Hái Sao (Trích Tinh)

Chương 18




Tống Nhĩ nói có chút hồi hộp, đã là thập phần khiêm tốn. Căn cứ Bùi Tễ quan sát, nàng phi thường hồi hộp.

Liên tiếp hai ba ngày sau, Tống Nhĩ từ nói bóng nói gió đến quang minh chính đại hỏi thăm Bùi Tễ sở thích gia đình thầy Tôn, nàng nói muốn chuẩn bị lễ vật.

"Không cần phiền toái như vậy, chỉ là bữa cơm đơn giản mà thôi." Bùi Tễ không thể nhìn nàng bồn chồn đứng ngồi không yên, "Hơn nữa thầy với sư mẫu đều rất hiền hòa dễ tính, em đi người không là được."

Tống Nhĩ không đồng tình: "Sao lại có thể không chú ý như vậy được, bọn họ đều là người rất thân cận với chị."

Nhiều thời điểm, Bùi Tễ hoàn toàn không thể lý giải được tư duy của Tống Nhĩ. Ví dụ như tại sao vợ chồng giáo sư Tôn rất thân cận với cô thì Tống Nhĩ phải thực chú ý.

Nhưng may mắn thay, giáo sư Bùi 25 năm phiêu dật trong xã hội loài người, vẫn đúc kết ra một ít đạo lý nhân tình. Cô biết có một quy tắc giao tiếp là, A và B đến nhà bạn C, vì thể diện của A, B cần thiết phải cư xử tự nhiên rộng rãi, khéo léo lịch sự.

Bùi Tễ kỳ thật tưởng nói, Tống Nhĩ không cần tuân thủ quy tắc này, cô và vợ chồng thầy Tôn đều không để ý này đó. Nhưng cô quan sát, phát hiện Tống Nhĩ tuy rằng khẩn trương, nhưng trong đó hình như còn lẫn chút thích thú, nên cô không nói gì.

Tống Nhĩ ngày nào cũng gióng trống khua chiêng, cho đến tối thứ sáu, trước khi đến nhà thầy Tôn thì lên đến đỉnh điểm.

Thứ sáu Bùi Tễ tan tầm về nhà, thấy trong nhà có rất nhiều hộp quà được đóng gói tinh xảo, từ thuốc lá đến rượu, đến các thiết bị massage phù hợp cho người cao tuổi, cùng với nhiều hộp chỉ nhìn bao bì thì không biết là thứ gì.

Tống Nhĩ ngồi một bên, phân vân không biết làm sao. Nghe thấy Bùi Tễ trở lại, nàng vội đứng dậy, hướng về phía Bùi Tễ nhờ cô giúp đỡ: "Giáo thụ, chị tới nhìn xem, giáo sư Tôn sẽ thích cái gì."

Nàng nói xong, lại giải thích: "Nhất định không thể mang hết sang, quá nhiều, quá khách khí."

Bùi Tễ đi tới, cúi đầu nhìn xuống, lễ vật nhiều đến độ có thể mở cửa hàng quà tặng cho người cao tuổi.

"Em nhờ bạn chọn giúp." Tống Nhĩ một bên nói, một bên dịch đến bên người Bùi Tễ, cảm nhận được hơi thở của cô, mới ngừng lại, "Có phải quá trần tục hay không? Giới học thuật chắc sẽ không thích mấy thứ đồ cho người cao tuổi bình thường."

Nàng nói xong, liền rất phiền não.

Bùi Tễ cúi xuống, lướt mắt qua từng hộp quà một, cuối cùng, cầm một chai rượu lên và nói: "Liền cái này đi."

"Cái nào?" Tống Nhĩ một bên hỏi, một bên vươn tay ra. Bùi Tễ đặt chai rượu vào lòng bàn tay nàng, dễ bề nàng sờ đến hình dạng.

Tống Nhĩ sờ ra hình dạng chai rượu, nói: "Là rượu, giáo sư Tôn uống rượu sao?" Nói xong, phát hiện mình hỏi một câu ngớ ngẩn. Nếu không uống, làm sao giáo thụ có thể chọn thứ này.

Nàng thở dài, vô cùng sầu lo: "Em sợ quá, lỡ như vợ chồng giáo sư Tôn không thích em thì làm sao bây giờ?" Nàng hy vọng tất cả những ai Bùi Tễ coi trọng có thể thích nàng, tiếp nhận nàng.

