"Sao chị lại không nói nữa?" Giọng nói phàn nàn của Tống Nhĩ vang lên.
Bùi Tễ cúi nhìn nàng.
Tống Nhĩ dựa vào giường, nàng dừng lại vài giây, sau đó hỏi: "Hay là chị cũng cảm thấy rất khó lựa chọn?"
Bùi Tễ không đem do dự và bối rối của mình nói cho nàng: "Đáp án của tôi đối với em không có giá trị tham khảo."
Ngữ điệu bình tĩnh, nhưng nội dung vô tình, như thể đang nói, bất kể cô chọn thế nào đều không liên quan gì đến Tống Nhĩ.
Tống Nhĩ hơi ngẩng đầu, muốn nhìn Bùi Tễ. Đáng tiếc mắt nàng không có ánh sáng, đôi mắt dừng lại trên cằm cô: "Đáp án của chị rất có giá trị tham khảo với em."
Sắc mặt nàng có điểm cố chấp, như muốn Bùi Tễ nhất định phải đưa ra câu trả lời.
Kỳ lạ thay, cách nói mang tính bức bách như vậy, lại không khiến Bùi Tễ khó chịu. Bùi Tễ chỉ thấy khó xử, cô suy tư hồi lâu mà vẫn không thể tìm ra câu chữ thích hợp để trả lời nàng.
Cuối cùng, Tống Nhĩ nhượng bộ.
"Không trả lời thì không trả lời. Dù sao nếu chị đã không muốn nói, có ép cũng nói không được." Tống Nhĩ tận lực làm bản thân trông không quá đỗi thất vọng, nhưng hiển nhiên nàng đang tức giận.
Bùi Tễ cau mày, kêu một tiếng: "Tống Nhĩ."
Như đang trách nàng sao dễ xúc động như vậy.
Tống Nhĩ nhấp môi dưới, cúi đầu, cố chấp không chịu mở miệng.
Bùi Tễ cầm đĩa trứng lên, quay lưng bỏ đi. Nghe tiếng bước chân đi xa, trong lòng Tống Nhĩ cực kỳ ủy khuất. Nàng sẵn sàng nói mọi thứ với giáo thụ, nhưng ngay cả một câu hỏi giả định, giáo thụ cũng không chịu trả lời nàng.
"Ngủ ngon." Giọng Bùi Tễ vang lên từ cách đó không xa.
Tống Nhĩ muốn lơ cô đi. Nàng còn đang sinh khí, mở miệng ra sẽ rất mất mặt. Nhưng kết quả, ngay khi giọng Bùi Tễ vừa cất lên, nàng đã theo bản năng đáp lại: "Ngủ ngon giáo thụ."
Bùi Tễ mở cửa, đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa không nặng, nhưng vang vọng trong căn phòng ngủ nho nhỏ. Tống Nhĩ khẽ thở dài, nàng cố thuyết phục bản thân không cần giận Bùi Tễ.
Nàng nghĩ, kỳ thật cũng không có gì to tát. Nàng thích giáo thụ, tất nhiên chuyện gì cũng muốn chia sẻ với chị. Giáo thụ không thích nàng, tất nhiên sẽ không thảo luận quá nhiều với nàng.
Ngay từ đầu hai người đã không bình đẳng.
Nghĩ đến đây, nàng quả thật hết giận, nhưng lại càng thương tâm.
Bùi Tễ rời khỏi phòng Tống Nhĩ, vứt trứng gà đi, rửa sạch xoong nồi, vào phòng tắm.
Tắm xong, phòng tắm đầy hơi nước.
Bùi Tễ đánh răng trước bồn rửa mặt. Cô ngẩng đầu nhìn gương, mặt kính bị phủ một lớp sương mờ. Cô muốn lau lớp hơi nước đi, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào, cô chậm lại động tác. Khi chợt nhận ra, đã viết một chữ Tống trên mặt gương.
Tống Nhĩ Tống.
Bùi Tễ rút tay về. Cô hoang mang chớp chớp mắt, ngày càng khó hiểu. Hơi nước một lần nữa làm mờ mặt gương, chữ Tống dần biến mất.
