Sau sự kiện xem mặt này, Triệu Noãn Noãn cung cấp thức ăn càng ngày càng tốt, quả thực chính là nhất hô bá ứng, hơn nữa còn biến đổi cách bày
biện, hơn nữa cả sắc hương vị đều nhanh chóng vượt qua cả yến tiệc.
Theo cá tính Xán Xán, đối với đãi ngộ như vậy hẳn là cao hứng mới phải, nhưng làm sao cảm thấy lại có loại cảm giác bị nuôi trong chuồng?
Ngày có suy nghĩ, đêm có nằm mộng, đêm hôm đó Xán Xán làm một giấc mộng.
Mộng là như vậy ——
Trong lúc xế chiều, nàng đang nhắm mắt phơi nắng, bỗng nhiên một trận
mùi thơm đặc biệt của thức ăn truyền đến, vội vàng mở mắt ra, trước mắt
bày ra không biết bao nhiêu cánh gà! (⊙o⊙ )
Sau đó là sườn xào chua ngọt, cá chưng hấp, miếng thịt nấu với… Tóm lại tất cả các khay đều được bày lên.
Nàng nhất thời hai mắt sáng lên, thùy tiên tam xích (thèm thuồng),
ngẩng đầu nhìn lên, Triệu Noãn Noãn đang cười híp mắt ngó chừng nàng,
dùng thanh âm như gió xuân ôn nhu nói, “Xán Xán, ăn cơm .”
Nướt bọt chảy ra gia tốc, dạ dày bắt đầu ngọa nguậy, nàng không nói hai lời cúi đầu cuồng ăn.
Ăn thật lâu thật lâu…
Bỗng nhiên, nàng nghe bên tai truyền đến một trận tiếng cười, nàng kỳ
quái ngẩng đầu, Triệu Noãn Noãn xuân phong ấm áp, vẻ mặt bỗng nhiên trở
nên rất dử tợn, sờ lên cằm liên tiếp gật đầu, “Không tệ, có thể đem đi
bán…”
Nàng cuống quít hướng gương ở một bên nhìn lại, trong
gương, một cái đầu heo mập, răng trong miệng tỏa sáng còn ngậm một cái
đùi gà, cái đuôi nhỏ ở phía sau mông vút qua vút lại…
A! ! !
“Xán Xán?”
“Ngươi làm sao vậy, Xán Xán?”
“Mau tỉnh lại!”
“…”
Nàng mở mắt ra, đối diện ánh mắt vội vàng của Triệu Noãn Noãn.
“Tránh ra! Tránh ra! Ta không nên bị bán, không nên!” Cánh tay mở loạn, thần chí không rõ.
“Xán Xán… Ngươi đang nói cái gì?”
“Ngươi tên khốn kiếp này! Khốn kiếp! Đại khốn kiếp! Ta không cho ngươi đối xử với ta như vậy, không cho!”
“Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?” Triệu Noãn Noãn trên trán mê hoặc càng ngày càng đậm.
“Ngươi là đại khốn kiếp! Ngươi tại sao muốn gạt ta? Ngươi…” Vừa nói vừa ồn ào dần dần biến thành khóc nức nở, trong đôi mắt thế nhưng nặn ra
cây kim, một viên hai hỏa, khóc vượt qua thương tâm, “Triệu Noãn Noãn,
ngươi không thể đối với ta như vậy… Làm sao ngươi có thể đối với ta như
vậy? Ô ô ô…”
Nhìn nàng trong mắt, tim của hắn không khỏi co rút đau đớn, mình thật là đã làm chuyện gì có lỗi với nàng, một tay đưa ra
hứng lấy lê hoa đái vũ (nước mắt như châu ngọc a), “Đừng khóc, ngoan… Ta là bại hoại, khốn kiếp, cái gì cũng là ta không tốt, đừng khóc …”
“Ô ô ô… Ô…”
Nàng càng không ngừng khóc, hắn càng không ngừng khuyên bảo, cũng không biết trải qua bao lâu, được phép khóc đến mệt, Xán Xán bỗng nhiên ngừng lại, một đôi ánh mắt khóc hồng chỉ ngây ngốc nhìn Triệu Noãn Noãn.
Ánh mắt giao hội, Triệu Noãn Noãn trong lòng bỗng nhiên có loại vọng động muốn hôn nàng.
Hắn kéo nàng sát vào, hai đôi môi cơ hồ sắp chạm vào nhau, một thanh âm lúng ta lúng túng hoàn toàn phá hư không khí của giờ phút ấm áp, tốt
đẹp, lãng mạn này.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nằm mơ chửi loạn người còn chưa tỉnh, lại còn gián đoạn mất trí nhớ! ! !
Triệu Noãn Noãn lặng yên .
Sau đó người đó vô tội tiếp tục hỏi thăm, “Đã trễ thế này, ngươi chạy đến phòng ta làm gì?”
…
Bỗng nhiên nàng phát hiện ra cái gì, “Ngươi, ngươi, ngươi ôm ta làm gì?”
Triệu Noãn Noãn đỏ mặt, thật nhanh đứng lên, lui về phía sau mấy bước, ánh mắt lóe lên, “Ngươi mới vừa rồi… Là cơn ác mộng …”
“Thật?” Nàng hồ nghi đánh giá hắn.
“Đúng…” Thanh âm tiết lộ tim của hắn đang trống rỗng.
“Ngươi rất nóng sao?”
“Không có… Không có a…”
“Kia mặt của ngươi tại sao lại đỏ như vậy?”
“… Nóng…”
“Ngươi không phải nói không nóng sao?”