Hái Sao (Trích Tinh)

Chương 37




Tống Nhĩ nóng vội, nhưng nghĩ lại, tiệc tối 9 giờ mới chính thức kết thúc, giáo thụ nói có thể trước một tiếng ra về, không có nghĩa là nhất định sẽ rời đi trước.

Mới 8 giờ, chờ không thấy người là chuyện bình thường.

Tống Nhĩ nghĩ vậy, thật sự bình tĩnh lại một chút. Nàng ôm bó hoa, không dám dùng nhiều lực, sợ hoa bị bóp nát.

Một lúc sau, trợ lý a một tiếng, nói: "Giáo sư Bùi đã ra."

Tống Nhĩ ngồi thẳng dậy. Nàng không tiện đi ra ngoài, liền nói: "Em đi mời giáo thụ tới đây."

Trợ lý nói dạ được, đẩy cửa xe ra, đang chuẩn bị xuống xe, cô lại "Ý" một tiếng: "Có một người đàn ông trung niên đến nói chuyện với giáo sư Bùi."

Đàn ông trung niên? Tống Nhĩ nghĩ, bảo trợ lý đợi đã.

Trợ lý đóng cửa xe. Cô nhìn chằm chằm động tĩnh bên kia, thỉnh thoảng mô tả cho Tống Nhĩ: "Giáo sư Bùi đang nói chuyện với ông ấy. Bọn họ đi rồi, bọn họ lên một chiếc xe, giáo sư Bùi ngồi ghế phụ."

Tống Nhĩ cảm thấy không đúng lắm. Thời điểm này, giáo thụ hẳn là rời đi trước, vậy người đàn ông kia là ai? Là chờ từ trước, hay là tình cờ gặp được?

Nàng bảo tài xế đi theo, còn nàng cúi đầu gửi WeChat cho Bùi Tễ, hỏi chị đang ở đâu.

Qua năm phút, chưa thấy Bùi Tễ trả lời.

Tống Nhĩ chợt nhớ ra gì đó, một dự cảm mãnh liệt nảy sinh. Nàng lấy điện thoại đưa cho trợ lý, làm cô ấy mở album ra: "Tìm một bức ảnh chụp gia đình ba người. Thời gian lưu ảnh là giữa tháng hai năm nay."

Trợ lý lật xem vài cái, thực mau nói: "Tìm được rồi." Tiếp theo lại nói, "Đúng vậy, người đàn ông trung niên tìm giáo sư Bùi chính là quý ông trong bức ảnh."

Tống Nhĩ cảm giác trong lòng trầm xuống. Bức ảnh này, là ảnh Bùi Nghệ chụp cùng cha mẹ.

Tới tìm giáo thụ, là cha chị ấy.

Tâm trạng Tống Nhĩ lập tức hạ xuống tới mức cực điểm.

Xe chạy trên đường, lúc đi lúc ngừng. Kỹ thuật lái xe của tài xế rất tốt, dù dừng lại hay khởi động, đều thao tác rất vững vàng.

Tống Nhĩ chỉ có thể nghe thấy tiếng động rất nhỏ của lốp xe lăn trên đường, và không biết gì ngoài ra.

"Đừng để mất dấu." Tống Nhĩ nói.

"Sẽ không, ngài yên tâm." Tài xế đáp.

Sau đó trong xe lại rơi vào yên tĩnh.

Tống Nhĩ lo lắng cho Bùi Tễ. Tay cầm bó hoa không tự chủ được sức lực, sốt ruột nhanh chóng chiếm cứ nội tâm nàng.

Xung quanh quá yên tĩnh. Bọn họ đang đi theo xe chở Bùi Tễ, nhưng Tống Nhĩ phát hiện mình cái gì cũng không biết. Không biết xe chở giáo thụ có màu gì, biển số xe bao nhiêu, không biết bọn họ đang đi trên đường nào, muốn đi tới đâu.

Nàng sinh ra loại cảm giác bất an mà nàng không thể kiểm soát, cũng không thể nắm giữ bất cứ điều gì.

"Đưa điện thoại cho chị." Tống Nhĩ vừa nói vừa duỗi tay.

Trợ lý rất hiểu chuyện, đưa điện thoại tới lòng bàn tay nàng, còn nói: "Không có trả lời."

Tống Nhĩ nắm chặt di động, lại bảo trợ lý mô tả tình hình hiện tại cho nàng.

Trợ lý không biết phải miêu tả thế nào cho tốt, chỉ có thể nói xe đang chạy đến đâu, còn cách xe kia bao xa. Hai ba câu đã kể xong.

