Thời gian : 4 ngày sau sự kiện Ohara
------- Gia tộc Donquixote --------
" Doffy , bọn ta sẽ đi vắng trong vòng một tuần nên các ngươi nhớ tự chăm sóc chính mình , không thức đêm , không làm việc quá độ , ăn uống đàng hoàng ... " Haruki lải nhải không ngừng khiến cho ngay cả Doflamingo phải chóng mặt . Thật sự Haruki rất lo lắng cho hai đứa em trai này , cả hai đều rất dựa dẫm vào hai người ngay từ khi còn nhỏ và khi lớn lên cũng không thay đổi . Cô sợ rằng nếu như cô và anh hai rời đi quá lâu thì cả hai sẽ không chăm sóc bản thân và lơ là trong việc đó .
" Haruki , ngươi đừng lo lắng cho bọn hắn quá như vậy . Dù sao thì hãy để bọn hắn có một khoảng thời gian tự lập đi ." Haruto lắc đầu nói , tay xoa xoa đầu cô . Đã khá lâu rồi kể từ lần cuối anh xoa đầu cô như thế này ... Cô khá là nhớ cảm giác này .
" Nhưng anh hai ! Anh có nhớ lần trước khi chúng ta rời đi để làm nhiệm vụ trong vòng 3 ngày không ? Bọn hắn thậm chí còn không chịu ngủ cơ đấy ! Ăn uống cũng không điều độ và làm việc không ngừng ! " Cô bĩu môi nói .
" Được rồi , dù sao thì lúc đó gia tộc chỉ mới được thành lập không lâu , bọn hắn đương nhiên là phải làm việc để chấn chỉnh lại mọi thứ rồi ." Anh nói . Thật sự toàn bộ gia tộc Donquixote đều xem hai người chính là cha mẹ của bọn hắn khi cả hai luôn chăm sóc và lo lắng cho sức khoẻ của hai người . Haruki chính là một người mẹ đầy lo lắng và Haruto chính là người cha sẽ an ủi và làm dịu Haruki lại mỗi khi cô trở nên quá lo lắng . Thật sự là một gia đình đầy hạnh phúc ah ~
" .... " Cô phụng phịu nhìn chằm chằm Doflamingo trước khi thở dài .
" Tốt thôi , lần này là ta tin tưởng các ngươi nên khi ta quay trở lại , ta không muốn phải nhìn thấy các ngươi trở thành một cái xác sống di động được chứ ? " Doflamingo gật đầu . Mặc dù mỗi lần cô bộc phát như thế này khiến cho hắn đau đầu nhưng đồng nghĩa với việc đó chính là thể hiện sự quan tâm của cô với bọn hắn . Doflamingo và Rocinante đã không cảm nhận được tình thương của Maiya bao lâu nhưng Haruki đã thay thế bà để trở thành một người mẹ cho hai người , bù đắp lại cái thiếu thốn kia .
" Nhưng các ngươi định đi đâu ? Lần này không có nhiệm vụ nào kéo dài một tuần ... "
" Đây là công việc của bọn ta . Ngươi không cần lo lắng , chỉ là gặp gỡ một vài người quen mà thôi ." Haruto mỉm cười nói .
" Vậy sao ... "
" Như vậy thì bọn ta sẽ rời đi vào tối hôm nay nên các ngươi không cần phải đợi bọn ta ."
" Vâng ... " Doflamingo gật đầu .
" Các ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi , đừng đợi bọn ta ." Hai người đợi thân ảnh của Doflamingo hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mới thở dài .
" Nếu như không phải vì có sự kiện mới để buộc chúng ta phải rời đi thì em cũng không muốn để bọn hắn một mình như vậy ah . Vergo không thể nào chịu đựng được hai người đó được , bọn hắn chính là những kẻ cứng đầu nhất mà em từng thấy ." Haruki xoa xoa thái dương nói .
" Đừng nói chuyện này quá sớm . Trong tương lai còn nhiều người còn cứng đầu hơn cả bọn hắn nữa ." Haruto cười cười nói .
" Haha .. Đúng như anh hai nói ... Sẽ có càng nhiều kẻ cứng đầu trong gia đình chúng ta ah ... " Haruki hạ giọng giống đến mức thì thầm , đôi huyết mâu trong giây lát đó chợt tối dần nhưng rồi ngay lập tức biểu cảm của cô trở lại bình thường .
" Đi nào anh hai , em không muốn phải đi đến sau những người kia đâu . Gặp phải những tên đó sau một chuyến đi dài thật sự rất mệt đấy ." Haruki hơi nhúng nhúng vai nói .
" Tùy em thôi ." Haruto gật đầu nói rồi cùng quay trở về phòng của mỗi người . Nhưng khi anh chỉ vừa mới đi ra được cửa thì Doflamingo đột nhiên xuất hiện lại một lần nữa trước mặt anh .
" Có chuyện gì sao , Doffy ? " Anh ngạc nhiên nhìn Doflamingo , người đang trầm mặt một lúc trước khi run rẩy nói .
