Hai Số Phận

Chương 41




Albel rất ngạc nhiên thấy thắng lợi cuối cùng chẳng đem lại được cho ông mấy chút thỏa mãn.

George cố thuyết phục ông đi Warsaw đề tìm địa điểm cho việc xây dựng một khách sạn Nam tước mới, nhưng Abel không muốn đi. Càng nhiều tuổi lên, ông Càng sợ bị chết ở nước ngoài mà không bao giờ thấy được Florentyna nữa. Đã nhiều tháng nay, Abel không tỏ ra quan tâm gì đến những hoạt động của công ty. Khi John F. Kennedy bị ám sát vào ngày 22 tháng 11 nărtl 1963, Abel càng cảm thấy thất vọng và lo sợ hơn cho nước Mỹ. Nhưng rồi George cũng thuyết phục được ông làm một chuyến đi ra nước ngoài, bảo ông là sẽ là chẳng có hại gì mà đến khi ông trở về thì có lẽ tình hình sẽ dễ chịu hơn.

Abel đi sang Warsaw. Ở đây ông đã đạt được một sự thỏa thuận rất bí mật là sẽ xây một khách sạn Nam tước đầu tiên trong khu vực này. Sự thông thạo của ông trong ngôn ngữ đã khiến những người Vacsava rất cảm động, và ông lấy làm hài lòng đã có thể đánh bại những công ty khách sạn khác như Holiday Inn và Intercontinental ở phía sau bức màn sắt. Ông không thể không nghĩ rằng... mà quả nhiên khi Lyndon Johnson cử John Gronowski làm đại sứ người Mỹ gốc Ba Lan đầu tiên ở Warsaw cũng vẫn chẳng giải quyết được gì. Nhưng bây giờ thì chẳng có gì làm cho ông hài lòng được nữa. Ông đã đánh bại Kane, đã mất đứa con gái, và ông không biết người kia cũng có nghĩ như vậy về đứa con trai của mình không.

Sau Warsaw, ông đi vòng quanh thế giới, ở lại những khách sạn cũ của ông và xem họ xây dựng tiếp những khách sạn mới. Ông khai mạc một khách sạn Nam tước đầu tiên ở Cape Toán, Nam Phi, rồi sau đó lại bay về Đức để khai mạc một khách sạn mới ở Dusseldorf.

Abel ở liền sáu tháng trong khách sạn Nam tước Paris, nơi ông thích nhất. Ban ngày đi la cà các phố, tối đi xem ở nhà hát nhạc kịch, mong được sống lại những kỷ niệm sung sướng với Florentyna.

Rồi ông rời Paris để về Mỹ sau một thời gian lưu vong. Lúc bước xuống cầu thang sắt của chiếc máy bay Hàng Không Pháp 707 ở sân bay quốc tế Kennedy, lưng ông gù xuống và ông chụp chiếc mũ đen lên cái đầu hói nên không ai nhận ra ông. George, con người trung thành và lương thiện, đã có mặt ở đó đón ông. bây giờ George cũng đã già đi khá nhiều.

Trên đường về khách sạn Nam tước New York, như thường lệ, George báo lại cho ông biết về những tin mới nhất của công ty. Xem ra lợi nhuận đã thu được cao hơn trước rất nhiều do công ty đã tung ra những người quán lý trẻ ở hầu hết các thành phố lớn trên thế giới. Tất cả có bảy mươi khách sạn và bộ máy nhân viên là 22.000 người.

Abel có vẻ như không nghe gì. Ông chỉ muốn được biết tin về Florentyna.

- Nó khỏe, - George nói. - Đầu năm tới nó sẽ về New York.

- Sao? - Abel hỏi, chợt thấy phấn khởi lên.

- Nó khai trương một trong những cửa hàng mới trên Đại lộ Năm.

- Đại lộ Năm ư?

- Cửa hàng Florentyna thứ mười một, - George nói.

- Anh đã gặp nó chưa, George?

- Rồi, - ông nhận ngay.

- Nó có khỏe không, có hạnh phúc không?

- Cả hai đứa đều rất khỏe và rất hạnh phúc. Lại làm ăn rất thành công nữa. Abel, anh phải lấy làm tự hào về chúng nó. Cháu trai rất kháu, và cháu gái rất xinh. Đúng là hình ảnh Florentyna vào cái tuổi ấy.

- Nó có về thăm tôi không?

- Anh có gặp chồng nó không?

- Không đâu, George. Tôi không bao giờ có thể gặp mặt thằng đó, chừng nào mà bố nó còn sống.

- Nếu anh chết trước thì sao?

- Anh không nên tin ở mọi điều đã nói trong kinh Thánh.

Abel và George lặng lẽ ngồi trên xe cho đến lúc về khách sạn. Đêm đó, Abel ngồi ăn một mình trong căn phòng đặc biệt của ông.

Suốt sáu tháng tiếp đó, ông không hề bước chân ra khỏi căn phòng ở tầng thượng.