- Vâng!
Vậy thì không chỉ có bất ngờ thôi đâu, mà còn là niềm vui bất ngờ nữa đó.
Bà Âu Xán sững người, sửng sốt trước sự thoải mái; hoặc cũng có thể nói là sự mong chờ vô hạn của cô. Còn về lời nói dối qua điện thoại kia, cô
lại lảng tránh không đề cập đến, như thể không cẩn phải trả lời.
- Mẹ, mẹ đến rồi ạ! – Bước chân Trác Thiệu Hoa có phần hấp tấp.
- Ừ, mẹ tìm con có chút việc. – Bà Âu Xán quay người lại. – Mẹ vừa tới
phòng nhi thăm cháu rồi. Thiệu Hoa, trước đây con từng nói cơ thể con…
- Nếu đã là bệnh thì sẽ có cách chữa, chỉ là cần thời gian thôi. Ánh mắt anh ra hiệu cho cô đừng nói gì.
- Con xác định đứa bé là…
Từ trước tới nay, trước mặt bố mẹ, Thiệu Hoa luôn giữ chừng mực. Từ khi
đứa trẻ này mọc ra, Thiệu Hoa đã thay đổi. Trước đây, khi bà nói, anh
chưa bao giờ ngắt lời bà một cách vô lễ như vậy.
- Nó giống con.
Bà Âu Xán không có gì để nói.
Gia Hàng thở dài, vẻ không đồng ý.
- Bố con đang tức giận, nhất thời chưa thể nguôi được ngay. Hôm nay thư
ký Thẩm gọi điện cho bố; bảo con chuẩn bị tư tưởng, tổ kiểm tra kỷ luật
muốn nói chuyện với con, sẽ có hình thức kỷ luật. Haizz, mẹ không biết
phải nói gì với con nữa.
Bà Âu Xán vẫn không thể tiêu hóa nổi chuyện này, nghĩ tới là cảm thấy như trong mơ; không thể nào là sự thật.
- Gia Hàng vẫn chưa được ăn, cần phải nghỉ ngơi, con tiễn mẹ xuống dưới.
Tâm tình Trác Thiệu Hoa không hề suy chuyển, như thể chuyện vừa nói chẳng liên quan gì đến anh.
- Trác Thiệu Hoa, con có bao giờ hối hận? – Bà Âu Xán bức xúc hỏi.
- Chưa hề.
Bà Âu Xán cười khổ tâm:
- Không cần tiễn, mẹ tự đi được.
Ánh nắng đậu trên bậu cửa, len lỏi xuyên qua lùm cây, cùng với gió sớm ùa
vào trong phòng, thảm cỏ dưới lầu mới được tỉa lại, trong không khí
phảng phất mùi cỏ non.
Tiếng bước chân lạo xạo trên hành lang càng lúc càng nhiều, đã tới giờ kiểm tra phòng bệnh hàng ngày.
Gia Hàng là bệnh nhân của Thành Công, bác sĩ kiểm tra đi ngang qua phòng
nhưng không bước vào, bác sĩ lưu manh sẽ tự mình hành hạ cô.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, đầu đã bớt đau nhiều, Gia Hàng bắt đầu thấy đói
bụng. Qua lớp chăn, cô có thể nghe thấy tiếng bụng mình đang réo ùng ục.
- Lát nữa anh tới đơn vị có việc, đợi Thành Công kiểm tra cho em xong thì hãy ăn một chút cháo! – Trác Thiệu Hoa đã quay lại.
Xấu hổ quá, anh cũng nghe thấy tiếng bụng sôi réo rồi!
- Được, anh… bảo trọng.
Đơn vị của anh không phải cơ quan thông thường, cái gọi là hình thức kỷ
luật kia không biết là sẽ như thế nào. Cô dặn dò như thế, hơi giống kiểu tiễn chàng ra tiền tuyến đánh giặc, chàng nhất định phải bình an trở
về!
Anh cười, cười như ngôi sao băng vụt bay qua bầu trời đêm, khiến người ta không nắm bắt kịp.
- Thực ra anh có thể nói ra sự thật. – Cô bất bình thay anh… – Em ủng hộ anh, quyết không phản bội.
- Anh không sao, em phải chịu ấm ức rồi – Anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thâm thẳm, tin rằng cô không hề nói bừa.
Chiều thu, hơi nóng nhạt dần, anh đưa cô đi tản bộ. Khu tứ hợp viện cô trọ ở
ngoài ngoại thành, đi mấy bước là có thể nhìn thấy đồng ruộng. Cô dừng
lại trước cửa siêu thị nhỏ ở ngã tư, nói là muốn mua sữa.
Lúc vào cửa, hai người đi ngang qua một người đàn ông và một phụ nữ trung tuổi.
- Thiệu Hoa? – Người phụ nữ ngoái đầu lại nhìn anh.
Anh cứng người, đã biết sớm muộn gì, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.
- Cô ta là ai? – Người phụ nữ đã phát hiện ra Gia Hàng đang mang thai.
Anh suy tính, nghĩ cách giải thích chuyện này như thế nào.
Gia Hàng hất cằm lên, cướp lời:
- Tôi… là em họ của anh ấy.
Anh nín lặng.
Người đàn ông trung niên từ nãy đến giờ vẫn quan sát cô mỉm cười:
- Sao dượng lại không biết mình có cô con gái lớn thế này nhỉ!
Cô bối rối nhìn anh.
- Tuyệt đối đừng có nói là họ hàng xa nhé, nhà họ Trác có bao nhiêu họ
hàng tôi còn rõ hơn cô nhiều. – Người phụ nữ trung niên tiếp lời.
Ông nội anh là con một, sau đó tham gia Hồng quân, tạo dựng sự nghiệp, trở
thành khai quốc công thần. Ông có một con trai và con gái. Người con gái chính là cô anh – Trác Dương, người đàn ông trung niên là chồng của cô – Án Nam Phi.
Nghe anh giới thiệu xong, ruột gan Gia Hàng quặn lại, họa từ miệng mà ra!
Mong muốn của cô là bảo vệ hình tượng của anh, nhưng lại chữa lợn lành thành lợn què.
Anh rất kinh ngạc, thật vậy, cô gái nhỏ bé hai mươi ba tuổi đầu, chính xác
là hai mươi mốt tuổi lẻ mấy tháng, lại cố sức dang rộng đôi tay mảnh dẻ
để che mưa chắn nắng cho anh.
- À, cũng tạm cũng tạm ạ, nắng rọi nhà tranh!
Nếu xét từ góc độ giai cấp, cô tuyệt đối đã dựa hơi anh!
- Vậy thì tốt, chiều gặp!