" Các ngươi sẽ không rời khỏi bọn ta đúng không ? " Lần này Haruto thật sự rất ngạc nhiên trước câu nói của Doflamingo . Anh lo lắng nhìn hắn , hai tay nhẹ nhàng đặt lên má hắn rồi chậm rãi nâng mặt của Doflamingo lên . Cùng lúc đó , anh cũng lấy xuống chiếc kính kia và để lộ ra cặp mắt xanh biếc của hắn . Nhưng tiếc thay cho cặp mắt xinh đẹp đó khi con mắt trái của Doflamingo hơi có màu đục hơn bên phải ... Đó chính là một di chứng của quá khứ . Tuy rằng anh hoặc Haruki có thể chữa trị được con mắt đó nhưng Doflamingo đã từ chối và nói rằng đó chính là một thứ để chứng minh rằng hắn vẫn còn phải báo thù những người đã khiến cho cuộc sống của hắn bị phá hủy .
" Ngươi tại sao lại nghĩ như vậy ? "
" Các ngươi ... Ta sợ rằng các ngươi ... "
" Đừng sợ ... Hít một hơi thật sâu ... " Khi nhìn thấy Doflamingo làm theo lời của anh , anh mỉm cười rồi nhẹ nhàng đưa một tay ra sau lưng hắn và vỗ nhẹ .
" Thở ra ... Đúng rồi ... " Doflamingo cố gắng lam theo hướng dẫn của anh , nhịp thở của hắn từ hỗn loạn cũng dần trở lại bình thường . Mặc dù hiện giờ , hắn đã có vẻ cao hơn anh nhưng hắn vẫn chỉ là một đứa em trai nhỏ bé trong mắt anh . Có thể hắn tàn sát , có thể hắn tàn nhẫn nhưng hắn vẫn luôn là đứa em trai của hai người . Những người khác có thể sợ hãi hắn vì hắn đã giết biết bao nhiêu người nhưng những người đó không biết được rằng chính người mà bọn hắn nhìn lên là hai người đã giết hơn bao nhiêu chứ ? 10 vạn ? 30 vạn ? Đến cả hai người cũng không đếm được hết thì số người mà Doflamingo đã xuống tay có thể so gì với hai người chứ ?
" Ngươi không cần lo , Doffy . Bọn ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi . Ngươi vĩnh viễn đừng lo sợ rằng bọn ta sẽ rời bỏ các ngươi mà đi . " Haruto chậm rãi nói .
" Chỉ một tuần đúng không ? " Doflamingo lẩm bẩm trong miệng .
" Ừ , chỉ một tuần ." Anh gật đầu rồi nhìn về thân ảnh ở cuối hành lang . Thân ảnh đó chỉ hơi gật đầu lại khi thấy anh nhìn về hướng này và sau đó nhanh chóng rời đi .
Haruto cúi đầu nhìn Doflamingo đang siết chặt áo của anh , hai chân khụy xuống nền hành lang lạnh lẽo . Anh chỉ có thể thở dài rồi xoa mái tóc ngắn của hắn để làm dịu lại .
Doflamingo ...
Ngươi đừng lo lắng rằng bọn ta sẽ rời bỏ ngươi ...
Bọn ta sẽ luôn ở bên ngươi và những người khác ...
Người mà nên sợ hãi bị bỏ rơi ở đây ...
Nên chính là ta ah ...
--------------------------
------- Băng hải tặc Râu Trắng ----------
" Lão cha , sáng mai bọn ta sẽ rời đi khoảng trong vòng một tuần ah ." Haruki ngẩng đầu nhìn Râu Trắng đang uống rượu ở giữa những đội trưởng băng hải tặc Râu Trắng . Ngay sau khi cô vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều dừng lại và đồng thời nhìn về phía hai người .
" Có chuyện gì sao ? Tại sao các ngươi lại nhìn bọn ta như vậy ? " Haruki nhướng mày nhìn đám đội trưởng , khó hiểu hỏi .
" Bọn ta lại làm gì khiến cho các ngươi phải rời đi sao ? " Marco hơi ngập ngừng nói , trong tay ly rượu đều run rẩy .
" Không ah ? Chỉ là bọn ta đi gặp một vài người quen mà thôi ." Cô mỉm cười nói , hơi nhấn mạnh chữ 'người quen' . Đương nhiên là điều này không thể không bị phát hiện bởi những người ở đây nhưng không một ai lên tiếng hỏi vì khi cô nhấn mạnh chữ đó , giọng nói của cô có phần trầm xuống và đó không phải là một dấu hiệu tốt .
" Như vậy thì các ngươi phải rời đi một tuần sao ? " Thatch lên tiếng thay cho những người khác đang trầm mặt ở đây.
" Ừ , dù sao thì cũng đã khá lâu kể từ lần cuối bọn ta gặp mặt lẫn nhau nên bọn ta cũng muốn ở lại một thời gian ." Haruto gật đầu nói .
" Như vậy ... " Marco nhìn hai người nhưng chưa kịp nói hết thì Râu Trắng đã nhẹ nhàng ngăn anh lại bằng cách đặt bàn tay to lớn của ông lên đầu của anh .