Bùi Tễ lại đưa tay lên. Khi ngón tay chạm vào mặt kính, dừng lại.
Cô nhanh chóng hoàn thành công việc tắm rửa, nằm xuống, nhắm mắt lại.
Một lát sau, cô đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn. Cô lấy di động ra nhìn. 22 giờ 07 phút, còn cách giờ đi ngủ bình thường hơn hai tiếng nữa, nhưng cô đã nằm trên giường.
Bùi Tễ ngồi dậy, xuống giường, đến thư phòng. Trước khi chính thức bước vào trạng thái làm việc, cô như một người máy không có suy nghĩ. Bước đi một cách máy móc, máy móc tự pha cho mình một tách cà phê, máy móc uống một ngụm, bị bỏng lưỡi, máy móc quên mất chuyện bị bỏng, máy móc uống ngụm thứ hai, vẫn bị bỏng lưỡi.
Cô đành phải đặt tách xuống, làm mình trấn tĩnh lại. Kết quả xoay người, nhìn thấy bóng mình hắt trên tường, càng mất bình tĩnh.
Cô nghĩ đến bóng của mình và Tống Nhĩ tựa đầu vào nhau, nghĩ đến bóng nàng hơi ngẩng mặt lên, môi chạm môi với mình.
Đây chỉ là hiện tượng quang học. Khoảng cách nguồn sáng và góc độ trùng hợp với nhau, tạo ra hiện tượng bóng chồng bóng.
Đây là một hiện tượng rất khoa học.
Bùi Tễ tự thôi miên giải thích cho chính mình, mới thấy tốt hơn một chút.
Sáng hôm sau, Bùi Tễ thành công gọi được Tống Nhĩ ra khỏi giường, giám sát nàng ăn sáng. Tống Nhĩ uể oải, không nói chuyện với Bùi Tễ.
Khi tiễn Bùi Tễ đi làm, Tống Nhĩ vẫn không nói gì.
Bùi Tễ cho rằng nàng vẫn còn giận, vì thế chủ động mở lời: "Tạm biệt."
Tống Nhĩ cong môi: "Bye bye."
Nụ cười rất ngắn ngủi, gần như nói xong liền biến mất.
Một chút lo lắng thoáng qua trong mắt Bùi Tễ. Cô muốn tiếp tục nói chuyện với nàng, để nàng đừng tức giận, nhưng câu tạm biệt đã nói ra lời.
"Giáo thụ?" Tống Nhĩ nghi hoặc hỏi, "Chị không đi làm sao?"
Bùi Tễ trả lời: "Đi." Sau đó vẫn đứng im nhìn Tống Nhĩ.
Tống Nhĩ không nghe thấy tiếng bước chân cô rời đi, đành phải hỏi lại: "Bảng giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi lại thay đổi sao? Thời gian đi làm chậm lại?"
"Không có." Bùi Tễ nói.
Nói xong, cô trầm trọng nhìn nàng một cái, mới rời đi.
Tới viện nghiên cứu được vài phút, Bùi Tễ nhận được cuộc gọi từ một trường đại học nước ngoài, muốn mời cô đến thỉnh giảng, tiến hành trao đổi học thuật kéo dài nửa năm.
Độc quyền tri thức, rào cản tri thức luôn tồn tại. Nhiều công nghệ giữa các quốc gia, thậm chí là giữa các viện nghiên cứu trong cùng một nước là độc lập với nhau, không được chia sẻ.
Trường đại học kia sở hữu một số loại virus rất khó tiếp cận. Bùi Tễ vẫn luôn có hứng thú. Cô cơ hồ muốn đồng ý ngay lập tức, nhưng cô nghĩ đến tiểu miêu ở nhà, hỏi ngày cụ thể.
Bên kia nói, nửa tháng sau là có thể bắt đầu trao đổi.