Căn cứ lời của trợ lý, Tống Nhĩ tưởng tượng ra tình cảnh hiện tại, xem như có điều nắm chắc, cơn sốt ruột mới nguôi ngoai bớt.

Nhưng chỉ vài giây sau nàng lại nghĩ, trên chiếc xe kia đang diễn ra cuộc đối thoại thế nào, Bùi Dụ An có nói gì quá mức khiến giáo thụ thương tâm hay không. Lo lắng sốt ruột ngày càng gia tăng.

Không biết qua bao lâu, tốc độ xe chậm lại.

"Bọn họ ngừng." Trợ lý nói.

Tống Nhĩ ngồi thẳng dậy, ngoảnh tai nghe theo bản năng.

"Xuống xe." Trợ lý lại nói, "Cả hai đều xuống xe."

Tống Nhĩ cẩn thận lắng nghe.

"Có một quán cà phê bên đối diện. Là quán cà phê nhỏ, bọn họ đi vào." Trợ lý chậm rãi miêu tả, "Ngồi ở vị trí bên cửa sổ, từ đây nhìn không rõ."

Tài xế rất cơ linh, nghe thấy thế, khởi động xe, lái xe về trước thêm vài mét, chạy đến vị trí đối diện trực tiếp với cửa sổ sát đất.

"Người phục vụ đi đến, chắc đang gọi món, trong tiệm không có mấy người," trợ lý tạm dừng một chút, như là nhìn xung quanh một lần, nói một cách chắc chắn, "Con phố này an tĩnh, không có nhiều người."

Tống Nhĩ một mặt dẫn theo tâm, một mặt nghe không sót chữ nào. Có ít người, nàng suy đoán có lẽ Bùi Dụ An có chuyện muốn nói với giáo thụ, và không muốn quá nhiều người nghe thấy.

Thế tại sao không nói trong xe? Không phải trong xe càng riêng tư hơn sao? Tống Nhĩ không hiểu.

Bùi Dụ An có điểm hối hận gọi Bùi Tễ lại khi nhìn thấy cô ở khách sạn.

Ông vốn định nói chuyện trong xe, nhưng giao tiếp với Bùi Tễ quá khó khăn. Cô rất ít nói, chỉ nhìn thôi đã khiến ông vô cùng không thoải mái. Trong xe an tĩnh, thích hợp đàm thoại. Nhưng lại an tĩnh đến quá mức, tĩnh đến mức dưới ánh nhìn chăm chú của Bùi Tễ, làm ông sởn tóc gáy.

Bùi Dụ An không thể chịu nổi bầu không khí đó. Ông thấy ven đường có quán cà phê, bên trong không nhiều người, dứt khoát đậu xe lại, tới một nơi rộng rãi, thoáng khí hơn.

Họ ngồi đối mặt với nhau.

Bùi Dụ An nói tiếp chủ đề trên xe còn đang dang dở: "Sao con không về nhà? Cũng không gọi điện thoại? Thân thể mẹ con không khỏe, giờ không xuống được giường, con không quan tâm chút nào sao?"

Bùi Tễ không hiểu vì sao ông muốn nói như vậy, nên trả lời điều cô cho rằng là then chốt nhất: "Bà ấy không muốn con quan tâm."

Cô nói rất thẳng. Không người trưởng thành nào sẽ nói thẳng như vậy. Không lối thoát, không chừa chỗ cho đối phương leo xuống. Bùi Dụ An nhíu chặt mày, không thấy xấu hổ, ngược lại rất không vui. Đối diện với ánh mắt thấu triệt nhìn rõ mọi chuyện của Bùi Tễ, không hiểu sao ông lại có điểm sợ hãi.

"Nói năng kiểu gì vậy, mẹ con sao lại không muốn con quan tâm, con đừng suy nghĩ miên man." Bùi Dụ An bác bỏ.

Ông ta đang nói dối. Bùi Tễ không muốn vạch trần, liền không nói.

Cô không nói, Bùi Dụ An cảm thấy bầu không khí lại rơi vào trạng thái đông cứng. Một lát sau, ông mềm giọng, hỏi: "Con có muốn về nhà không?"

Nét mặt Bùi Tễ dao động. Cô nói: "Muốn." Trả lời theo bản năng gần như không cần suy nghĩ.

