Tống Nhĩ khóc thật lâu, càng về sau, hai mắt nàng sưng đỏ. Bùi Tễ không mang khăn giấy, nên cô cúi xuống, dùng tay lau đi nước mắt, nói đừng khóc đừng khóc.
Vốn từ an ủi của cô ít ỏi chỉ có hai chữ, thế nhưng thần kỳ thay Tống Nhĩ lại bị hai chữ không có lực thuyết phục này thuyết phục.
Nàng chậm rãi ngừng lại, sau đó đứng lên, thậm chí còn cố gắng mỉm cười với Bùi Tễ, tiếc là nụ cười không thể thành công.
"Chúng ta về nhà." Nàng nói, giọng nghẹn ngào.
Đoạn đường kế tiếp chìm trong im lặng.
Khi từ bóng đêm bước vào thang máy, Bùi Tễ bị ánh đèn sáng rực làm lóa mắt. Cô quay đầu nhìn Tống Nhĩ. Môi nàng mím chặt, đôi mắt sưng đỏ, trên mặt còn nước mắt chưa khô. Nàng như bị ai câu mất hồn, thẩn thơ nhìn vô định.
Chẳng mấy chốc thang máy đến tầng tám. Bùi Tễ đỡ Tống Nhĩ đi ra ngoài. Tống Nhĩ không cự tuyệt, ngược lại nắm chặt cổ tay cô, hai mắt vô thần chăm chăm nhìn phía trước, trên mặt có chút mờ mịt, mãi đến khi vào nhà, tới hoàn cảnh quen thuộc, những mờ mịt đó mới biến mất.
"Em đi tắm trước." Tống Nhĩ từ từ buông tay Bùi Tễ, nhưng không lập tức bước đi, mà vẫn đứng bên cạnh cô.
Ánh mắt Bùi Tễ vẫn luôn dừng lại trên người nàng. Cô gật đầu, nói: "Ừ."
Tống Nhĩ liền chậm rãi rời đi.
Bùi Tễ đứng sau lưng nàng, nhìn nàng gấp gậy dẫn đường, đặt lên giá giày cạnh cửa ra vào, sau đó từng bước một đi về phòng ngủ.
Nàng ngày càng quen thuộc với căn nhà này, có thể đi lại rất thông thuận, không bị va đập, chỉ là khi bước đi nàng vẫn sẽ sợ hãi, sẽ vươn tay ra chạm vào không khí trước mặt theo bản năng.
Tống Nhĩ vào phòng ngủ, đóng cửa, nhưng không khóa. Những người khiếm thị rất cảnh giác, vì họ không có cảm giác an toàn. Nhưng từ khi tiến vào căn nhà này, Tống Nhĩ chưa bao giờ khóa cửa.
Bùi Tễ thu lại ánh mắt, đi qua, đứng trước cửa phòng ngủ Tống Nhĩ, trong đầu chỉ toàn hình ảnh nàng suy sụp không ngừng rơi nước mắt vừa nãy.
Tiếng nước truyền tới.
Tiếng nước dừng lại.
Khoảng hai mươi phút trôi qua. Bùi Tễ giật mình, mới phát hiện mình đứng bất động đã lâu, chân có điểm tê.
Cô vào bếp, luộc ba quả trứng.
Thời gian luộc để trứng hoàn toàn chín cần mười một phút.
Hai đoạn thời gian cộng lại, vượt qua nửa giờ.
Tống Nhĩ khóc thút thít vẫn chiếm trọn tâm trí Bùi Tễ.
Cô vớt trứng gà ra, rửa qua bằng nước lạnh, bắt đầu bóc vỏ. Trứng vẫn còn nóng, Bùi Tễ chịu đựng, lột vỏ xong mới thổi thổi ngón tay bị bỏng.
Sau đó, cầm trứng đã bóc vỏ, gõ cửa phòng Tống Nhĩ.
"Giáo thụ." Tống Nhĩ gọi cô từ bên trong.
Bùi Tễ đẩy cửa đi vào.
Tống Nhĩ ngồi trên giường, dựa vào đầu giường. Tắm xong nàng trông khá hơn nhiều, trên môi có ý cười, hỏi: "Giáo thụ, có việc sao?"
Bùi Tễ lại cảm thấy nàng đang giả vờ bình tĩnh. Cô ngồi xuống giường, nói với Tống Nhĩ: "Nhắm mắt lại."
Tống Nhĩ ngạc nhiên, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại. Giây tiếp theo, tay giáo thụ nhẹ nhàng nắm cằm nàng.
Tống Nhĩ nháy mắt ngừng thở, nhịp tim đập nhanh dữ dội, đầu óc trống rỗng. Giáo thụ nghiêng người về trước, hơi thở ngày càng gần. Tống Nhĩ khẩn trương túm lấy chăn, kinh hỉ trong tích tắc lấp đầy trái tim nàng. Nàng vừa khẩn trương vừa chờ mong, không tự chủ được mà hơi ngẩng mặt lên.
Sau đó, một vật tròn tròn, nhẵn mịn, ấp áp dán lên mắt nàng, nhẹ nhàng lăn qua lăn lại.
Tống Nhĩ ngây người một lúc. Bùi Tễ hoàn toàn không phát hiện ra tâm tình động tác nhỏ của nàng, chỉ lo đem hành vi của mình giải thích một chút: "Làm thế này có thể giảm sưng, ngày mai dậy mắt sẽ không đau."
