Hái Sao (Trích Tinh)

Chương 1




Ngày hôm nay bắt đầu so với những ngày bình thường không có gì khác nhau.

7 giờ Bùi Tễ ra khỏi nhà, 7 giờ 25 lái xe vào viện nghiên cứu, 4 phút sau cô mở cửa văn phòng.

Giờ này toàn bộ viện nghiên cứu mới chỉ có lác đác vài người, cộng thêm mùi nước khử trùng như ẩn như hiện, khiến hành lang trong tòa nhà thực nghiệm khoác lên mình cảm giác đặc biệt quạnh quẽ.

Thời gian đi làm chính thức là 8 giờ 30, chỉ là thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của Bùi Tễ đã được cố định từ lâu: cô quen mỗi ngày đến văn phòng sớm một giờ, xác định lịch trình hôm nay, sau đó hoặc là đọc các luận văn mới trên các tạp chí học thuật hàng đầu, hoặc là chỉnh lý lại báo cáo thực nghiệm rồi điều chỉnh tiến độ nghiên cứu.

Đúng 8 giờ 30 phút, cô sẽ thay áo blouse trắng, đi phòng thí nghiệm. Khi đó, các thành viên khác trong đội đã có mặt đầy đủ, và một ngày làm việc cứ như vậy bắt đầu.

Bùi Tễ ngồi xuống sau bàn. Theo thói quen, mở ra sổ nhật trình, đọc lướt từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở ba chữ "Đi ghi hình" đằng sau "13: 30".

Cô rõ ràng có chút kháng cự, nhưng không để cảm xúc lan tràn quá nhiều, rất nhanh bình tĩnh trở lại, đóng lịch trình, lật ra ghi chép thí nghiệm ngày hôm qua.

8 giờ 30 phút, bắt đầu làm việc. 11 giờ 30 phút, đi nhà ăn của viện nghiên cứu ăn cơm trưa. 12 giờ 10 phút, cô lái xe rời viện nghiên cứu, đi đến nơi ghi hình.

Thời gian địa điểm ghi hình, đội ngũ chương trình đã thương lượng với cô trước đó một tuần, để giáo sư Bùi sắp xếp ra thời gian.

Địa điểm quay cách viện nghiên cứu một giờ lái xe. Bùi Tễ không có thói quen đến trễ, vì thế xuất phát trước hai mươi phút, để đề phòng có tắc đường hoặc có sự kiện bất trắc xảy ra.

Khi tới, Bùi Tễ nhìn đồng hồ, 1 giờ 23 phút.

Đạo diễn đang nói chuyện với người dẫn chương trình trong hậu trường trường quay, nhìn thấy Bùi Tễ, ánh mắt sáng lên, vội vàng chào hỏi: "Giáo sư Bùi, hân hạnh, hân hạnh!"

Hậu trường lộn xộn, rất nhiều nhân viên công tác bận rộn đi tới đi lui. Bầu không khí thế này, cùng với phòng thí nghiệm sạch sẽ yên tĩnh Bùi Tễ bình thường hay ở thật không giống nhau. Cô không quá thích ứng, vì thế tập trung lực chú ý vào người đứng trước mắt, bắt tay anh ta, nói: "Chào anh."

Đạo diễn vô cùng nhiệt tình, hàn huyên với cô trong chốc lát, mới khách khí mà nói: "Chuyên viên trang điểm đã chờ, cô trang điểm trước. Trong lúc trang điểm, tôi sẽ nói cho cô một số điểm cần chú ý."

Bùi Tễ đương nhiên phối hợp.

Đây là một chương trình tống nghệ, tên là 《 những ngọn núi cao 》, núi cao chính là lấy trong câu "Ngưỡng mộ núi cao".

Mỗi số chương trình sẽ mời những người có cống hiến kiệt xuất cho xã hội tới tham gia, có khi là bác sĩ, có khi là vận động viên lập kỷ lục Guiness, cũng có thể là một vị tác gia nổi tiếng, hoặc là truyền nhân của môn nghệ thuật dân gian sắp thất truyền nào đó.

Bất kể có nghề nghiệp hay địa vị như thế nào, những vị khách được mời đều phải vô cùng xuất sắc lỗi lạc, đứng đầu trong lĩnh vực của họ, bằng trí óc và tài năng của mình xây dựng một xã hội ngày càng phồn thịnh hơn.

Bùi Tễ chính là đến ghi hình cho tập đầu tiên của mùa hai.

Mùa một kết thúc thập phần hoàn mỹ, nên khán giả đặt kỳ vọng rất cao cho mùa hai. Vì thế, việc lựa chọn khách mời số đầu tiên trở thành mấu chốt thành bại cho mùa mới.

Vừa lúc, hơn ba tháng trước Bùi Tễ giành giải cao nhất của một giải thưởng y sinh học quốc tế lớn, trở thành người trẻ nhất đoạt giải kể từ khi giải thưởng danh giá này được sáng lập. Một cư dân mạng đã đăng tải bức ảnh nhóm lên internet sau lễ trao giải.

Trong ảnh, Bùi Tễ đứng giữa những nhà khoa học nam mặc chính trang màu đen. Những nhà khoa học này, tuổi tác lớn hơn cô không chỉ một con giáp, có hai vị thậm chí đã tóc bạc phơ.

Đứng giữa họ, vị nữ khoa học gia 25 tuổi này có vài phần lạc lõng, nhưng cũng thật sáng lạn loá mắt.