Bùi Dụ An vừa lòng. Ông cười lên, vẻ mặt ôn hòa: "Vậy thì chăm về nhà, ba mẹ cũng muốn gặp con nhiều hơn. Con không muốn gặp ba mẹ thường xuyên, cùng ở nhà ăn cơm, cùng nhau tâm sự sao?"

Trong mắt Bùi Tễ chậm rãi hiện lên ánh sáng, cô rất ý động: "Con muốn." Cô trả lời, cô muốn gặp họ thường xuyên, có thể cùng họ ăn cơm, cùng nhau tán gẫu, giống một gia đình thực thụ.

Bùi Dụ An ý cười càng sâu: "Vậy thường xuyên tới. Thứ bảy tuần này có được không? Ba ở nhà chờ con."

Ông ra dáng một người cha, như một người cha nhớ con nhưng thường xuyên không được gặp, dặn dò con gái nhiều hơn về nhà.

Bùi Tễ muốn về nhà. Cô gần như sắp chuẩn bị đáp ứng, chính là cô rất tỉnh táo. Cô nhìn Bùi Dụ An, do dự một hồi lâu, mới nói: "Hai người không muốn nhìn thấy con."

Cô cố chấp, mềm cứng đều không ăn. Bùi Dụ An nhẫn nại nói: "Chúng ta muốn gặp con. Là con không trở về, không quan tâm đến gia đình. Con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, không quan tâm, phụng dưỡng bọn ta, ta và mẹ con cũng chưa nói con cái gì, để tùy con. Giờ Tiểu Nghệ không còn nữa, trong nhà cần con, mà con vẫn không chịu về. Cha mẹ phí tâm phí sức nuôi nấng con, con có nghĩ đến không? Con như thế này, khác gì bạch nhãn lang."

Bùi Tễ nghe ông ta nói mà mê mang. May mắn cô trí nhớ tốt, logic giỏi mới không bị rơi vào bẫy, vẫn có thể nghiêm túc tỉnh táo mà sửa đúng lại: "Các người không muốn con trước."

Cô không nói, các người không cần con, nhưng con vẫn muốn về nhà, chỉ là phát hiện các người thật sự hoàn toàn không nghĩ muốn con, mới quyết định không bao giờ về nhà nữa. Bởi vì nói vậy nghe rất giống trẻ con. Bùi Tễ không muốn mình yếu đuối trước mặt ông ta.

Trong mắt Bùi Dụ An, cô là cắn mãi một điểm không chịu buông. Ông ta khó chịu, nhưng lại không thể không nhẫn nại. Ông năm nay 63, cảm nhận được chức năng mọi cơ quan trong cơ thể không bằng từ trước. Đối với việc già đi, con người khó tránh khỏi sợ hãi.

"Con về nhà là biết, ta và mẹ đều rất nhớ con, rất muốn có thể thường thấy con. Chúng ta sống cùng một thành phố, gặp mặt một tuần một lần cũng không quá đáng, con nói xem có đúng không?" Bùi Dụ An tận lực ôn hòa kiên nhẫn, dẫn đường Bùi Tễ.

Bùi Tễ nói: "Không đúng." Sau đó đưa ra lý do, "Ba nói, chúng ta chỉ còn một đứa con gái, không được chọn. Mẹ nói, chỉ còn một đứa, tôi cũng không cần."

Cô đem những lời ngày hôm đó, một chữ không sai nói lại nguyên văn.

Những lời này, không khác gì một cái tát thẳng mặt Bùi Dụ An, khiến ông vừa nãy nhẫn nại tính tình, làm bộ từ ái, đều có vẻ rất nực cười.

Sắc mặt Bùi Dụ An thay đổi mấy lần. Cuối cùng, mặt ông xanh mét, cười lạnh: "Rõ ràng là sinh đôi, sao mày kém Tiểu Nghệ nhiều đến vậy? Tiểu Nghệ hiểu chuyện tri kỷ, còn mày thì sao? Từ nhỏ đã là đứa quái thai, giờ lại trở mặt trách chúng ta không đối xử tốt. Bộ mày chưa từng nghĩ đến sao, đây là do chính mày có vấn đề. Bằng không, hai đứa con giống nhau, chúng ta thế nào lại cố tình không thích mày."

Tống Nhĩ chờ trong xe, nghe trợ lý nói cho nàng đằng kia đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng từ khoảng cách xa như vậy, không có khả năng nghe được âm thanh, hơn nữa vẻ mặt cũng không nhìn rõ, miêu tả đương nhiên rất mơ hồ.

Tống Nhĩ đã lo lắng, lại bị miêu tả mơ hồ này làm cho sốt ruột, hận không thể dùng chính hai mắt của mình đi chứng kiến.