"Nga." Tống Nhĩ thất vọng nói, nghiêng mặt không muốn phối hợp.
Trứng gà hình tròn, không dễ cầm, Tống Nhĩ lại còn nhích tới nhích lui. Bùi Tễ dùng thêm sức bóp nhẹ cằm nàng, nghiêm nghị nói: "Em đừng nhúc nhích."
"Nga." Tống Nhĩ tiếp tục làm giọng điệu mình tràn ngập thất vọng, vẫn không phối hợp.
Bùi Tễ nhấn mạnh một lần nữa: "Đừng nhúc nhích."
Tống Nhĩ giống tiểu miêu mới tiến vào thời kỳ nổi loạn, vẫn không chịu phối hợp.
Nàng không phối hợp, chườm nóng không tiếp tục được nữa. Bùi Tễ buông tay ra, lui người ra sau.
Cô một khi rời đi, Tống Nhĩ liền cảm thấy con tim nàng trống rỗng.
Trên cằm còn dư lại nhiệt độ đầu ngón tay của Bùi Tễ. Tống Nhĩ buông lỏng tay đang siết chặt chăn. Nàng không nhìn thấy Bùi Tễ, không biết vẻ mặt chị giờ như thế nào, không biết liệu chị có vì nàng không phối hợp mà không cao hứng hay không.
Tống Nhĩ vội nói: "Em không lộn xộn, chị không thể tức giận."
Bùi Tễ vốn dĩ không hề sinh khí. Cô chỉ tính phổ cập khoa học cho Tống Nhĩ lợi ích của việc đắp trứng luộc quanh mắt, để cho nàng hiểu, đây là điều đúng đắn có lợi cho nàng, nàng không nên không nghe lời.
Nhưng Tống Nhĩ tự mình thông suốt, Bùi Tễ bỏ qua bước này, tiếp tục tiêu sưng.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, không gây tiếng động. Trứng gà nguội dần, cô đổi sang quả tiếp theo. Sau khi chườm nóng như vậy, hai mắt quả thực dễ chịu hơn nhiều, nhưng Tống Nhĩ đột nhiên muốn khóc. May là nàng đang nhắm mắt, Bùi Tễ không phát hiện.
"Nếu như, mắt em vẫn luôn không khỏi được, em không thể sống ở đây nữa, đúng không?" Tống Nhĩ hỏi.
Hai từ đầu tiên nói ra, có điểm nghẹn ngào như đã nghẹn rất lâu trong cổ họng, nhưng từ đằng sau thì trở lại bình thường. Bùi Tễ nghe thấy được. Cô dừng động tác, trả lời câu hỏi của nàng: "Em có thể sống ở đây."
Tống Nhĩ có vẻ rất cao hứng vì cô nói như vậy, nhưng thực mau cảm xúc nàng lại chùng xuống: "Nhưng mà, vẫn luôn gây phiền toái cho chị, chị kiểu gì cũng thấy em phiền."
Bùi Tễ không hề nghĩ ngợi, lập tức nói: "Sẽ không." Nói xong, cô tiếp tục chườm nóng.
Nàng vừa rồi khóc quá lâu, mắt sưng đỏ quá mức bình thường, cần phải chườm một lúc mới có tác dụng.
Tống Nhĩ không dám mở mắt. Nàng sợ vừa mở mắt ra, nước mắt sẽ rơi xuống. Nàng nhẹ nhàng nói: "Sẽ. Chị xem, chúng ta mới ở chung được một tháng, nhưng nếu chúng ta suốt ngày ở bên nhau, chị nhất định sẽ thấy em phiền."
Tống Nhĩ bắt đầu đưa ra ví dụ: "Em thích dính lấy chị, khi chị làm việc, sẽ cắt ngang chị; nếu chị đi công tác, còn phải suy xét xem em ở nhà phải làm sao. Em còn kén ăn, nếu sinh bệnh phải đi bệnh viện, chị phải gác việc trong tay lại tới chiếu cố em. Nhưng trái lại, công việc của chị, em không thể giúp; chị ốm đau, em cũng chăm sóc không được. Em không thể nấu cho chị một bữa cơm, không thể làm được bất cứ việc gì cho chị. Lâu dần, em chính là đứa chỉ biết gây phiền toái cho chị, chị sao có thể không thấy em phiền?"
Nàng băn khoăn nhiều như vậy, nhưng Bùi Tễ vẫn như cũ là hai chữ đó: "Sẽ không."
Cô nói xong, cảm thấy ngữ khí không đủ kiên quyết, lại tăng thêm âm lượng, nói một lần nữa: "Sẽ không." Như thể tất cả các ví dụ Tống Nhĩ dẫn chứng đều không phải vấn đề, đều có thể được Bùi Tễ giải quyết dễ như trở bàn tay, Tống Nhĩ chỉ cần yên tâm ở đây là được.
"Em vì chuyện này mà khóc sao?" Bùi Tễ hỏi Tống Nhĩ.
Tống Nhĩ vẻ mặt bình tĩnh, gật đầu: "Đúng vậy, em quyết định không phẫu thuật."
Bùi Tễ dừng lại, cô nhìn Tống Nhĩ, sắc mặt ngưng trọng.