Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 1134: 1134: Chương 1130






Bà ta thấy Vân Giai Kỳ bị trật chân thì lập tức đi qua, cấn thận đỡ cô: “Con sao lại đột nhiên trở về nước? Cung Bắc đâu? Con đế Cung Bắc ở nước ngoài cho người khác trông coi?
Vân Giai Kỳ nhìn Mộng Yến Mi: ” Di, Tuấn Phong anh ấy…!
“Cung Bắc thế nào?” Bây giờ trong lòng Mộng Yến Mi chỉ nghĩ có Cung Bắc, làm gì còn tâm trí trả lời câu hỏi của cô.

Vân Giai Kỳ dùng lưỡi liếm môi đã khô nứt, trả lời: “Cung Bắc rất tốt… chất miễn dịch đã bắt đầu có tác dụng, thăng bé không có xuất hiện phản ứng bài xích với thuốc, thực nghiệm rất thành công!
“Thật sao?” Mộng Yến Mi mừng rỡ, bà ta đột nhiên nhíu lông mày: “Vậy tại sao con lại về nước một mình? Con..

“Tuấn Phong..

anh ấy..” Vân Giai Kỳ nghĩ đến Bạc Tuấn Phong có ánh mắt lạnh đến thấu xương, lập tức khóc lên: “Anh ấy giống như không biết con… Di, anh ấy giống như không nhận ra con..” Cô khóc rất thương tâm, đau khố đến tột cùng.

Mộng Yến Mi cũng giật mình.


Bà ta nghe Bạc Thúy Quỳnh nói Vân Giai Kỳ đột nhiên về nước.

Vậy nên mới tới phòng hồi phục chức năng, mới vừa đi tới cửa thì thấy Bạc Tuấn Phong cùng với Mộ Ngọc My rời đi, đi lên phía trước thì gặp Vân Giai Kỳ.

Thấy Vân Giai Kỳ đau khổ tột cùng mà khóc như thế, Mộng Yến Mi thở dài một hơi, thản nhiên nói: “Con hết hi vọng với Tuấn Phong đi, nó đã không nhớ rõ con, con sao lại phải cố chấp với nó?!
Ánh mắt của Vân Giai Kỳ lập tức trở nên trống rỗng: “Cái gì?!
“Con muốn dì làm sao nói cho con hiểu? Nó đã không còn nhận ra con nữa!
‘Vân Giai Kỳ, con không phải tha thiết mong chờ nó tỉnh lại sao? Hiện tại nó tỉnh lại rồi, nhưng nó không biết con, không cần con nữa! Con nên chấp nhận mà buông tay đi!!
‘Vân Giai Kỳ: “…!
“Đây không phải là mong muốn của con sao? Con không phải ngóng trông nó tỉnh lại sao, bây giờ nó tỉnh rồi, con đáng lẽ phải rất thỏa mãn mới đúng chứ?!
Vân Giai Kỳ mở thật to đôi mắt, cô nhìn nhìn chäm chäm Mộng Yến Mi nhưng lại không nói một câu nào, nước mắt dâng lên giống như hạt trân châu, từng giọt men theo lông mi mà lăn xuống.


Mộng Yến Mi hạ quyết tâm: “Nó quên con rồi, không cần con nữa!
Anh không cần cô nữa!
Vân Giai Kỳ nghe vậy, hai tay đột nhiên vô lực buông thống xuống, giọng nói trầm thấp: “Anh ấy… tại sao không cần con nữa?
“Con tại sao cứ muốn níu kéo nó?” Mộng Yến Mi nói: “Con và Tuấn Phong có duyên mà không có phận.

Nó không còn tiếp nhận con nữa, con tại sao còn cố chấp với nó làm gì?
Vân Giai Kỳ cúi đầu không nói gì.

Mộng Yến Mi đến gần cô, chỉ quan tâm đến tình hình của Tiểu Bắc.

“Còn Tiểu Bắc thì sao? Viện sĩ Lý nói tình hình của thẳng bé như thế nào rồi? Thãng bé về sau phải dựa vào chất miễn dịch đế sống ư?” Mộng Yến Mi một mực muốn hỏi chuyện của Cung Bắc.

Nhưng bây giờ cô không còn tâm tư để trả lời bà ta.

Thấy cô im lặng, Mộng Yến Mi có chút sốt ruột: “Con có thể quan tâm đến Tiểu Bắc nhiều hơn không? Nó cũng là con của con, con không quan tâm đến thắng bé thì còn ai có thể quan tâm đến thắng bé nữa chứ!
Vân Giai Kỳ nhướng mắt lên, nước mắt nhàn nhạt..