Bùi Tễ định nói, không thích thì không thích, cũng không phải vấn đề gì to tát, nhưng thấy Tống Nhĩ căng thẳng như vậy, cô vẫn uyển chuyển chút, nói: "Sẽ không, bọn họ sẽ thích em."

Không an ủi được Tống Nhĩ chút nào. Tống Nhĩ thâm trầm nói câu: "Chị không hiểu."

Bùi Tễ cười cười, không phản bác lại nàng.

Thời điểm không còn sớm, tới lúc nên xuất phát.

Nhà giáo sư Tôn cũng nằm trong tiểu khu này, cách nhà Bùi Tễ mười phút đi bộ.

Tống Nhĩ vẫn đeo khẩu trang. Nàng buộc tóc lên, diện một chiếc váy dịu dàng thục nữ. Đây là nàng riêng nhờ Thẩm Tri Chu hỗ trợ chọn lựa phối hợp, thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa ôn nhu, là kiểu khí chất mà người cao tuổi thích nhất.

Mặt trời dần lặn, tiếng ve râm ran dần tan, làn gió vẫn như ngày đầu nàng đến, mang theo mùi nắng và lá sen.

Tống Nhĩ cầm gậy dẫn đường đi bên phải Bùi Tễ, Bùi Tễ phối hợp với tốc độ của nàng.

Nàng lải nhải hỏi Bùi Tễ phải chú ý những gì, có được gọi giáo sư Tôn là thầy không, nên giới thiệu bản thân như thế nào. Bùi Tễ kiên nhẫn nhất nhất trả lời nàng, không cần chú ý gì, giống như ở nhà là được, có thể gọi thầy, không cần giới thiệu, cô trước đó đã nói sẽ mang bằng hữu qua.

Tống Nhĩ liền phun tào cô: "Chị lại có lệ em." Mấy câu trả lời nghe liền thấy rất không để tâm.

Bùi Tễ bất đắc dĩ: "Không có."

"Em mặc kệ, chị chính là có lệ em." Tống Nhĩ không nói đạo lý.

Bùi Tễ đành phải ngừng nói.

Lộ trình bình thường mười phút, hai người đi mười lăm phút. Đến nhà giáo sư Tôn, Bùi Tễ bấm chuông cửa.

Mở cửa là vợ giáo sư, sư mẫu nhìn thấy Bùi Tễ, thật cao hứng: "Tiểu Tễ tới."

Bùi Tễ đã sớm nói với sư mẫu cô sẽ mang bằng hữu lại đây. Sư mẫu nhìn thấy Tống Nhĩ bên cạnh Bùi Tễ, không ngạc nhiên, cười nói: "Còn có Tống tiểu thư, mau vào mau vào."

Tống Nhĩ tức khắc đoan trang, nở nụ cười ôn nhu khéo léo: "Tới đột ngột, quấy rầy nhị vị."

Người có tuổi đều thích thanh niên ngoan ngoãn hiểu chuyện. Sư mẫu thấy Tống Nhĩ thoải mái rộng rãi, lại còn xinh đẹp, ấn tượng đầu tiên vô cùng tốt. Nghe nàng nói chuyện, lại còn rất lễ phép, lập tức cảm thấy đứa nhỏ này thực không tồi.

"Không quấy rầy, sau này phải thường xuyên tới."

Tôn Bồi Dã pha trà trong phòng khách, ông nhìn thấy Tống Nhĩ, liền hiểu Bùi Tễ lần trước gọi điện là vì ai. Ông nhận lấy chai rượu trong tay Bùi Tễ, mời hai người ngồi xuống, thưởng thức trà ông mới pha xong.

Sư mẫu thì vào phòng bếp, giúp bảo mẫu cùng nhau chuẩn bị bữa tối.

Tôn Bồi Dã và Bùi Tễ nói chuyện xoay quanh những vấn đề liên quan đến học thuật. Tống Nhĩ nghe không hiểu, cũng xen không được lời, nhưng nàng không hề thấy buồn chán. Nàng ngồi cạnh Bùi Tễ, lắng nghe thật cẩn thận, ghi tạc mỗi chữ Bùi Tễ nói vào trong lòng.

Không lâu sau, cơm tối sẵn sàng. Giáo sư Tôn hiển nhiên còn chưa thảo luận đủ, ăn vạ trên sô pha không muốn đứng lên.

