Xán Xán mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn thấy trước mặt có hai bóng người, sau đó một giọng nói đứt quãng truyền đến tai.
“Em ấy sao thế?”
“Tôi thấy em ấy hình như đói bụng lắm rồi hay sao…”
“Đói quá cũng không cần ôm nồi cơm mà gặm như thế chứ?”
“Ngốc, em ấy bị mộng du!”
“Có cần đánh thức em ấy không?”
“Đừng, người mộng du không thể tùy tiện bị đánh thức.”
“Oh..”
Sau đó, mí mắt nặng dần, tiếng nói bên tai càng lúc càng mơ hồ….
Ngày thứ hai.
“Xán Xán, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi!” Triệu Noãn Noãn ở nhà một hồi liền lôi Xán Xán đang ở trong phòng ra ngoài.
“Không…Đi…” Xán Xán lắc đầu không tí sức.
“Xán Xán ngoan, hôm nay anh dẫn em đi ăn cánh gà mà em thích nhất!”
Mắt Xán Xán sáng lên, không quá hai giây, nghĩ tới điều gì đó đầu liền cúi xuống, “Em… không đi đâu…”
Triệu Noãn Noãn hết cách, nháy mắt với Cao Vũ. Cao Vũ hiểu ý, cười với Xán Xán một cái “Em họ a!”
Chẳng hiểu sao Xán Xán bỗng thấy có một áp lực vô hình “Tôi…hôm nay tôi không còn sức để dọn dẹp phòng cho anh đâu…” Cao Vũ chao đảo.
“Em họ nói đùa hoài, hôm nay không cần dọn dẹp phòng giúp anh.”
“Thật hả?” Xán Xán dùng chút sức lực còn sót lại ngẩng đầu hỏi.
Cao Vũ gật đầu “Nhưng em phải đi ăn cơm đã.”
Ánh mắt Xán Xán ảm đạm, ủ rũ cúi đầu, bộ dạng nửa sống nửa chết.
“Em họ, anh biết gần đây em đang giảm cân, nhưng em nghĩ em…ăn không no thì làm gì có sức mà giảm cân đây? Đúng không nào?” Cao Vũ dẫn dắt từng bước.
Xán Xán mơ hồ, những lời này nghe như đang trách ấy! Nhưng….hình như rất có lý a…!
Nhân lúc Xán Xán đang bần thần, Cao Vũ nháy mắt với Triệu Noãn Noãn,
hai người một trái một phải lôi Xán Xán ra khỏi nhà như đang xách một
con gà. (AA: ơ, em cũng muốn được 2 anh xách… xách em đi *giãy*)
Hôm nay, Xán Xán rốt cục cũng được ăn no!
Cơm nước no nê, Xán Xán bắt đầu hối hận, “Cũng tại hai người! Cố gắng
ba ngày qua của tôi đổ sông đổ bể hết rồi…Ô ô ô…” Triệu Noãn Noãn và Cao Vũ bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau.
“Xán Xán, hết cách rồi, nồi của nhà chúng ta đêm qua đã bị gặm a!”
“Hả? Nồi gì?” Xán Xán đã quên sạch chuyện tối qua.
“Không có gì..” Triệu Noãn Noãn cố nhịn cười, lắc đầu “Ăn cánh gà đi.”
Xán Xán nghi ngờ nhìn hai người đang cười trộm “Thật không có gạt em gì chứ?”
“Không có! Không có gì thật mà! Mau ăn đi, không thì cánh gà sẽ nguội đó..”
Xán Xán liếc nhìn cánh gà vàng óng, nuốt nước bọt, suy nghĩ! Dù sao ăn
cũng đã ăn rồi, ăn them chút nữa cũng chả sao! Chẳng phải ăn no mới có
sức để giảm cân hay sao?
Thế là, kế hoạch giảm cân của Xán Xán lại một lần nữa tuyên bố phá sản!!!!