Hải Tặc Vương Chi Sinh Đôi

Chương 52: Nghe lén - Quá khứ được hé lộ ?




" Haruki-nee ? " Rocinante nhìn xung quanh , tìm kiếm bóng dáng của người chị cậu yêu quý nhất .

" Huh ? " Cậu ngẩng đầu lên nghe thấy những tiếng nói chuyện đằng xa , hai giọng nói quen thuộc nhất . Cậu rất muốn chạy đến để gặp hai người ngay lập tức nhưng cậu lại tò mò hai người đang nói chuyện gì nên cậu mới cẩn thận rón rén đi đến và trốn ở một nơi không quá xa .

" - có xuất hiện ? " Cậu nghe thoáng thoáng được giọng nói của cô . Cô không còn có sự vui vẻ cùng ấm áp mà cậu thường thấy trong giọng nói của cô nữa .

" Đã xuất hiện một lần . Đã tạo nên khá nhiều rắc rối cho ' chúng ta '." Sau đó chính là giọng nói của anh .

" Tch .." Tiếng tặc lưỡi của cô theo sau đó . Cậu chưa bao giờ nghe hoặc thấy cô tức giận hoặc tỏ ra khó chịu bao giờ . Cô lúc nào cũng nở một nụ cười tươi trên môi và có một tính cách thật ấm áp và thân thiện . Thậm chí cả gia đình cậu đều tin rằng anh và cô chính là thiên thần , không bao giờ giận dữ và chưa bao giờ tổn thương bất cứ ai .

" Thật phiền phức ." Tiếng nói bực bội của cô sau đó .

" Cũng không thể biết được hắn sẽ làm gì . Tên đó chắc chắn đã rất giận khi anh nhốt hắn lại ." Giọng nói đầy lạnh lẽo của anh vang bên tai cậu .

Rocinante thật tò mò và khá sợ hãi với cuộc trò chuyện của hai người . Cậu rất tò mò với nội dung cuộc trò chuyện và rất muốn hỏi hai người nhưng ngay sau đó , cậu lại trở nên sợ hãi và lo sợ . Điều này khiến cho cậu khá khó hiểu vì hai người là anh chị của cậu mà đúng không ? Hai người luôn yêu thương và săn sóc hắn nên không thể nào mà-

" Hắn đã làm gì !? " Dòng suy nghĩ của cậu bị cắt đứt khi cậu nghe thấy tiếng hét đầy giận dữ của cô . Cậu cẩn thận nép mình qua một bên , hé mắt nhìn ra bên ngoài . Mặc dù cậu không nhìn thấy được rõ nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy được mái tóc đỏ đặc trưng của cô .

" Mihawk đã không may bị một lần nữa trở thành mục tiêu của hắn nhưng may mắn là 'chúng ta' kịp thời dừng lại hành động của hắn ." Anh chậm rãi nói .

Người tên Mihawk này là ai ? Tại sao hai người lại nói rằng hai người đã kịp thời dừng lại hành động của người nào đó trong khi hai người luôn ở bên cạnh bọn cậu ?

" Vẫn còn nữa đúng không ? Em không tin rằng hắn sẽ chỉ đơn giản trả thù như vậy ." Cậu rùng mình khi nghe thấy giọng của cô .

Nó khác hẳn với giọng nói trong kí ức của cậu . Nó không phải là giọng nói đầy ấm áp cùng yêu thương hay là giọng nói giận dữ cùng phiền muộn khi nãy . Mà nó ... thật đáng sợ . Giống như một người mà cậu từng thấy . Tên nô lệ đó đó gương mặt gầy gò cùng xanh xao , đôi mắt sâu thẳm hốc hác , biểu cảm một cách vô hồn . Và cậu nhớ rất rõ giọng nói của người nô lệ đó ... thứ giọng nói đã ám ảnh cậu một thời gian dài ... Thứ giọng nói đầy vô hồn cùng băng lãnh ...

Và cậu lại đang nghe thấy nó từ người chị mà cậu yêu quý nhất ...

" Đương nhiên . Hắn ngay sau đó đã tìm đến lão cha và mọi người ."

" Cái gì !? Bọn hắn có bị thương nặng không ? " Ngay sau đó cô lo lắng hỏi . Cậu lại một lần nữa tò mò những người mà hai người đang nói đến là ai ? Mihawk là ai ? Lão cha là ai ? Mọi người là ai ?

" Haizz .... " Tiếng thở dài mệt mỏi của anh tiếp sau đó trước khi anh tiếp tục .

" Và một lần nữa 'chúng ta' may mắn đến trước khi hắn tiếp cận được mọi người ."

" Nhưng còn những lần sau ? Chúng ta và 'chúng ta kia' không thể nào đoán trước được hắn sẽ làm gì . Lần này hắn đã nhắm đến Mihawk và mọi người , như vậy lần tiếp theo hắn có thể sẽ nhắm đến gia đình Donquixote ! " Haruki tức giận nói .

" Em ước gì chúng ta không kí khế ước với hắn . Thứ sức mạnh kia cũng không thể sử dụng nhiều và thậm chí hắn còn muốn phá hủy hết tất cả những gì chúng ta có ! "

" Sakumi Haruki . Bình tĩnh lại . Anh biết em không hề muốn những chuyện này xảy ra nhưng nếu như lúc đó chúng ta không kí khế ước với hắn thì em nghĩ chúng ta có thể đứng đây không ? Lúc đó chúng ta đã chết , Haruki . Đã chết ! . Và nếu như không kí khế ước với hắn thì chúng ta sẽ đi đâu ? Sẽ biến thành thứ gì trong vùng Chết ? " Rocinante vô cùng khó hiểu khi nghe thấy anh nói . Kí khế ước ? Là kí khế ước nô lệ ? Nhưng còn vùng Chết là gì ?