- Nếu có trách nhiệm gì, anh cứ đổ lên đầu em, không sao đâu, em không
đảng không phái, vô tổ chức vô kỷ luật. – Còn thiếu mỗi nước nói không
sợ trời không sợ đất nữa thôi.
Cô mỉm cười căn dặn.
Anh vẫy tay rồi đi.
Đã có quá nhiều điều bất ngờ, ngay cả năm đó cũng không nhiều bằng.
Đã qua giờ làm, cánh cổng lớn vô cùng tĩnh mịch. Chiếc xe phóng qua trạm
gác, cậu lính gác giơ tay chào, anh chậm rãi nhắm mắt lại.
Làm
việc ở cơ quan quân sự là một điều may mắn, không ai nhàn rỗi đi nghe
ngóng chuyện nhà người khác. Việc anh có con, thực ra số người biết
chuyện không nhiều.
Anh mỉm cười chào hỏi đồng nghiệp đang đi tới, ai nấy đều tất bật.
Thư ký báo với anh, bí thư Thành đang đợi anh trong văn phòng.
Bí thư Thành là bố của Thành Công, về tình riêng ông là bậc cha chú thân
thiết, về công việc ông là thượng cấp của anh, phụ trách vấn đề công tác tư tưởng.
Anh gõ cửa, bên trong nói “mời vào”, anh vội đứng nghiêm chào.
- Ngồi đi!
Bí thư Thành gỡ chiếc kính trên sống mũi xuống, nhìn anh bằng ánh mắt thâm sâu khó dò, sau đó đứng dậy đóng cửa, bật cười ha hả.
- Nói thật nhé, chuyện đó nếu thằng Thành Công làm thì bác tin, còn cháu? Bác… không tin.
- Cháu chỉ có thể nói cháu cũng không phải là một người hoàn hảo.
- Cháu không định nói thật với bác sao?
- Đó chính là sự thật.
Bí thư Thành nheo mắt lại, nụ cười thu hẹp lại một chút, hai hàng lông mày nhíu lại đầy uy nghiêm.
- Mặc dù bây giờ cháu đang độc thân, lấy cô gái như thế nào tổ chức cũng
không tiện can thiệp, nhưng vấn đề là không thể nào che dấu được việc
cháu đã dây dưa với người ta khi vẫn còn đang có vợ. Nếu chuyện này
truyền ra trong quân, với thân phận thiếu tướng trẻ tuổi như cháu, sẽ
gây ra ảnh hưởng tới mức nào? Cho nên tổ chức quyết định kỷ luật cháu ở
mức độ nghiêm trọng. Cháu có chấp nhận không?
- Cháu chấp nhận. – Anh nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của cấp trên, không chút e dè.
- Thằng nhóc này cũng cứng đầu thật đấy. Đây là vết nhơ lớn, bố cháu kỳ vọng ở cháu không ít đâu, cháu có biết không?
- Cháu rất hổ thẹn vì đã làm bố thất vọng.
Bí thư Thành vỗ vai anh:
- Nếu đã thế, bác cũng không còn gì để nói. Về án kỷ luật, sẽ viết bản
kiểm điểm trình hội nghị cấp tướng, sau đó tới tổ kỷ luật học một tháng.
- Vâng! – Anh đứng dậy thi lễ.
Bí thư Thành bật cười:
- Cháu đó.. Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa. Cấp trên đang có kế
hoạch thành lập một đơn vị mới trong quân nhằm nâng cao công tác bảo mật an ninh mạng, gọi là Kỳ binh mạng. Trước đây vấn đề an ninh mạng đã trở thành vấn đề mang tính quốc gia, nó không chỉ ảnh hưởng tới xã hội, mà
còn ảnh hưởng tới quân sự quốc phòng. Phía Mỹ cho biết, mỗi ngày đều
phát hiện ra được rất nhiều hacker tấn công mạng lưới của họ, Trung Quốc cũng đối mặt với rất nhiều nguy cơ ở lĩnh vực này. Nhiệm vụ này giao
cho cháu là thích hợp nhất, cháu là chuyên gia máy tính. Tháng này sau
khi kiểm điểm xong, cháu hãy chuẩn bị một phương án.
Anh gật đầu.
- Nghe Thành Công nói, đó là một cô bé mới ra trường, làm sao mà cháu quen được? – Bí thư Thành nhướn mày.
Anh im lặng.
- Thôi, cháu có thể không trả lời. Bác còn phải chúc mừng cháu lên chức
bố nữa, tuy bố cháu giận lắm, nhưng bác nghĩ ông ấy cũng thấy vui thầm
trong lòng, con cái mà! Cái thằng Thành Công không ra hồn nhà bác không
biết bao giờ mới ổn định đây! Hai ngày nay cháu đang nghỉ phép, bác
không nói nhiều nữa, đi đi.
Anh mở cửa ra ngoài. Bên trái hành
lang là thang máy, sang bên phải cách mấy bước là văn phòng của anh. Anh do dự một lúc rồi quay người sang bên phải.
Tất cả mọi thứ trong Bộ đều được quân sự hóa triệt để, vuông ra vuông, tròn ra tròn, lúc nào cũng chỉnh tề ngăn nắp.
Chiếc đèn bàn bằng thủy tinh mờ trên bàn làm việc là vật duy nhất mang chút hơi hướng nước ngoài trong phòng.
Đó là do Giai Tịch mang từ Italia về. Thủy tinh dễ vỡ, sợ bị vỡ nên trên
đường về, cô ấy ôm nó khư khư trong lòng. Chiếc đèn chỉ dừng chân ở nhà
một ngày, cô bèn đưa tới văn phòng của anh, cô nói anh hay phải đọc, ánh đèn trong phòng làm việc quá chói, không tốt cho mắt, ánh đèn này dịu
mắt hơn.
Anh dở khóc dở cười, đặt cái này trên bàn làm việc thì còn ra cái gì?
Nhưng đèn vẫn được mang tới, luôn nhét trong tủ.
Tận đến khi thu xếp việc hậu sự cho Giai Tịch, anh mới lấy nó từ trong tủ ra.
Phụ nữ học nghệ thuật đều hơi xa rời thực tế, Giai Tịch vẽ tranh, cô thiên
về cảm tính hơn là lý trí. Hai người họ quen nhau qua sự giới thiệu của
cô Trác Dương. Giai Tịch và cô Trác Dương đều công tác tại Viện Mỹ thuật Trung Quốc, khi đó Giai Tịch vừa du học ở nước ngoài về. Có giá như
vậy, gia cảnh tốt, lớn lên trong sự cưng chiều lại ngoan ngoãn hiểu
chuyện, quyền lực và tiền bạc đều không có sức hấp dẫn với cô, lại có
điều kiện dư dả để theo đuổi công việc mình yêu thích, muốn hư hỏng cũng không có cơ hội.