Nửa tháng sau...... Nếu Tống Nhĩ chọn phẫu thuật, thì nửa tháng sau nàng mới phẫu thuật xong, vẫn cần một khoảng thời gian để tĩnh dưỡng. Nếu nàng không phẫu thuật, trong tình huống hai mắt nhìn không thấy, việc thay đổi môi trường sống không phải một lựa chọn tốt.
Bùi Tễ ngập ngừng.
"Nếu thời gian của cô không có vấn đề, trường chúng tôi sẽ gửi thư mời và giấy hẹn chính thức." Bên kia dùng tiếng Anh nói chuyện.
Bùi Tễ từ chối.
Người đầu dây bên kia có vẻ rất kinh ngạc, nhưng vẫn không rút lại lời mời, đề nghị cô xem xét lại.
Bùi Tễ chợt nghĩ đến những gì Tống Nhĩ nói tối qua. Nếu đôi mắt nàng vẫn luôn không nhìn thấy, liền sẽ cho cô thêm phiền toái, sớm muộn gì cũng có ngày cô thấy nàng phiền phức.
Từ chối lời mời từ trường đại học đó, thực sự là vì Tống Nhĩ. Bùi Tễ tuy thấy tiếc, nhưng không cho rằng Tống Nhĩ gây phiền toái cho cô.
Vì sẽ có cơ hội khác.
Chờ đến khi tình hình ổn định một chút, hai người có thể tìm được biện pháp vừa chăm sóc được Tống Nhĩ, vừa chu toàn được công việc của cô.
Điều khiến Bùi Tễ bất an ngay lúc này chính là, Tống Nhĩ không cao hứng. Sáng nay khi nàng đưa cô ra cửa, nàng trông như không muốn nói chuyện với cô.
Bùi Tễ cho rằng cần phải làm Tống Nhĩ vui vẻ trở lại.
Buổi trưa tan tầm, Bùi Tễ đến căng tin mua cơm. Trên đường đi, cô nhận được cuộc gọi từ Tống Nhĩ.
Trưa hè oi bức, Bùi Tễ đứng dưới bóng cây nhận điện thoại.
Có ai đó đang nói chuyện bên cạnh Tống Nhĩ, không ầm ĩ, ngược lại còn cố ý hạ thấp xuống, tựa hồ là lo lắng quấy rầy cuộc điện thoại của nàng.
Bùi Tễ hỏi: "Em đang ở đâu?"
"Cha mẹ em về nước, em đang ở sân bay đón họ." Tống Nhĩ nói, giọng nàng có điểm qua loa, như là nhất tâm nhị dụng, một bên nói chuyện điện thoại với Bùi Tễ, một bên nghe người khác nói.
Bùi Tễ gần như quên mất Tống Nhĩ vẫn còn cha mẹ. Lúc này nghe tin cha mẹ nàng về nước, suy tư một chút, hỏi: "Muốn đón tiếp sao?"
Tống Nhĩ có vẻ thích thú với cách nói của cô, ngữ điệu nhẹ nhàng hơn: "Không cần. Em bồi họ là được. Tối nay em không về nhà."
Bùi Tễ đáp: "Được."
Sau đó Tống Nhĩ nhẹ giọng nói với cô qua điện thoại: "Tạm biệt giáo thụ."
Bùi Tễ cũng nói: "Tạm biệt."
Rồi cúp máy.
Bùi Tễ đứng dưới bóng cây. Trời không có gió, nắng nóng không thở nổi. Bùi Tễ đứng đó trong chốc lát, gương mặt thanh lãnh bắt đầu lưỡng lự.
Vì Tống Nhĩ, giữa trưa cô đều phải về nhà.
Nhưng hôm nay không cần.
Quy luật của Bùi Tễ lại bị phá vỡ, cô cảm thấy không thoải mái. Ngoài ra, còn có một số cảm giác xa lạ mà cô không miêu tả được.
Cô đứng dưới bóng râm một lúc, đi về phía căng tin.
Để tránh cảm giác không thoải mái sau khi quy luật bị phá vỡ, cô quyết định mặc dù Tống Nhĩ không ở nhà, vẫn sẽ gói đồ ăn từ căng tin về nhà ăn.
