Chương 1432
“Ầm.”
Ngay sau đó, tiếng hét đã làm kinh động đến Bạc Ngạn Thiên.
Bạc Ngạn Thiên đi tới trước cửa, đấy cửa ra, vừa bước vào liền nhìn vì sợ hãi thấy Mộ Ngọc My đang đứng yên tại chỗ với dáng vẻ vô cùng thê thảm, cô ta òa khóc: “Tại sao cô làm thế với tôi?”
Vân Giai Kỳ đứng một bên, ngỡ ngàng nhìn cô ta. Cô vừa định lên tiếng thì đột nhiên Bạc Ngạn Thiên quát lớn: “Làm cái gì thể hả?”
Ông nội..” Mộ Ngọc Mỹ tủi thân nhào vào lòng ông ta, khóc thút thít: “Ông nội, cô ta ngủ trong phòng cưới của cháu và Bạc Tuấn Phong, còn gọi người giúp việc hầu hạ cô ta rửa chân. Chẳng qua cháu chỉ đến hỏi thăm mấy câu, thế mà cô ta liền lấy nước rửa chân hắt lên người cháu!”
Bạc Ngạn Thiên trợn mắt, giận dữ nhìn Vân Giai Kỳ: “Lá gan của cô cũng to thật nhỉ!”
Vân Giai Kỳ bị ánh mắt của ông ta dọa sợ, lùi về sau mấy bước. Ánh mắt của ông cụ này thật hung dữ! Thế nhưng, cô cũng không quên thanh minh cho mình: “Là cô ta hắt nước vào tôi trước!”
“Cháu không có!” Mộ Ngọc My nhìn về phía Bạc Ngạn Thiên: “Ông nội, ông cũng biết cháu mà, sao cháu có thế làm ra loại chuyện ảnh hưởng đến phong độ của một cô chủ con nhà gia giáo được chứ?”
Bạc Ngạn Thiên lập tức nhắc nhở: “Còn không mau lại xem cho mợ chủ, trên người con bé đang có vết thương, bị hắt nhiều nước như vậy, đừng để cho miệng vết thương bị nhiễm trùng”
“Vâng!”
Người giúp việc vội vàng chạy đến bên cạnh cô ta, chân tay bận rộn dìu Mộ Ngọc My ngồi lên ghế ở cuối giường, không ngừng lên tiếng an ủi.
“Mợ chủ, cô đừng khóc…”
“Mợ chủ, ông cụ sẽ làm chủ cho cô! Cô đừng khóc nữa. Chúng tôi sẽ thay băng cho côi”
Mộ Ngọc My vẫn khóc lóc thê thảm: “Hu hu hu! Vốn dĩ Tuấn Phong đã không thích tôi, nếu như để lại sẹo, sau này khẳng định lại càng không cần tôi.
Mỗi một câu cô ta nói đều đang đổ thêm dầu vào lửa. Bạc Ngạn Thiên vốn dĩ đã không chấp nhận được con người của Vân Giai Kỳ, lúc này lại nghe thấy cô ta khóc lóc nỉ non như vậy thì càng tức giận hơn, lập tức xông tới trước mặt Vân Giai Kỳ.
“Cô dám lấy nước hắt vào con bé sao?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vân Giai Kỳ thẳng lưng: “Tôi không có!”
Một tiếng tát giòn giã vang lên.
Bạc Ngạn Thiên tức giận tát một cái vào má của cô.
Lập tức má của cô đau rát.
Vân Giai Kỳ ôm mặt quay đầu lại, ánh mắt khó tin nhìn về phía Bạc Ngạn Thiên.
Bạc Ngạn Thiên tức giận trách mắng một câu: “Còn dám ngụy biện hả?”
Vân Giai Kỳ tủi thân, hai mắt đỏ hồng: “Không có chính là không có..”
Ngay sau đó một cái tát nữa lại rơi vào mặt Vân Giai Kỳ, cô bị đánh đến mức đụng vào tường. Cô cố gắng kìm nén sự tủi thân, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn Bạc Ngạn Thiên: “Tôi không có!
“Bốp” một tiếng.
Lại một cái tất “Tôi không có!”
Bạc Ngạn Thiên cản răng đưa tay lên, tát cô liền mấy cái: “Tôi nói cô ngụy biện, cô còn dám ngụy biện sao? Tôi nói cho cô biết, cô đừng tưởng rằng Bạc Tuấn Phong mang cô trở về, là cô muốn làm gì thì làm. Tôi không quan tâm là cô ngốc giả hay ngốc thật, cô dám ở nhà họ Bạc coi trời băng vung, chỉ cần tôi còn sống một ngày thì sẽ không để cho cô gây náo loạn ở nhà họ Bạc!”
Giọng của Vân Giai Kỳ đã run lên: “Tôi không có! Tôi thật sự không có!
Tôi không có.