Quen nhau ba tháng, cha mẹ hai bên nhanh chóng gặp mặt, đính hôn, sau đó là kết hôn.
Không biết vợ chồng khác chung lưng đấu cật thế nào, anh và Giai Tịch có thể
coi là kính nhau như khách, anh có thể được coi là người chồng tròn
trách nhiệm, cô là người vợ đủ tiêu chuẩn.
Chỉ có điều anh không hiểu Giai Tịch. Có lúc, anh ngẩng đầu lên từ máy tính, phát hiện cô
đang xem tivi nhưng lại đau đáu nhìn anh. Khi bắt gặp ánh mắt anh, cô
vội lảng mắt nhìn sang chỗ khác. Rồi lại quay lại nhìn, nụ cười rạng rỡ
như hoa. Giai Tịch mong manh, lại kén ăn, yếu ớt như cành liễu trước
gió, nhưng chưa từng bị bệnh gì.
Tối hôm đó, hai người họ cùng
ăn tối với bố mẹ, sau đó trở về nhà minh. Trời ấm như vậy mà cô ấy lại
bị cảm, mũi ngạt không thở được, giọng hơi khàn khàn.
Cô thích chương trình Hoán đổi không gian trên kênh CCTV2, nên xem hết rồi mới đi tắm.
Anh ở trong phòng làm việc đọc báo cáo.
©STENT
Mười một giờ hơn, cả hai cùng lên giường đi nghỉ. Trước khi ngủ, cô còn uống một viên thuốc cảm, miệng lẩm bẩm: đừng nặng lên nhé, còn có việc quan
trọng nữa đó!
Ba giờ sáng, anh trở mình, nằm cạnh anh, Giai Tịch im ắng một cách lạ thường. Anh dém chăn cho cô theo thói quen, đầu ngón tay sượt qua má cô, nơi đó đã lạnh ngắt.
- Bác sĩ chẩn đoán là tắc cơ tim cấp tính, loại bệnh này, chỉ mấy phút đôi lúc chỉ cần mấy giây, đã có thể cướp đi mạng sống.
Mẹ Giai Tịch mếu máo nói hồi nhỏ tim Giai Tịch không được tốt, nhưng sau
khi dậy thì đã rất bình thường, không ngờ gốc bệnh vẫn còn.
Khi cô hóa thành một nhúm tro đặt trong chiếc hộp bằng gỗ hoa hồng, anh mới tin Giai Tịch đã không còn trên cõi đời này nữa.
Thành Công hỏi nhỏ có phải anh rất đau buồn hay không? Anh chưa kịp đau buồn
thì đã phải tập trung toàn bộ tinh thần đón nhận những điều bất ngờ liên tiếp.
***
Cảm giác dỡ bỏ cái “nồi” ra thật vô cùng sung sướng, Gia Hàng thật sự muốn dùng từ “nhẹ như chim” để mô tả bản thân.
Ngày thứ ba cô xuống giường, việc đầu tiên là vào nhà vệ sinh đi nặng. Trong ba ngày trước đó, thật khiến người ta xấu hổ không để đâu cho hết, cô
vẫn phải mang ống dẫn tiểu.
Mắt hơi hoa, chân run run, lúc đứng
dậy cô thấy đầu mình choáng váng. Cô lặng lẽ nhìn vết mổ trên bụng. Tên
bác sĩ lưu manh tuy đáng ghét, nhưng tay nghề phẫu thuật quả không tồi.
Vết mổ nằm ngang, dùng chỉ tự tiêu để khâu, không cần rút chỉ mà sẽ tự
nhiên dung hòa với cơ thể. Vết mổ không rõ lắm, lâu dần sẽ chỉ để lại
vết sẹo mờ mờ.
Đến ngày thứ năm, cô đi lại như bình thường.
Thím Đường vô cùng ngưỡng mộ, ra sức khen ngợi tuổi trẻ là vốn quý, lúc thím ấy sinh con nằm bẹp trên giường suốt hai tháng mới ngồi dậy được. Nói
tới đây, thím lại chuyển chủ đề, khi đó bọn thím đều tự mình nuôi con.
Gia Hàng cười ha ha.
Con khỉ con…
À, người ta có tên cơ mà, Tiểu Phàm Phàm đó, bây giờ nhìn kỹ hình như cũng hơi đẹp trai. Bụng chẳng bé đâu, mỗi ngày mút chùn chụt hết một bình
sữa bột to, lúc thằng nhóc bú, cô nằm bò bên cạnh ngắm nghía,
Nhìn thấy cái bụng nhỏ phập phồng như con ếch xanh. Cô sờ vào đó, nó gừ gừ đáp lại.
Bú xong nó sẽ ngủ, tỉnh dậy lại bú tiếp. Trong một ngày, thời gian mở mắt
không nhiều, cô đã nhìn thấy mắt của nó rồi, đen nháy như pha lê.
Thím Đường nói trẻ con trong tháng không nhìn rõ mọi vật nhưng có thể phân biệt được tiếng nói của người thân.
Chỉ cần cô khẽ húng hắng, cho dù nó đang bú sữa, cũng sẽ mở mắt ra tìm nơi phát ra âm thanh, cái đầu nhỏ ngọ nguậy liên hồi.
Cô cười, nói nó giống con cún con.
- Phu nhân, cô thật sự không cho Phàm Phàm bú sao? – Thím Đường cho rằng cô quá nhẫn tâm.
Cô cười cười không đáp.
Buổi tối Trác Thiệu Hoa cũng ở lại bệnh viện, trong phòng nghỉ của Thành Công.
Nhìn mặt Trác Thiệu Hoa thì không thể biết được anh phải nhận hình thức kỷ luật gì, cô cũng không hỏi.
Ngày thứ bảy, Thành Công hoàn tất một loạt các xét nghiệm cho cô, nhướn mắt nói:
- Cô biến đi!
Cô hận không thể mọc cánh để bay đi.
Thím Đường giúp cô mặc áo khoác, quàng khăn, đội mũ.
- Nếu bị ốm trong lúc ở cữ thì sau này không chữa được đâu. – Bà gạt bàn tay phản đối của Gia Hàng sang một bên.
Tiểu Phàm Phàm mặc một bộ đồ mới tinh tươm, được Trác Thiệu Hoa bế trong
lòng. Anh bế trẻ con trông rất ra dáng, còn Gia Hàng đến nay chưa bế lần nào, cô chỉ thỉnh thoảng dùng đầu ngón tay chạm vào bàn tay bé xíu của
Phàm phàm. Hễ cô chạm vào là tay thằng bé sẽ nắm chặt lại, phải gỡ mãi
mới rút được tay về.
- Để tôi bế Phàm Phàm, thiếu tướng, cậu che ô đi.