Tống Nhĩ ở khu đậu xe VIP của sân bay. Nàng ngồi trong xe, Thẩm Tri Chu ở bên cạnh.
Vừa nãy là Thẩm Tri Chu nói chuyện với tài xế.
Điều hòa trong xe quá thấp, hơi lạnh. Thẩm Tri Chu nhắc tài xế tăng nhiệt độ lên một chút, nhưng vẫn có điểm lạnh.
Tống Nhĩ mở cửa sổ xe.
Nàng lo lắng, hỏi: "Chuyến bay lúc mấy giờ? Sao vẫn còn chưa ra?"
Thẩm Tri Chu nhìn đồng hồ, nói: "Đáng lẽ phải ra rồi, có khả năng bị trễ."
Tống Nhĩ không nói gì thêm.
Một lát sau, ngoài xe truyền đến hai tiếng bước chân và tiếng bánh xe va li lăn trên mặt đất. Tống Nhĩ căng thẳng. Nàng tưởng cha mẹ ra rồi, nên ngồi dậy một chút.
"Có phải là Tống Nhĩ không?" Một giọng nữ trẻ vang lên.
"Đúng vậy đúng vậy!" Giọng một cô gái khác vang lên theo sau.
Hai người đều rất phấn khích.
Tống Nhĩ sững sờ một lúc mới nhận ra, mình gặp fans hâm mộ.
Đã năm tháng nàng không cùng fans tiếp xúc. Nghe thấy giọng nói kích động của các fans, thế nhưng cảm thấy tình cảnh có chút xa lạ.
Thẩm Tri Chu đã xuống xe nói chuyện với fans.
"Bọn em có thể xin Tống Nhĩ ký tên được không?" Giọng nói rụt rè của một cô gái cất lên ngoài xe.
Thẩm Tri Chu ứng đối loại tình huống này đã quen, xin lỗi mà nói: "Ngượng ngùng......"
Tống Nhĩ ngắt lời cô: "Không sao."
Thẩm Tri Chu hơi sửng sốt, liếc nàng một cái không tán thành.
Hai cô gái kích động cảm tạ: "Thật tuyệt quá! Cảm ơn Tiểu Nhĩ!"
Họ bắt đầu lật túi tìm giấy bút, không trực tiếp đưa cho Tống Nhĩ, mà đưa cho Thẩm Tri Chu bằng cả hai tay.
Tống Nhĩ đeo kính râm, không ai phát hiện đôi mắt nàng khác thường, nhưng nàng nhìn không thấy, cần Thẩm Tri Chu hiệp trợ nàng ký tên.
Thẩm Tri Chu hiển nhiên đã nghĩ đến điều này. Không cần Tống Nhĩ gọi cô, cô quay lại xe ngồi xuống, mở tờ giấy ra, đặt bút vào tay Tống Nhĩ, hơn nữa đưa tay nàng đến nơi có thể ký tên, thì thầm vào tai hướng dẫn nàng phải ký thế nào.
Hai chữ ký nhanh chóng hoàn thành, fans ngoan ngoãn chờ ngoài xe. Thẩm Tri Chu xuống xe, đưa bút và chữ ký cho hai người. Hai fans suиɠ sướиɠ đến nỗi nhảy cẫng lên, hưng phấn vô cùng: "Hạnh phúc quá a. Bọn em vốn dĩ rất lo lắng cho Tiểu Nhĩ, giờ thấy Tiểu Nhĩ khỏe mạnh, bọn em an tâm rồi!"
Thẩm Tri Chu cười nói: "Hành trình của Tiểu Nhĩ cần được bảo mật, hy vọng hai em không đăng sự việc hôm nay gặp được Tiểu Nhĩ lên mạng xã hội."
Fans gật đầu lia lịa: "Bọn em biết, tuyệt đối không nói."
Tống Nhĩ nghe giọng hai người, cảm thấy thân thiết lại tươi đẹp.
"Tiểu Nhĩ muốn cố lên nha! Quay lại với bọn em càng sớm càng tốt! Bọn em luôn đợi chị trở về!" Một cô gái đánh bạo nói với vào trong xe.