Sư mẫu thấy ông như vậy, mắng một đốn: "Đi làm cả ngày Tiểu Tễ còn đang mệt mỏi kia kìa. Ông muốn thảo luận lúc nào mà chả được, một hai phải chiếm dụng thời gian ăn cơm."

Giáo sư Tôn bị mắng, đành phải đứng lên, làm bộ không có việc gì: "Cơm là phải ăn. Người là sắt cơm là thép, cần bổ sung năng lượng. Chờ lát nữa chúng ta thảo luận tiếp."

Sư mẫu phớt lờ ông.

Giáo sư Tôn thấy thể diện sắp mất hết, chuyển hướng sang Bùi Tễ: "Đúng hay không?"

Bùi Tễ đáp: "Đúng."

Tống Nhĩ ngồi bên cạnh nghe, không hiểu sao thấy thật sự buồn cười. Nàng vươn tay tìm Bùi Tễ. Bùi Tễ đặt tay nàng lên cổ tay cô, dẫn nàng đến bàn ăn.

Tống Nhĩ nhìn không thấy, Bùi Tễ sắp xếp nàng ngồi ngay cạnh mình, dễ bề chiếu cố.

Tôn Bồi Dã mở chai rượu hai người mang đến. Bùi Tễ cùng Tống Nhĩ đều không uống rượu, chỉ có giáo sư và sư mẫu uống với nhau, phẩm rượu đưa cơm.

Bữa tối rất thịnh soạn, bày chật cứng trên bàn. Một nửa là bảo mẫu làm, một nửa là trù nghệ của sư mẫu, bà tiếp đón Tống Nhĩ. Tống Nhĩ giỏi xã giao, nói vài câu đã khiến sư mẫu và giáo sư Tôn đều thích nàng.

Bùi Tễ vẫn không thế nào nói chuyện. Sư mẫu đã quen cô ít nói, nhưng nói được khá nhiều với Tống Nhĩ, còn thường kéo Bùi Tễ vào theo.

"Đã lâu không thấy Tiểu Tễ kết bạn mới. Lần trước em mang bằng hữu tới nhà vẫn là năm ngoái, là......" Sư mẫu nói, có điểm không nhớ được tên đứa nhỏ này. Bà nhìn về phía giáo thụ, giáo thụ liền nói: "Lục Mạn."

"Đúng vậy, là Lục Mạn. Đứa nhỏ kia cô thấy cũng rất tốt, chỉ là tới một lần sau đó liền không tới." Sư mẫu là người thích náo nhiệt, đáng tiếc con bà công tác ở nước ngoài, một năm chưa chắc gặp được một lần. Học sinh yêu thích nhất là Bùi Tễ, lại là người không náo nhiệt nổi.

Tống Nhĩ hỏi: "Lục tiểu thư cũng là học sinh của thầy Tôn sao?"

"Không phải, Lục Mạn là bạn cùng phòng đại học của Tiểu Tễ, quen biết Tiểu Tễ hơn mười năm."

Bùi Tễ đang bóc vỏ tôm cho Tống Nhĩ, cảm thấy Tống Nhĩ hình như nghiêng người về phía mình. Nhưng nàng không nói gì, vẫn tiếp tục đối thoại với sư mẫu, vì thế Bùi Tễ cho rằng mình gặp ảo giác.

Cơm chiều sau, uống một tách trà tốt cho tiêu hóa.

Giáo sư Tôn và Bùi Tễ tiếp tục thảo luận vấn đề bỏ dở trước khi dùng cơm.

Sư mẫu nghe vào tai nào là "tế bào" "kháng nguyên" "khối u" "virus" vvv... toàn những thứ bà nghe không hiểu, cảm thấy hai người này thật đúng là không thú vị, xoay người sang nói chuyện với Tống Nhĩ.

Bốn người, chia hai nhóm, giao lưu riêng.

Tống Nhĩ nhất tâm nhị dụng, một bên tán gẫu với sư mẫu, một bên một chữ không rơi nghe Bùi Tễ nói chuyện.

Đàm luận đến kiến thức chuyên môn, Bùi Tễ sẽ tỏa sáng lên. Tất cả những danh từ riêng từ trong miệng cô nói ra, như những con đom đóm mọc cánh, nhẹ nhàng quần tụ nhảy múa trong thế giới hư vô của Tống Nhĩ. Muôn vàn giọt sáng lập lòe như vì sao, rực rỡ sáng chói.