Không biết thím Đường rút từ đâu ra một cái ô đen, to ngoại cỡ.
Bên ngoài trời thu xanh ngát, gió thổi mơn man, Gia Hàng chớp chớp mắt, chẳng hiểu gì.
- Phu nhân vừa mới sinh em bé, trên người có vết máu, sẽ động đến thần
linh trên trời, phải che ô để tránh đi. Đừng có mà không tin, linh
nghiệm lắm đấy.
Thím Đường bế cậu nhóc Tiểu Phàm Phàm vừa mới ngủ say sưa, giọng nói hết sức thành kính.
Gia Hàng thiếu chút nữa ngã ngửa vì câu nói này, càng ngã ngửa hơn nữa là…
Trác Thiệu Hoa mặt không biến sắc nhận lấy chiếc ô.
Cậu lính cần vụ vào trong xách hành lý rồi ra ngoài trước với thím Đường.
- Còn chuyện gì nữa không? – Trác Thiệu Hoa nhìn đôi tay đang bám chặt
vào cột giường của Gia Hàng. Cô không giỏi giấu giếm tâm sự, nên dễ nhìn ra được cô đang có khúc mắc
- Thực ra khu tứ hợp viện kia cũng không tồi! – Cô gãi đầu mấy ngày chưa gội, chắc còn quá cái tổ quạ.
Anh gật đầu:
- Nơi đó quá nhỏ, Phàm Phàm và thím Đường không ở được.
- Họ không cần phải tới đó. – Cô nhún vai.
- Hai nơi cách xa nhau, thím Đường từng này tuổi rồi, chạy đi chạy lại sợ không chịu nổi.
- Em không cần…
- Anh không cho là như vậy. Chúng ta phải ra khỏi chỗ này thôi, bệnh nhân tiếp theo sắp dọn tới rồi.
Anh không đưa tay ra, trong người cô như thể có động cơ, bất cứ lúc nào
cũng khiến cô năng nổ hoạt bát, cho dù là mới phẫu thuật xong.
Khi anh hai mươi mốt tuổi, vừa tập huấn quân sự vừa học thạc sĩ, nhìn qua
thì tràn trề sinh lực, nhưng hễ ngừng lại thì thật sự không muốn nhúc
nhích nữa.
Mắt mũi cô đã nhăn tít lại, không tiếp tục tranh luận nữa. Anh đi trước, cô đi sau, cách nhau nửa bước chân. Bảy ngày không
bước chân ra khỏi khu phòng bệnh, bỗng được tắm mình trong ánh nắng gay
gắt, cô vô thức nhắm mắt lại. Khi mở ra, một chiếc ô to đã chặn tầm mắt
cô lại.
Cô tưởng người ta sẽ nhìn bọn cô như nhìn quái vật. Quả là rất nhiều người nhìn, nhưng ánh mắt đều thân thiện và tỏ ý chúc mừng.
Có lẽ đây đúng là một phong tục tốt đẹp, nhập gia thì nên tùy tục.
Hôm nay cậu lính cần vụ lái một chiếc xe du lịch rộng rái, rất thoải mái.
Thím Đường và Phàm Phàm ngồi ghế sau. Lúc lên xe, Trác Thiệu Hoa khẽ đỡ
cô.
Cảnh phố phường đã lâu không thấy khiến cô thoáng chút cảm
động, như thể lại được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, dường như cả một thế kỷ đã trôi qua, cô thật sự đã kìm chế hết sức.
Đường càng đi
càng rộng, xe càng lúc càng ít, dần dần chỉ còn chiếc xe của họ bon bon
chạy dưới bóng lá râm mát của hai hàng cổ thụ ngút ngát bên đường.
Một tòa nhà sừng sững trang nghiêm đập vào tầm mắt, phía dưới là những binh sĩ bồng súng đứng thành hàng hình vòng cung. Phóng mắt nhìn vào, có thể thấy bên trong cây cối um tùm rậm rạp và những mái nhà thấp thoáng sau
những tàng cây. Chỉ có điều không khí quá nghiêm trang, không thấy bóng
một con chim nào.
Cô bất giác túm lấy vạt áo anh.
Anh quay sang nhìn cô.
- Bọn họ có súng. – Cô chỉ vào đám binh lính, chiếc xe đã giảm dần tốc độ.
- Ừ.
Rồi sao?
- Em sẽ kìm lòng không đặng mà muốn đầu hàng! – Cô hạ giọng nhỏ tới mức chỉ có anh nghe được.
- Tại sao?
- Trong tay em không có súng, không đánh lại bọn họ.
Cổ hơi ngứa, anh hắng giọng mấy cái:
- Có lẽ không có cơ hội đánh nhau đâu. – Anh trả lời rất nghiêm túc.
Nhưng khí thế đó…
Khiến người ta sẽ không kìm được mà nảy sinh suy nghĩ như vậy.
- Hay là em vẫn ở…
Khu tứ hợp viện đó đi.
- Cái sân thứ hai chính là nhà của chúng ta.
Anh vỗ lên tay cô, xua đi sự lo âu của cô.
Anh không nhắc tới, nhà anh cũng là tứ hợp viện, không phải nhiều hộ sống chung, mà là nhà riêng sân riêng.
Một người phụ nữ đeo tạp dề, lớn hơn thím Đường vài tuổi từ trong sân bước
ra đón bọn họ, trước tiên khom người lật chiếc chăn ra, ngắm nghía Tiểu
Phàm Phàm, luôn miệng nói giống thiếu tướng Trác như đúc.
Trác
Thiệu Hoa lại mở ô lên, anh nói với Gia Hàng, người phụ nữ đó họ Lữ,
được thuê về để lo việc nhà cửa và cơm nước, thím Đường phụ trách chăm
sóc cô và Phàm Phàm, thỉnh thoảng có việc gì nặng thì cậu lính cần vụ sẽ tới giúp.
Ý anh là gì? Để cô không phải lo gì về sau, để không
ai coi cô như ôsin sai bảo? Vậy thì… cô không phải là người không thể
thiếu được rồi.
- Phu nhân chắc mệt rồi, để tôi dìu cô vào phòng nghỉ ngơi – Dì Lữ tinh ý nhìn ra được sự ngại ngùng của cô.
- Để tôi! – Trác Thiệu Hoa gật đầu. – Phiền dì thu dọn hành lý giúp.
Ngôi nhà của cô, xét về luật, với cô mà nói, là một nơi hoàn toàn xa lạ.
