Bạc Tuấn Phong nhướng mắt nhìn anh ta.
Anh ta bất ngờ hỏi: šy đi Las Vegas một mình?”
“Vâng”
“Tống Mạn Nhi đâu?”
“Cô Vân Giai Kỳ đã phái tám người vệ sĩ đi bảo vệ cô bé, chịu trách nhiệm đưa đón cô bé đi học, lúc này chắc cũng sắp tan rồi”
Bạc Tuấn Phong giật giật lông mày: “Vụ thu mua chiều nay đẩy lại sau đi”
Tân Khải Trạch hơi sửng sốt rồi gật đầu: “Vâng, tôi lập tức gọi điện thông báo.”
Nửa giờ sau.
Một chiếc Rolls-Royce đậu trước cổng nhà trẻ Sao Mai.
Mỗi khi đến giờ tan học, ở trước cửa cổng đều có những chiếc ô tô hạng sang đậu chờ sẵn để rước con, cho nên giao thông ở đây rất tắc nghẽn.
Bạc Tuấn Phong hiếm khi đến đón Tiểu Vũ Minh tan học.
Những lớp học ở nhà trẻ Sao được xếp tan học lần lượt luân phiên với nhau, giờ quy định tan học sẽ được thông báo định kỳ cho phụ huynh.
Lúc này là lúc lớp của Vũ Minh tan học.
Bạc Tuấn Phong vừa đi đến cổng nhà trẻ đã nghe thấy giọng nói khó xử của Vân Ngọc Hân.
“Vũ Minh, sao con không muốn về nhà cùng với mẹ? Con không thích mẹ tới đón con tan học à?”
Ngay sau đó là tiếng nói của giáo viên: “Vũ Minh, con về nhà với mẹ có được không nào?”
Bạc Tuấn Phong nghe vậy thì nhíu mày c độ chân của anh cũng tăng ï khu vực chờ dành cho phụ huynh, ở đó có một nhóm con nít ngồi trên một băng ghế.
Anh nhìn thoáng qua một cái đã thấy được ‘Vân Ngọc Hân.
Cô ta mặc váy dài, đội mũ đeo kính râm, và mang một cái khẩu trang dày che hơn nửa gương mặt.
Vân Ngọc Hân đang đứng lồng lộn ở khu vực chờ.
Bởi vì cô ta là người của công chúng cho nên có dẫn theo hai ba người bao gồm vệ Sĩ và trợ lý của mình.
‘Vân Ngọc Hân muốn đón Vũ Minh về nhà, và Tiểu Vũ Minh thì không muốn.
‘Vân Ngọc Hân bắt đầu có hơi nổi nóng.
Trước đây cô ta tình cờ có đến đón Vũ Minh vài lần, mặc dù thăng bé cũng chắng chịu gần gũi với cô ta nhưng chí ít đều sẽ theo cô ta đi về.
Hôm nay tới đón, thäng bé Vũ Minh này cứ như thay đổi thành một người khác.
Hễ Vân Ngọc Hân sáp lại gần chút thì Tiểu Vũ Minh lại duy trì khoảng cách với cô ta, ngay cả khi Vân Ngọc Hân muốn ôm một cái thì cậu bé cũng nhất quyết không chịu.
Giáo viên thấy vậy chỉ biết thở dài rồi nói với Vân Ngọc Hân: “Không biết sao nay cháu bé lại không chịu gần gũi với cô nữa?”
Vân Ngọc Hân đỏ mặt xấu hổ, nhưng trong lòng cô ta lúc này lại đang khá là căm ghét.
Đúng là mất mặt trước đám đông, cô ta đã bỏ công tới đón Tiểu Vũ Minh tan học, trái lại Tiểu Vũ Minh không thèm ngó ngàng gì đến cô ta.
Cô ta tự nhận mình là mẹ của Tiểu Vũ Minh, nhưng trong mắt mọi người đó chỉ như nhận định đơn phương từ phía cô ta, Tiểu Vũ Minh vốn chẳng hề muốn đi cùng cô ta.
Đang lúc cả đám không biết xử trí thế nào, bỗng Bạc Vũ Minh nhướng mắt lên và nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đang đi tới khu vực chờ, cậu bé tức tốc đứng lên.
“Cha”
Mạn Nhi ngồi cạnh cậu bé cũng thấy được Bạc Tuấn Phong, cô bé không hiểu sao hơi rụt vai lại, có vẻ như cô bé rất sợ Bạc Tuấn Phong.
Vân Ngọc Hân xoay người, cô ta ngạc nhiên khi thấy Bạc Tuấn Phong đến đây.
“Anh Tuấn Phong?”
Bạc Tuấn Phong lờ đi như không trông thấy cô ta, anh đi tới chỗ Bạc Vũ Minh rồi ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, nựng nựng khuôn mặt cậu bé: “Chờ có lâu không?”
Bạc Vũ Minh im lặng lắc đầu, cánh tay nhỏ của cậu bé kéo kéo ống tay áo Bạc Tuấn Phong.
Cậu bé không ngờ rằng cha mình sẽ đến nhà trẻ để đón mình.
Do đó, lúc này chẳng thể giữ bình tĩnh nổi nữa.
“Wao! Đây là cha của Vũ Minh đó sao?”
“Đúng là rất đẹp trai nha! Nếu như cha của tôi cũng đẹp trai như cha của Vũ Minh thì tốt rồi”
“Nghe nói cha của Vũ Minh rất giàu!”
“Thật hả? Cậu nghe ai nói đó?”
“Mình nghe mẹ mình nói.
Mẹ mình nói cha của Vũ Minh là người đàn ông giàu có nhất ở thủ đô này”