Rocinante đột nhiên nhận ra rằng cậu không hề biết gì về hai người mà cậu yêu quý nhất . Tất cả những gì cậu biết về hai người chỉ là một ngày hai người xuất hiện với cha cậu và từ đó bắt đầu trở thành một thành viên trong gia đình quý giá của cậu .

" Và em hận điều đó ! Anh nghĩ lúc đó em muốn kí khế ước với hắn lắm sao ? Nếu như không phải do những kẻ phản bội kia thì chúng ta cũng không đến đường cùng ! " Cậu nghe thấy tiếng bức tường nứt ra với một tiếng rầm lớn .

" Haruki ! Anh biết em rất tức giận nhưng bây giờ không phải là lúc em trút giận lên anh hay bất cứ ai khác ! Và cả sau này ! Em để lộ sự yếu đuối cùng điểm yếu lúc này thì hắn sẽ lợi dụng điều đó ! Hắn đã biết bọn hắn quan trọng với chúng ta như thế nào thì hắn sẽ liên tục tìm kiếm bọn hắn và điều đó không phải là điều mà anh mong muốn từ đầu ..." Âm thanh của Haruto đầy nghiêm túc cùng âm trầm .

" Nếu như bây giờ em đã như thế này thì sau này sẽ ra sao ? Có biết bao nhiêu người sẽ tham gia với chúng ta ? Biết bao nhiêu người sẽ là gia đình của chúng ta ? Đừng nói những người chúng ta đã có trong kế hoạch , em có chắc trong khoảng thời gian đó em sẽ không gặp những người khác không ? Và sẽ được bao nhiêu người trong đó có khả năng chống lại hắn ? "

" Nhưng- "

" Hắn vốn không thuộc về thế giới này và điều đó chính là điểm mạnh của hắn . Thế giới trước của chúng ta chính là một thế giới hoàn toàn khác . Nó tàn nhẫn , nó vô tình và có biết bao nhiêu người đã trở thành một con quái vật vì điều đó ? Em nên biết ơn vì chúng ta vẫn còn có thể giữ được nhân tính và ý thức ... Không phải vì thế giới đó mà Miki đã không thể nào thực hiện lời hứa với chúng ta sao ? " Tiếng anh thở dài mệt mỏi chính là thứ làm Rocinante cảm thấy buồn bã .

Cậu có thể chỉ là một đứa trẻ nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ngây thơ , trong sáng như một tờ giấy . Là một Thiên Long Nhân , cậu đã tiếp xúc với nhiều thứ mà những đứa trẻ bình thường không thể nào tiếp xúc được . Nô lệ , châu báu , Trái Ác Quỷ ...

Cậu có thể vẫn còn vụng về và nhút nhát nhưng điều đó không đại diện cho cậu là một đứa trẻ ngây thơ .

" Haruki , em đã trở nên mất kiểm soát . Anh không nghĩ di chứng của Sanari sẽ để lại lâu như vậy ."

" .... Có lẽ hắn đã làm gì đó ..." Haruki yếu ớt nói .

" Không . Anh không nghĩ rằng điều này liên quan đến Sanari ... Em đang mất kiểm soát chính cảm xúc của chính mình . Điều đó không phải là một dấu hiệu tốt cho cả hai chúng ta ."

" Em sẽ trở về phòng ..."

" ... Anh không trách em nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ bao dung và tha thứ cho em mọi lần . Lần này anh hi vọng sẽ là lần cuối cùng anh thấy em như thế này ... " Anh nghiêm khắc nói .

" Vâng ..."

" Tốt . Anh sẽ đi chuẩn bị đồ ăn tối . Nếu như em muốn thì cứ xuống tham gia ." Sau đó cậu nghe thấy tiếng bước chân của anh dần xa xa rồi biến mất . Sau đó cậu chỉ nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của cô . Rocinante không thể chịu được nữa mà đứng dậy và chạy đến chỗ cô , ôm chầm lấy thân thể đang không ngừng run rẩy .

" Haruki-nee ! " Cô giật mình khi nhìn thấy cậu và lúng túng nhìn xung quanh .

" Roci , có chuyện gì sao ? " Cậu ngẩng đầu lên , giả bộ ngây thơ hỏi .

" Tại sao Haruki-nee lại khóc ?"

" Không phải . Chỉ là có cát vào mắt thôi ." Cô lắc đầu rồi cúi người xuống hôn lên trán cậu trước khi gỡ hai tay cậu ra .

" Hôm nay Haruki-nee không thể chơi với Roci được nên lần sau nhé ? "

" Vâng ! "

" Tạm biệt , Roci ." Cô vẫy vẫy tay rồi rời đi , để cho Rocinante nhìn theo bóng lưng của cô cho đến khi khuất hẳn .

--------------------
Các ngươi thấy truyện tiến triển như thế nào ? Có chậm quá không ? Hay là nhanh quá ?

Ta vẫn có khá nhiều ý tưởng nên các ngươi nếu cảm thấy quá nhanh hoặc quá chậm thì nói cho ta biết để ta điều chỉnh nhen ~

Thanks 💕