So với không khí nghiêm trang ở bên ngoài, trong nhà dịu đi rất nhiều, ở
giữa có một vườn hoa. Cô nhận ra trong đó có trồng hoa hồng, phần lớn đã tàn úa, chỉ có một bông hồng vàng và cành cây không còn xanh tốt đang
đung đưa trong gió. Giống hồng này rất đắt, cách trồng cũng rất phức
tạp. Có thể chăm sóc chúng, nhất định là một đôi bàn tay mảnh mai cùng
một trái tim dịu dàng tinh tế.
Hai bên trái phải là phòng làm
việc và phòng dành cho khách, phòng vẽ, phía nam là phòng khách và phòng ngủ chính, bây giờ có thêm một phòng em bé dành cho Tiểu Phàm Phàm. Cô
khăng khăng đòi ở phòng dành cho khách ở phía đông, như vậy, khi mặt
trời lên, mở cửa sổ ra có thể đón những tia nắng đầu tiên.
Không ai từ chối quyết định của cô, đoán biết ý cô, dì Lữ nói căn phòng này
dì ấy đã để thoáng gió từ lâu, chăn đệm bên trong rất mềm mại, vẫn còn
thoang thoảng mùi nắng mới.
Thức ăn cho bà đẻ đều nhạt nhẽo vô vị, cô chỉ có thể miễn cưỡng ăn mấy miếng.
Nhà có thêm thành viên mới ai cũng tất bật, đến chín giờ mọi người mới trở
về phòng nghỉ ngơi. Cô không đặt chân tới phòng khách và phòng ngủ
chính.
Trong phòng không có sách, cũng chẳng có tivi; đây là ý
của thím Đường, nói là nghĩ cho đôi mắt của cô. Cô trợn mắt nằm dài trên giường. Nơi này ở trong thành phố, nhưng lại không hề huyên náo. Trong
tĩnh lặng, có thể nghe rõ tiếng gió cuốn lá cây xào xạc.
Cô hết
đếm cừu lại đếm thỏ; rồi bỗng phát hiện ra một chuyện, Tiểu Phàm Phàm
tuổi thỏ[1] cho nên cô tiếp tục đếm thỏ, thỏ to, thỏ bé… dần dần mi mắt
cô díu lại.
[1] Tương đương với tuổi Mèo (Mão) của người Việt Nam.
Chợp mắt chẳng được bao lâu, cô bị cơn đói làm cho tỉnh giấc. Bụng như lép
kẹp, không thể chịu thêm một phút nào nữa, mang bầu, vì dinh dưỡng cho
Tiểu Phàm Phàm, cô ăn uống thoải mái, khiến dạ dày bị phình to rồi.
Trong nhà không có thức ăn vặt là điều bình thường, cẩn thận xác định phương hướng, nhớ là nhà bếp ở bên cạnh cổng ra vào.
Đêm đen như mực. Ánh đèn đường bên ngoài không lọt được qua những tàng cây
rậm rạp, chỉ có chút ánh sáng từ vầng trăng trên trời.
Cửa phòng bếp không khóa, công tác đèn ở ngay cạnh cửa, tủ lạnh ở bên trong. Cô
mở tủ lạnh ra, thất vọng tới nỗi muốn hét lên. Ngoài mấy thứ canh bổ
dưỡng nấu cho cô ra, chẳng còn gì ăn được, à, còn có mấy quả dưa chuột.
Cô chọn một quả trông tạm ổn, vặn vòi nước rửa sạch, không thèm gọt vỏ, bỏ vào mồm nhai rau ráu.
Đang hăng say nhồm nhoàm, trên tường bỗng xuất hiện thêm một cái bóng. Nhận
ra người tới là Trác Thiệu Hoa, cô xấu hổ tới mức hận không thể chui
xuống gầm bàn; cảm thấy mình như tên ăn trộm nửa đêm trèo tường đột nhập nhà người ta, ăn trộm một quả dưa chuột.
Cô nhếch miệng, bất đắc dĩ quay người lại, gượng gạo rặn ra hai tiếng cười:
- Em… hơi đói.
Không hiểu sao dáng vẻ anh lúc không nói không cười lại đặc biệt uy hiếp người khác, hình như cô hơi sợ anh.
Anh khoác một cái áo ngủ, cúc áo cài chỉnh tề, thắt lưng thắt ngay ngắn.
Lẳng lặng nhắm mắt lại. Anh bước tới, cầm lấy quả dưa chuột trên miệng
cô. Lấy dao cắt đi phần cô vừa gặm, sau đó xắt sợi phần còn lại. Kỹ
thuật dùng dao vô cùng thành thục.
Anh cho hai chén nước vào
bát, bật bếp, nước sôi thì lấy ra một cuộn mì sợi thả vào, trong lúc đợi sôi thì lấy một bát canh trong tủ lạnh ra cho vào lò vi sóng. Vớt mì
trong nồi ra, cẩn thận múc vào trong bát canh, sau đó rắc dưa chuột thái sợi lên trên, thêm vào một chút sốt thịt đã hầm chín.
Ánh mắt anh ra hiệu cho cô lúc này đang há hốc mồm ngồi xuống, đưa cho cô một đôi đũa.
Cô đưa hai tay ra nhận.
Anh ngồi xuống đối diện với cô, rót cho mình một ly trà, nhấp vài ngụm, ánh mắt nhìn ra khoảng tối trong sân.
Bóng tối cho anh một đôi mắt đen sâu thẳm, anh lại dùng để kiếm tìm nguồn sáng?
Cô vùi đầu ăn mì.
Không ai lên tiếng.
Cô ăn sạch cả mì lẫn nước, nói ra thì cái bát này cũng chẳng ít đâu. Anh
đưa cô một cốc nước, nước ấm, để cô tráng miệng, còn anh quay người đi
rửa bát.
Tắt đèn, đóng cửa, anh đưa cô về phòng, nhìn thấy cô đi vào trong rồi mới quay về.
Cô ợ hơi suốt đêm, âm thầm thề độc: Cho dù sau này chết đói, cũng quyết không ra ngoài ăn vụng.
Chết vì đói hay chết vì căng thẳng, đều là chết, cái trước ít nhất còn để lại chút tôn nghiêm.
***
Mặt trời xuống núi, không khí trở nên mát mẻ. Gia Hàng nhìn góc sân vẫn
ngập trong ánh sáng, nơi một cây tùng xanh đang hắt bóng. Tháng năm dằng dặc, lại một ngày trôi qua.
Cuộc sống này lay lắt như ngọn nến trước gió, trời sáng thì mở mắt ra, sau đó lặng lẽ chờ trời tối.
Ngẩng nhìn lên, trên đầu cô đều là bầu trời.
Thìm Đường thậm chí còn kê cho cô một chiếc ghế dựa trên hành lang, để cô
phơi nắng những khi nắng đẹp. Cô chỉ còn thiếu một đôi kính lão, một
cuộn len tròn và một con mèo già cuộn tròn dưới chân.