Tống Nhĩ đột nhiên rất muốn nghe Bùi Tễ giảng bài.

Ra khỏi nhà giáo sư Tôn, đã là 9 giờ.

Hai vợ chồng giáo sư đưa hai người xuống dưới lầu, tuy chỉ có mười phút lộ trình, nhưng vẫn dặn dò hai người đi đường cẩn thận.

Tống Nhĩ thực thích cặp vợ chồng này.

Nàng thấy mình cách giới giải trí ngày càng xa. Trong khoảng thời gian này, không có sân khấu, không có ánh đèn, ngay cả những người mới quen, cũng không nhận ra nàng là minh tinh, chỉ coi nàng như một người thường tới giao lưu.

Tiểu khu này đặc biệt yên tĩnh, ban đêm có tiếng côn trùng rả rích trong bụi cỏ, bóng đêm u tĩnh càng thêm nổi bật.

Tống Nhĩ vừa đi vừa hỏi: "Giáo thụ, có đom đóm sao?"

Bùi Tễ nói: "Có." Bên cạnh hồ nước có mấy con đom đóm bay lúc cao lúc thấp, mặt nước dưới ánh đèn đường phản chiếu từng vòng gợn sóng, cây liễu lẳng lặng đứng, cành lá khẽ lay động.

Khung cảnh đó Tống Nhĩ đều nhìn không tới, nàng có chút tiếc nuối. Nàng lại nghĩ tới một chuyện: "Em muốn nhìn chị lên lớp."

Nàng nói chính là nhìn, ánh mắt Bùi Tễ dừng ở đôi mắt nàng, nói: "Quá đoạn thời gian đi." Quá đoạn thời gian, nếu đôi mắt nàng có thể chữa khỏi, muốn khi nào tới bàng thính đều có thể.

Tống Nhĩ nghe cô đáp ứng, tức khắc cao hứng, nhưng nàng lại nghĩ tới một chuyện khác, lòng dạ hẹp hòi dâng lên, giả vờ đặc biệt không thèm để ý, hỏi: "Thế Lục tiểu thư từng thấy chị giảng bài sao?"

Bùi Tễ kỳ quái nhìn nàng một cái: "Đương nhiên." Lục Mạn là giáo viên L đại, đôi khi sẽ đến lớp tìm cô, thỉnh thoảng tới khi chưa tan học, thấy cô giảng bài là lẽ tự nhiên.

Tống Nhĩ cảm thấy mình thua cuộc, bởi Bùi Tễ tuy rằng đáp ứng nàng, nhưng nàng chưa kịp đi, mà Lục Mạn lại đã nhìn thấy Bùi Tễ đứng lớp, có lẽ còn không chỉ một lần.

"Lần trước ngồi xe chị, cũng là Lục tiểu thư sao?"

Nói chính là lần Bùi Tễ đến bệnh viện đón nàng.

Này không có gì phải giấu, Bùi Tễ đương nhiên nói thật: "Đúng vậy."

Tống Nhĩ dừng lại, không đi.

Bùi Tễ cũng dừng lại theo. Dưới đèn đường, Tống Nhĩ nắm gậy dò đường, mím chặt khóe môi, trông rất không vui.

Một con đường dài, nửa sáng nửa tối. Bùi Tễ đứng trước mặt Tống Nhĩ, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tống Nhĩ có vẻ đang rất ủy khuất, rồi lại muốn tỏ ra hiểu chuyện, như là bé gái không chịu chia sẻ con búp bê yêu quý của mình cho những đứa trẻ khác chơi bị ba mẹ trách móc.

Nàng nói nhỏ: "Em không muốn nghe chị giảng bài nữa."

Bùi Tễ khó hiểu, nhưng cô không trách Tống Nhĩ thiện biến, mà kiên nhẫn chờ nàng nói tiếp, cô biết Tống Nhĩ có điều khác muốn nói.

"Có thể mở một môn học về 'Hỉ nộ ai lạc, tất cả những trải nghiệm và ý tưởng của Bùi Tễ' sao? Em muốn báo danh đầu tiên, coi như môn bắt buộc." Vẻ mặt Tống Nhĩ quật cường, nàng túm lấy góc áo Bùi Tễ, bảo đảm, "Em nhất định là học sinh chăm chỉ nhất, có thiên phú nhất môn học này."