Nàng như về với ngày ấy, ngày nàng mới mất đi thị lực, đến một thế giới mà nàng không thể nhìn thấy, không thể làm gì. Đi bộ cần có người đỡ, ăn cơm cần người cho ăn, nghe được tiếng động không biết do ai tạo ra, cũng không biết những người xung quanh mình là ai.

Tất cả mọi chuyện phải ỷ lại vào người khác, mà nàng thì bất lực.

"Quý ông kia đi ra." Giọng trợ lý cao lên.

Trái tim Tống Nhĩ thắt lại, hỏi: "Giáo sư Bùi đâu?"

"Giáo sư Bùi vẫn ngồi, không nhúc nhích."

Vẫn ngồi...... Tống Nhĩ lặp lại trong đầu. Nàng quay đầu, hướng sang phải. Hướng này hẳn là nhìn thấy giáo thụ. Giáo thụ hẳn là đang ngồi nơi đó, một mình, lẻ loi.

Nhưng Tống Nhĩ không nhìn thấy.

Cảm giác bất lực như vực sâu, kéo Tống Nhĩ chìm xuống.

Bùi Tễ biết cô ngồi đã lâu, vì khách ở bàn đối diện đã đổi hai nhóm. Cô không cử động, trong đầu nghĩ về những gì Bùi Dụ An nói.

Cô không nghĩ ra được gì, bởi những lời này, cô nghĩ đã rất nhiều năm. Vì sao là chị em sinh đôi, hai người giống nhau, thích một đứa, ghét một đứa.

Vấn đề này, bối rối cô đã nhiều năm.

Rất nhiều năm vẫn nghĩ không ra, đương nhiên không phải một chốc một lát là có thể thông suốt ngay. Nhưng Bùi Tễ vẫn không ngừng suy nghĩ, như đi vào ngõ cụt không lối thoát.

Vẻ mặt Bùi Tễ bình tĩnh như mọi ngày. Những người khác nhìn không ra được cô đang thương tâm, cũng không biết cô đang nhìn lại bản thân, phân tích bản thân, đặt mình và quái thai lên bàn cân so sánh, không biết rằng cô đang như bị tra tấn.

"Giáo thụ." Bên tai vang lên tiếng Tống Nhĩ.

Bùi Tễ nghe thấy, nhưng phản ứng chậm chạp. Sau ba giây, giọng của Tống Nhĩ vang lên lần hai, cô mới quay đầu lại nhìn.

Cô nhìn thấy Tống Nhĩ đứng sau cô một bước, bên cạnh nàng có một cô gái. Cô gái thấy cô quay đầu, nhưng không ra tiếng.

Tống Nhĩ không biết Bùi Tễ đã quay đầu lại nhìn thấy nàng. Nàng có điểm không xác định, vừa nghiêng tai nghe vừa thật cẩn thận hỏi: "Giáo thụ, chị ở chỗ này sao?"

Vẻ mặt nàng là kiểu bất an nghi hoặc lo sợ riêng người khiếm thị mới có, rồi lại tràn đầy lo lắng tìm kiếm Bùi Tễ.

Đột nhiên, Bùi Tễ muốn khóc. Ban đầu cô không cảm thấy gì nhiều, chỉ thương tâm, chỉ tự ti, chỉ cảm thấy bị vứt bỏ. Nhưng thế này không là gì cả, vì cô đã quen.

Chính là Tống Nhĩ đột ngột đến, Bùi Tễ cảm nhận được một cảm xúc gọi là ủy khuất đang lên men, lan rộng. Cô như có một nơi để thả lỏng mà không cần một mình tự tiêu hóa, không cần một mình điều tiết.

"Giáo thụ?" Tống Nhĩ tiến lên trước một bước, gần hơn với Bùi Tễ.

Bùi Tễ nhìn nàng, nói: "Tôi ở đây."

Tống Nhĩ nghe thấy giọng cô, vươn tay về phía Bùi Tễ, đụng phải cánh tay giáo thụ. Nàng nhìn không thấy, không biết thần sắc giáo thụ giờ như thế nào. Ngồi đây một mình lâu như vậy, giáo thụ là thương tâm đến bao nhiêu?

Tống Nhĩ thấy mình đang chìm xuống vực sâu không đáy, nhưng nàng vẫn muốn ôn nhu nhất mà đối đãi giáo thụ.

Nàng theo cánh tay Bùi Tễ đi xuống, nắm tay cô.