Không được xem tivi, không được đọc sách, không được uống nước lạnh, không được ăn đó lạnh, không được ra gió, không được ra mưa, không được ra cửa…
Từ bệnh viện tới khu tứ hợp viện này, thực ra là từ nhà tù nay đến nhà lao khác. Thím Đường và dì Lữ là cai ngục.
Hơn hai mươi năm không làm như vậy, giờ cô lại bấm ngón tay đếm ngày đếm
tháng, như lúc nhỏ mong ngóng đến Tết để được đến nhà bà ngoại chơi. Nhà bà ngoại ở thành phố, nhà cô ở thị trấn. Khu vui chơi và sở thú trong
thành phố là những nơi bọn trẻ con lưu luyến nhất.
Còn mười hai ngày nữa đến cái ngày gọi là “đầy cữ”, nghe nói là ngày cô được đặc xá.
Trong nhà cũng không có ai đến buôn chuyện, từ trong sân nhìn những người
giúp việc của các căn nhà khác, ai nấy lưng thẳng tắp, mắt không liếc
ngang liếc dọc bước về phía trước, như thể đang mang trong mình bí mật
gì cực kỳ trọng đại, hễ ngừng lại là sẽ bị người ta nghe trộm.
Thím Đường và dì Lữ cũng rất có đạo đức nghề nghiệp, không bàn tán chuyện
nhà người khác, toàn nói chuyện nấu nướng và chăm sóc trẻ con. Thím
Đường khéo tay, đang làm giày vải cho Tiểu Phàm Phàm, trên mũi giày thêu một con hổ con.
Tiểu Phàm Phàm cũng giống cô, không thích ứng
lắm với hoàn cảnh. Bây giờ ngoài việc ngủ ra, hễ tỉnh lại là nó khóc
không ngừng nghỉ. Âm lượng không hề kìm nén, có bao nhiêu sức lực thì
dùng bấy nhiêu, cái đầu nhỏ đám đìa mồ hôi, bàn tay xinh xinh khua
khoắng trong không trung.
Thím Đường dỗ thế nào cũng không được, có lần sốt ruột quá hét lên với Gia Hàng:
- Phu nhân, cô không thể cứ đứng nhìn như thế, cô cũng nên bế con đi.
Thằng bé không nghe được tiếng mẹ nên không có cảm giác an toàn.
Nói xong, thím dúi Tiểu Phàm Phàm vào lòng cô. Hai vai cô cứng lại, cơ thịt căng lên, không dám cử động.
Tiểu Phàm Phàm khóc oe oe, cô hốt hoảng trợn tròn mắt, lúng túng dỗ:
- Phàm Phàm ngoan, Phàm Phàm ngoan, đừng khóc, đừng khóc!
Thật kỳ lạ, cái miệng nhỏ xíu của Tiểu Phàm Phàm nức nở một lúc, rồi tiếng
khóc nhỏ dần, cuối cùng gần như là chỉ còn thở dài, cu cậu ngoan ngoãn
rúc vào trong lòng cô.
Mặt cô nhăn tít lại, phân nửa là vì ngượng ngùng.
- Tôi đã bảo mà, Phàm Phàm đang tìm mẹ. Bây giờ thằng bé đói rồi. Thím
Đường dương dương tự đắc, nhét một bình sữa đầy vào miệng Phàm Phàm.
Phàm Phàm bú no nằm ngủ ngon lành trong lòng cô, đôi tay nhỏ xíu còn nắm một ngón tay cô.
Từ hôm nay, cô không khỏi có thêm một nhiệm vụ, buổi sáng sau khi ngủ dậy, phải tới phòng em bé chơi với Phàm Phàm. Thằng bé không nhất định là
phải cần cô bế, chỉ là khi tỉnh dậy, nhất định nó phải nghe thấy tiếng
cô.
Cạnh phòng em bé là phòng khách, sau đó nữa là phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính và phòng vẽ của Lâm Giai Tịch đều không phải là cấm địa. Mỗi
ngày khi quét dọn, dì Lữ đều mở toang cửa sổ và cửa chính, đứng trong
sân có thể nhìn thấy hết cách bài trí trong phòng.
Có lẽ thím
Đường và dì Lữ cho rằng cô đang kiêng kị những nơi có vết tích của Giai
Tịch. Tuy họ che giấu rất giỏi, nhưng đôi lúc vẫn có thể bắt gặp ánh mắt dò hỏi của họ.
Cô chỉ coi như không nhìn thấy.
Thủ
trưởng chỉ nghỉ ba ngày phép là phải quay lại làm việc, nhưng đi làm hay tan ca đều rất đúng giờ. Buổi tối trở về đều ăn cơm tối cùng cô, buổi
sáng cô sẽ ngủ thêm một chút, lúc dậy thấy anh đã đi rồi. Thời gian buổi tối của anh đều dành cho Tiểu Phàm Phàm.
Số câu họ nói với nhau trong một ngày, có thể đếm được trên một bàn tay.
Cô tưởng buổi tối Phàm Phàm ngủ với thím Đường, sau này mới biết thím
Đường ngủ một mình trong phòng em bé, buối sáng thủ trưởng mới bế Phàm
Phàm sang cho thím.
Cô nghe mà mặt mày ngơ ngác, không tài nào
tưởng tựợng cảnh một người đàn ông cao to như vậy và một đứa bé nhó xíu
dài mấy chục xăngtimét cùng nằm trên một chiếc giường. Nhỡ Tiểu Phàm
Phàm tè dầm thì sao? Nhỡ may Tiểu Phàm Phàm đòi bú thì sao?
Nửa
đêm, tỉnh dậy vào nhà vệ sinh, cô phát hiện ánh trăng sáng rỡ như gương, nhìn thêm một cái, nhác thấy có một bóng người dưới gốc cây trong sân.
Cô giật mình, tưởng là kẻ trộm, nhìn kỹ hơn thì hóa ra là thủ trưởng.
Gió đêm khá mạnh, thổi tóc anh bay bay, điếu thuốc trong tav cũng lập
lòe sáng, như những con đom đóm ngoài đồng.
Trong đêm khuya tĩnh lặng không người, mới có thể cảm nhận được anh cô đơn và thê lương đến mức nào.
Ngưòi vợ yêu dấu bỗng chốc âm dương chia cách, nỗi đau ấy không từ ngữ nào có thế tả xiết.
Lòng cô bỗng dưng chua xót. Sợ anh phát hiện, cô hạ rèn xuống, lại rúc vào trong chăn.
Cô đã từng không muốn sinh Tiểu Phàm Phàm ra, cho dù đã mang thai hơn sáu
tháng, bởi vì cô không thể đem tới cho cậu bé một tương lai tươi sáng.