" Ngươi không cần phải lo lắng như vậy , Marco . Bọn chúng nếu như nói một tuần thì là một tuần quay trở lại ." Ông nhẹ nhàng nói , vừa an ủi Marco vừa cho những đội trưởng còn lại . Có thể ông cũng không muốn hai người nhanh chóng rời đi như vậy nữa nhưng hai người là hài tử của ông . Có thể những hài tử khác của ông vẫn còn lo lắng và lo sợ rằng hai người sẽ lại biến mất như trước nhưng ông có thể chắc chắn rằng bọn chúng sẽ không làm như vậy . Trong quá khứ của hai người , gia đình chính là một thứ xa xỉ và chính hai người đã tự mình nói rằng cả hai sẽ cố gắng hòa nhập với gia đình nay ... Không thể nào cả hai lại có thể dễ dàng rời bỏ được ...
" Papa , ngươi vẫn luôn hiểu bọn ta như vậy ah ~ " Haruki cười khúc khích nói .
" Haruki , ngươi quay trở về phòng và chuẩn bị đồ đạc đi . Ta sẽ ở lại và nói chuyện với bọn hắn một chút ." Cô hơi ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn anh rồi gật đầu , quay người trở về phòng .
Sau khi cô đã rời đi thì anh mới nhìn lại nhóm đội trưởng cùng Râu Trắng , chậm rãi ngồi xuống .
" Như đã nói mới nãy , bọn ta sẽ rời đi trong vòng một tuần và nếu trong khoảng thời gian đó xảy ra bất cứ điều gì thì thứ này ... " Haruto ngẩng đầu nhìn bọn hắn , mắt hơi híp lại . Ngay lúc đó trên cơ thể của bọn hắn đột nhiên có một chỗ nóng lên như bị vật nóng áp vào khiến tất cả hơi giật mình . Bọn hắn theo phản xạ nhìn về nơi đó và nơi đang nóng rát không ngừng kia hiện lên một kí tự kì lạ .
" Thứ đó chính là thứ sẽ báo hiệu cho bọn ta biết được các ngươi có đang bị gặp nguy hiểm hay không . Như lão cha , Marco và Jozu đã biết , bọn ta có kha khá kẻ thù và một trong số những tên đó chính là một con quái vật . Với tình trạng của bọn ta hiện giờ , việc giết hắn chính là không thể , tuy rằng đã phong ấn hắn lại nhưng khả năng hắn thoát ra cũng khá cao nên trong khoảng thời gian bọn ta rời đi không thể chắc chắn rằng hắn có tìm đến cacsn ngươi hay không ... "Haruto thao thao bất tuyệt cho đến khi anh bị Thatch cắt ngang .
" Đợi đã ! Từ lúc nào mà các ngươi đặt kí tự này lên bọn ta ? " Haruto hơi ngạc nhiên nhìn Thatch rồi sau đó lại thở dài .
" Đối với lão cha , Marco , Jozu và ngươi thì ngay sau khi rời khỏi kí ức mà bọn hắn cho các ngươi xem thì bọn ta đã đặt kí tự này lên người các ngươi . Còn những người còn lại thì khoảng tầm trong một tuần sau đó ." Tất cả chúng đội trưởng đều bất ngờ nhìn anh . Bọn hắn không ngờ rằng hai người đã chấp nhận bọn hắn từ giây phút nào mà bọn hắn không biết , thậm chí là toàn bộ đội trưởng đều xuất hiện kí tự này .
" Các ngươi làm sao mà lại khóc ? " Haruto hơi hoảng nhìn đám đội trưởng đột nhiên khóc , nước mắt chảy thành hàng và run rẩy . Râu Trắng tuy rằng không làm quá lên như đám đội trưởng nhưng khóe mắt của ông cũng hơi đỏ lên và nở một nụ cười nhẹ .
" Này , anh hai . Anh có nhớ- " Haruki vừa tiến vào bên trong thì ngay lập tức sững người khi nhìn thấy một đám đội trưởng khóc lóc và Haruto đang đứng bất động .
" Có chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy ? Tại sao các ngươi lại k- " Cô chưa kịp nói xong thì bị bọn đội trưởng nhào đến và ôm chặt cô và anh .
" Này ! " Haruki và Haruto dở khóc dở cười nhìn những gương mặt khóc lóc . Thật không thể hiểu nổi những con người này có thật sự đã là một đội trưởng của băng hải tặc Râu Trắng hay không mà hiện giờ nhìn bọn hắn , hai người thật sự cứ nghĩ rằng bọn hắn chỉ là những đứa trẻ mới lớn .
" Được rồi , đừng khóc nữa . Các ngươi đang làm bọn ta khó xử đấy ." Haruto nhìn bọn hắn rồi chỉ lắc đầu cười nhẹ trước khi giang tay ôm bọn hắn lại .
Chỉ cần như thế này là tốt rồi ...
Không cần gì nhiều đâu ...
Chỉ cần mọi người đều an ổn là tốt rồi ...
Cho dù là bọn ta không có mặt ở đó ...
Là tốt rồi ...