận ra: “À, hôm qua có phải anh ở bệnh viện…”
Dường như cô đã từng gặp cậu ta một lần.
Dáng vẻ cũng có vài nét giống Bạc Tuấn Phong.
Bạc Tiêu Dương quay người lại, có hơi bất ngờ nhìn cô.
Hai mắt cô mở to. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Giai Kỳ, cô thật sự…”
Bạc Tiêu Dương nghe Mộ Lâm Châu nói, những ký ức của Vân Giai Kỳ đều tan biến hết, Cậu ta không tin Cậu ta cho rằng, cô nhóc này thông minh như vậy, chắc chẩn là đang giả vờ, Nhưng bây giờ xung quanh không một bóng người, chỉ có hai người bọn họ, Vân Giai Kỳ dù chỉ một ít cũng không giống như đang diễn kịch Bạc Tiêu Dương vỗ vai cô, trầm giọng xuống nói: “Giai Kỳ, là tôi, Tiêu Dương đây”
Vân Giai Kỳ mỉm cười, ngập ngừng hỏi: “Chúng ta… chúng ta quen biết nhau sao?”
“Hình như… chúng ta không quen biết nhau đâu”
Bạc Tiêu Dương giật minh trong chốc lát, im lặng không nói lời nào.
Đột nhiên, cậu ta thở dài một hơi, xoa xoa đầu của cô, mỉm cười nói với cô: “Không sao đâu. Tôi đưa cô đi về phòng”
Bạc Tiêu Dương cầm lấy tay của cô, đi đến cửa của một căn phòng.
Trên cánh cửa có dán chữ “Hỷ”.
Vân Giai Kỳ lùi lại một bước: “Đây là phòng của ai vậy?”