Phá thai là điều đáng xấu hổ, nhưng trong bụng chỉ có mấy tháng, nếu sinh
lại là một cuộc đời đằng đẵng cả mấy chục năm. Cô lúc nào cũng có thể
xốc nổi, tuôn ra những lời lẽ hùng hồn vô hại, nhưng suy đi tính lại,
thấy mình không thể gánh vác được trách nhiệm này.
Anh đã thuyết phục cô, anh nói anh sẽ đảm đương, anh sẽ làm một người cha xứng đáng.
Anh không hề nuốt lời, đúng không?
Buổi sáng, Gia Hàng thường bị tiếng khóc của Tiểu Phàm Phàm làm cho tỉnh
giấc, hôm nay lại im ắng lạ thường. Lúc tỉnh dậy, cô nhìn đồng hồ, giờ
này Tiểu Phàm Phàm lẽ ra phải dậy rồi.
Tiếng đàn lanh canh ùa vào theo làn gió lạnh, thím Đường vừa phơi quần áo trong sân vừa cười tủm tỉm, dì Lữ không có ở đó.
Thím Đường nhếch miệng về phía phòng ngủ chính.
Cô đi theo tiếng đàn.
Cảnh tượng ấy, đẹp tới mức khiến cô dừng bước, cô sợ nếu bước vào sẽ phá hỏng nó.
Phòng ngủ chính của anh rất rộng, bên ngoài là phòng sinh hoạt chung, chiếc
đàn dương cầm kê sát cửa sổ, phía trên phủ một chiếc khăn thêu màu
trắng, trên chiếc khăn là ảnh của Lâm Giai Tịch, ảnh đen trắng, nền rất
tối, càng tôn thêm con người đẹp như thơ như họa.
Trác Thiệu Hoa một tay ôm Phàm Phàm, tay kia dìu dặt lướt trên những phím đàn. Với âm
nhạc, cô là kẻ ngoại đạo, chỉ cảm thấy khúc nhạc trong trẻo thanh thoát, như dòng suối nước nóng róc rách chảy qua tim.
Tiểu Phàm Phàm im lặng ở đó thưởng thức.
- Gia Hàng, vào đi! – Rõ ràng anh không quay đầu lại, không biết anh nhìn thấy cô bằng con mắt nào.
Cô không thích cái tên của mình lắm, Gia Hàng… Heo Hàng[2].
Con heo biết bay, chị hai tên Gia Doanh, rõ là thanh tú hơn tên cô nhiều,
cũng may cô không phải là người thanh tú. Bố mẹ và chị hai gọi cô là
Hàng Hàng, bạn bè gọi cô là Heo, chỉ có anh gọi cô một cách nghiêm chỉnh là “Gia Hàng”.
[2] Từ “Gia” và từ “Heo” (Trư) phát âm giống nhau.
©STENT
Hai chữ này được gọi bằng giọng nói trầm trầm đầm ấm của anh, hình như cũng không đến nỗi khó nghe lắm.
Cô chần chừ giây lát rồi bước vào.
Hôm nay là thứ Bảy, anh mặc thường phục, áo len cổ chữ V màu nâu, quần kaki thụng dài. Anh thu tay lại, để cô bế Phàm Phàm, khẽ dịch sang một bên
chừa chỗ cho cô, sau đó khúc nhạc dịu dàng êm ái dìu dặt vang lên từ
mười đầu ngón tay đang lướt như bay trên phím đàn.
Một tia nắng rọi lên gương mặt tuấn tú của anh; nếu Ninh Mông có ở đây, chắc chắn cô nàng sẽ chảy nước dãi.
Thủ trưởng rất đẹp trai.
Khúc này vừa dứt, khúc kia lại vang lên. Hiếm khi cô lại nhận ra được, là
bản Khúc hoan ca của Beethoven, chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng lại du dương bay bổng, hạnh phúc khôn cùng, những nốt ngân tung tăng bay lượn.
Thoạt đầu cô ngồi thẳng tắp, trong tiếng nhạc, cô dần dần thả lỏng, cúi đầu
nhìn Tiểu Phàm Phàm. Cậu chàng này thật chẳng biết điều, lại còn buông
một cái ngáp điệu đà, đôi mắt chớp chớp mấy cái rồi ngủ thiếp đi.
Nốt nhạc trầm bổng ngân dài đặt một dấu chấm câu hoàn mỹ trong không trung; anh quay sang.
Cô bối rối vỗ tay, vội vàng che khuôn mặt Tiểu Phàm Phàm đi tránh cho thủ trưởng bị cú sốc nặng nề:
- Hay quá, hay quá, thêm một bản nữa đi.
- Suỵt! – Anh đưa một ngón tay lên môi. Đừng làm Phàm Phàm tỉnh giấc.
- À, nó vừa mới ngủ thôi, chưa được lâu. – Cô luống cuống giải thích.
Anh cười bình thản, đón lấy Phàm Phàm. Họ cùng đi vào phòng em bé, đặt cậu nhóc vào nôi.
- Có thấy Phàm Phàm lớn hơn rồi không? – Thủ trưởng dịu dàng kéo tay của Phàm Phàm lên thơm mấy cái.
Có sao? Bế trên tay vẫn là thằng nhóc con mà! Cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm bàn tay bé xíu của cậu nhóc.
- Gia Hàng, lúc nhỏ trông em như thế nào?
- Em á? – Cô ngẩn người, không quen với cách đổi đề tài như vậy. – Mẹ em
kể em rất nghịch, những thứ con trai thích chơi em đều thích; hơn nữa
còn chơi giỏi hơn chúng nó. Thường xuyên gây họa, cứ gây họa là bị phạt
quỳ. Nhà em có một cái hương án, mỗi lần phải quỳ đủ một tuần hương. Một tuần hương là lâu lắm đó, nếu chị hai ở nhà, chị sẽ lén bẻ bớt que
hương đi, chỉ để lại một đoạn ngắn.
- Về tính cách, Phàm Phàm có lẽ giống em.
Lúc còn trẻ anh chững chạc, chưa từng có lúc nào ngẫu hứng làm càn như vậy.
Đây là khen hay chê đây?
Sau bữa trưa, trong nhà có khách, chính là bà cô Trác Dương và ông dượng Án Nam Phi đã xé rách cái bọc của bọn họ.
Đúng là tai ác, bọn họ lái xe ra ngoại thành chơi, trên đường đi xe xảy ra
chút sự cố nên họ mới vào siêu thị để mua nước, kết quả lại gặp đúng cô
và thủ trưởng. Nếu không, sự tình đã chẳng phức tạp đến mức này.
Nhưng Gia Hàng vẫn thấy vui, ít ra hôm nay không cần phải ngẩng đầu nhìn mặt trời đợi tối.