Tống Nhĩ nỗ lực duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nàng nghiêng thân, vẫy tay về hướng cửa kính ô tô.
Hai cô gái càng phấn khích, nhưng không ở lại lâu, ngay sau đó lễ phép chào tạm biệt bọn họ, rời đi.
"Tố chất fans của em thật sự rất khó có được. Biết bao lần tiếp ứng, trật tự lẫn lễ phép đều rất tốt. Ngay cả khi ngẫu nhiên gặp được kiểu này cũng có thể khống chế được cảm xúc." Thẩm Tri Chu cảm khái, lại cười nói, "Em vận khí rất tốt, có fans hâm mộ nồng nhiệt và quan tâm như vậy. Dù là vì bọn họ, em cũng phải vui lên a!"
Tống Nhĩ đóng lại cửa sổ xe, đáp lời: "Vâng."
Thẩm Tri Chu nghĩ nghĩ, lại cười nói: "Em sẽ không trách chị nói chuyện mắt của em với cô chú, phải không? Nhưng em sắp phải phẫu thuật, không thể mãi gạt bọn họ, hơn nữa phẫu thuật xong, cũng phải có người nhà chăm sóc."
Kính râm đặt trên sống mũi, nặng nề, không thoải mái. Nàng tháo kính râm ra, điềm nhiên nói: "Em không phẫu thuật."
Thẩm Tri Chu tươi cười cứng đờ.
...........
Trong tiểu khu ve sầu từng đợt râm ran. Bùi Tễ cầm hộp cơm xuống xe lên lầu.
Cô mở cửa, đi vào. Căn nhà vắng tanh, không người chào đón cô trở về. Bùi Tễ khựng lại ở lối vào trong chốc lát, thay giày, vào nhà ăn, đặt hộp cơm xuống.
Cô vẫn mua suất cho hai người, cả cơm cũng vậy.
Cô không biết tại sao, rõ ràng biết Tống Nhĩ hôm nay không ở đây, nhưng vẫn mua nhiều một phần.
Bùi Tễ biết vậy là không đúng, là lãng phí, vì vậy cất một suất đi, quyết định tối hâm lại làm cơm tối.
Ăn cơm xong, cô đến phòng khách, nhìn thấy cây đàn ghi ta trên ghế sô pha.
Mấy ngày nay Tống Nhĩ có khi sẽ đánh đàn, thỉnh thoảng còn ngâm nga vài giai điệu, nhưng hầu hết là những lúc Bùi Tễ không ở nhà. Ngay khoảnh khắc cô mở cửa bước vào, dù là tiếng đàn ghi ta hay tiếng nàng nhẹ giọng ngâm nga, đều sẽ dừng lại, sau đó không vang lên âm thanh nào nữa.
Bùi Tễ đoán là do Tống Nhĩ sợ sảo đến cô.
Nhưng kỳ thật cô không ngại Tống Nhĩ phát ra âm thanh khi bên cạnh mình. Vì khi Bùi Tễ tập trung, sẽ tự động chặn những âm thanh không liên quan từ thế giới bên ngoài. Tống Nhĩ thực ra không cần phải câu nệ như vậy.
Cô ngồi xuống sô pha, đưa tay gảy dây đàn. Đàn vang lên vài giai điệu đơn giản, rất khó nghe. Bùi Tễ không có tế bào âm nhạc.
Khuôn mặt thanh lãnh nhu hòa hơn. Cô thu tay lại, lẳng lặng ngồi. Một lát sau, cô nhớ ra gì đó, khuôn mặt nhu hòa dần trở nên lo lắng.
Tống Nhĩ tối nay không về, thế sau này nàng có quay lại không?
Bùi Nghệ giao phó Tống Nhĩ cho cô, là vì Tống Nhĩ không có ai chiếu cố. Nhưng bây giờ cha mẹ nàng tới, Tống Nhĩ có còn cần cô chiếu cố không?
Nghĩ đến vấn đề này, Bùi Tễ bỗng thấy đứng ngồi không yên.