Bà Trác Dương chẳng chút nhiệt tình với Gia Hàng, ngoài mặt vẫn tỏ ra
khách sáo, chào hỏi xong liền cùng Trác Thiệu Hoa đi vào phòng vẽ, cô và ông Án Nam Phi tới phòng em bé thăm Phàm Phàm.
Ông Án Nam Phi mang theo chiếc máy quay V8, quay lại hình ảnh Phàm Phàm.
- Bà nội nhớ Phàm Phàm lắm, nhưng bà bận quá, không đến thăm được. – Ông giải thích.
Gia Hành nhún vai.
Phàm Phàm uống nước hoa quả xong, vừa mới đi ị, rửa ráy sạch sẽ rồi bi bô một hồi, sau đó lại ngủ thiếp đi.
Gia Hàng dẫn ông tới phòng ăn để uống trà.
- Thôi khỏi, chúng ta ra ngoài hành lang ngồi. – Nhìn thấy chiếc ghế dựa của Gia Hàng, ông ngồi lên một cách sảng khoái.
Buổi sáng dì Lữ mới quét sân, bây giờ lá đã rụng đầy, bông hồng vàng cuối
cùng cũng đã tàn úa. Thu sắp tàn, không ngăn nổi bước chân cô liêu quạnh quẽ.
- Tâm trạng Thiệu Hoa thế nào?
Ông Án Nam Phi rất
hiền từ, tuổi trạc trung niên, nhưng trông bề ngoài vẫn rất phong độ. Bà Trác Dương thì bình thường, nói thanh tú vẫn còn hơi miễn cưỡng. Nhưng
bà tự cảm thấy mình rất tốt đẹp, mọi cử chỉ đều tựa như tự cho mình là
mỹ nhân, đây hoặc là từ nhỏ đã được người nhà nuông chiều thành quen,
hoặc là ông Án Nam Phi yêu chiều bà đến mức bà không còn phân biệt được
thật giả.
Gia Hàng băn khoăn nhướn mày:
- Cũng vẫn giống như trước ạ!
Chỗ cô đứng vừa vặn đối diện với phòng vẽ, cô nhìn thấy bà Trác Dương vuốt ve bức họa trên tường, thỉnh thoảng lại lau nước mắt.
Thể xác Giai Tịch không còn nữa, nhưng linh hồn đã trở nên vĩnh hằng.
Ông Án Nam Phi thở dài:
- Cũng chỉ có Thiệu Hoa, chịu mức kỷ luật lớn như vậy mà vẫn điềm nhiên như không. Còn cháu, ổn chứ?
- Nếu cháu nói cháu không ổn, có phải dượng sẽ rất thất vọng không? Thôi được, cháu cảm thấy rất tội lỗi.
©STENT
Cô vén mấy cọng tóc không nghe lời ra sau tai, cứ không để ý một cái là tóc đã dài chấm vai.
Ông nhíu mày, bất giác mỉm cười:
- Trông cháu chẳng giống thế chút nào. Nhưng dượng tán thưởng cháu làm
như vậy. Con người nên lạc quan tiến về phía trước, không nên u sầu chìm đắm với những gì đã qua.
Cô ngỡ ngàng trước thái độ của ông. Thân làm trưởng bối nhà họ Trác, phải hận cô thì mới là bình thường.
- Nhất định cháu rất yêu Thiệu Hoa!
Cô xém chút ngã ngửa.
- Một cô bé còn trẻ như vậy, lại cam tâm tình nguyện sinh con cho nó,
ngay cả một hôn lễ tử tế cũng không có, lại còn bị phụ huynh hiểu lầm,
nếu không phải là yêu thì làm sao chịu đựng nổi?
Trong bụng đã cười quặn cả ruột gan, ngoài mặt lại tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc:
- Đương nhiên là cháu yêu anh ấy, như thế hành vi của cháu rất thiêng
liêng. Nếu không yêu, cháu chẳng qua là đứa con gái xấu xa phá hoại gia
đình nhà người khác.
Ông Án Nam Phi không cười:
- Đừng
nói về mình như vậy. Dượng nhìn ra được cháu không phải đứa trẻ xấu. Ai
chẳng có một thời trẻ dại, ai chẳng đã từng làm dăm ba chuyện bồng bột
khi còn trẻ?
- Dượng biết xem tướng ạ?
Ông lắc đầu:
- Cô nhóc, họ của cháu là họ Chu hay họ Gia[3]?
[3] Hai từ “Chu” và “Gia” phát âm giống nhau.
- Chữ Gia trong Gia Cát ạ.
Ông sững sờ nhìn cô phải đến một phút, ánh mắt hoang mang xa xăm. Cô chột dạ sờ lên mặt:
- Mặt cháu có dính gì ạ?
Ông sực tỉnh, che giấu sự hụt hẫng trong đáy mắt.
- Không có, không có. Lần sau đừng nói như vậy; Gia Cát là một họ độc lập, cháu phải nói là chữ Gia trong từ bách gia chư tử.
Có gì khác đâu? Thủ trưởng từng nói ông dượng này vốn là tham tán Trung
Quốc tại Hy Lạp, gần đây mới về Trung Quốc công tác trong Bộ Công nghệ
Thông tin.
- Cháu cứ tưởng dượng cùng phe với họ.
Ông đối với cô quá thân thiết, cô liếc mắt về phía phòng vẽ.
Ông đùa:
- Vì dượng họ Án.
Cô gật đầu, bật ngón tay cái lên, buột miệng hỏi một câu:
- Sao dượng không dẫn con dượng tới đây chơi luôn?
- Cô và dượng không sinh con.
Cô ngẩn ra, cười ngượng ngập:
- Gia đình kiểu DINK[4] ạ, tân tiến quá.
[4] Viết tắt của Double income no kid – thu nhập gấp đôi, không con cái:
Chỉ những gia đinh chỉ gồm hai vợ chồng, không sinh con. Đây là trào lưu bắt nguồn từ phương Tây và khá phổ biến ở các thành phố lớn của Trung
Quốc.
- Dượng thích trẻ con, nhưng cô Trác Dương sợ đau cũng sợ
sẽ ảnh hưởng đến ngoại hình nữa. Giờ dượng cũng quen rồi, chỉ có hai
người thôi cũng rất tốt.
Không hiểu sao, những lời vốn giấu kín trong tim này, ông lại có thể nói ra trước mặt Gia Hàng không chút do dự.
- Nếu có thể, cháu cũng không sinh con.
Ông cười:
- Bây giờ nói lời này có phải hơi muộn rồi không?
Gia Hàng bật cười theo.
Hoàng hôn lại buông xuống, ngày hôm nay trôi qua thật nhanh.