Nữ, khoa học gia, trẻ tuổi, ba cụm từ đứng cạnh nhau đã đủ khiến người ngưỡng mộ kính nể. Nếu lại có thêm vinh quang quanh mình, vô số hoa tươi và vỗ tay sẽ tùy theo mà đến.

Khi Bùi Tễ thông qua một bức ảnh mà bạo hồng trên internet, cô đang được mời trình bày báo cáo khoa học tại các trường đại học nước ngoài. Chờ khi cô trở lại, nhiệt độ đã hạ xuống.

Cô không có thói quen theo dõi mạng xã hội, cũng sẽ không ở trên mạng tìm kiếm tên mình, vì thế cũng liền không biết cô từng ở trên mạng được biết bao người truy phủng, khi nhận được gameshow mời, thậm chí thập phần buồn bực.

"Phải chú ý chính là này đó." Đạo diễn nói xong, anh nhìn Bùi Tễ, tươi cười thực thân thiết, "Giáo sư Bùi là lần đầu tiên tham gia loại tiết mục này đúng không? Không cần khẩn trương, bạo dạn một ít là được. Chúng ta có đủ thời gian, buổi chiều đối đáp, diễn tập, 9 giờ tối chính thức thu."

Bùi Tễ không phải quá khẩn trương, cô chỉ là đối hoàn cảnh lạ lẫm này không quá thích ứng, nghe anh ta nói vậy, trả lời một câu: "Được."

Đạo diễn cũng không có lập tức rời đi, mà là đứng bên cạnh nhìn trong chốc lát.

Anh ta từng nhìn qua tấm ảnh kia. Giáo sư Bùi khí chất chân nhân so với ảnh chụp lãnh cảm hơn một ít, nhưng may mắn cô nói chuyện ngữ tốc không nhanh, cộng thêm giọng nói tương đối hòa hoãn, cho nên cũng không khiến người khó chịu, ngược lại cho người ta loại cảm giác xa cách vừa đủ.

Hy vọng đến khi quay chụp, giáo sư Bùi có thể hơi chút thả lỏng, nếu không sợ là sẽ có vẻ khô khan, ảnh hưởng hiệu ứng chương trình.

Bùi Tễ hai ngày trước nhận được kịch bản, đồng thời đã học thuộc, đối đáp kịch bản, xác định lưu trình với MC xong, thì bắt đầu diễn tập.

Bùi Tễ nhìn đồng hồ, 3 giờ 12 phút, tính toán thời gian còn lại, cho rằng dư dả, nhưng cũng không lơi lỏng. Suy cho cùng, đây là chuyện cô chưa từng thử bao giờ, chân chính làm, chỉ sợ khó tránh khỏi trắc trở.

Cô băn khoăn là đúng.

Diễn tập ngay từ đầu liền không suôn sẻ, từ chỗ đứng đến biểu cảm, ngay cả đầu ngẩng cao mấy phần đều phải chú ý.

"Giáo sư Bùi, đôi mắt của cô, nên hơi hướng về bên trái một chút, bởi vì ánh đèn là chiếu từ bên phải. Hướng mặt về bên trái hiệu quả sẽ tốt hơn. Đúng, đúng, chúng ta làm lại một lần."

"Từ từ! Giáo sư Bùi, nơi này tốt nhất phải có biểu cảm. Khi nói đến thời niên thiếu, cô là hoài niệm, hay là có cảm xúc khác đều nên biểu hiện hết trên mặt."

"Ngữ khí, ngữ khí! Không thể quá bình đạm, phải mang một chút cảm tình!"

Đạo diễn lo lắng đến độ dậm chân, liên tục nhìn đồng hồ, vẻ mặt cũng càng ngày càng táo bạo.

Giáo sư Bùi thuộc từng câu từng chữ trong kịch bản, lại nghiêm khắc tuân thủ thực thi mấy điều trên, nhưng cô thật sự không thích hợp màn ảnh. Cô biểu cảm quá ít, như là robot AI chưa học cách mô phỏng biểu cảm con người. Cứ tiếp tục như vậy, hiệu quả tiết mục chắc chắn sẽ nhàm chán không thú vị.

Đạo diễn tưởng tượng đến tập đầu mùa hai đã ratings giảm mạnh, hứng chịu vô số đánh giá tiêu cực, gấp đến mức sắp không thể đứng yên. Nhưng anh vẫn phải khống chế ngữ khí, không dám nói quá mức gay gắt.

Niên thiếu thành danh khó tránh khỏi ngạo khí. Nếu hôm nay diễn tập không tốt, nhiều nhất là hoãn lại thời gian chính thức ghi hình hai ba ngày. Nhưng nếu là nặng lời làm khách quý bỏ đi, thì vô pháp xong việc.

Chờ đến 7 giờ, nếu không có chuyển biến tốt đẹp, sẽ sắp xếp hoãn quay. Đạo diễn ở trong đầu  đưa ra phương án khẩn cấp.

Nhưng tình huống, ở một giờ sau, bắt đầu chuyển biến.

Bùi Tễ dần dần thích ứng. Cô nghe theo đạo diễn chỉ điểm, hơn nữa suy một ra ba, điều chỉnh biểu cảm, giọng điệu, cử chỉ của mình một cách chính xác theo yêu cầu của đạo diễn.

Tới 7 giờ, khi tổng duyệt lần hai, đã mười phần thông thuận. Bùi Tễ thậm chí nhớ hết tất cả vị trí đèn trên sân khấu, cùng với toàn bộ lời thoại của những người khác.

Biểu hiện trước và sau tổng duyệt lần hai, có thể nói khác nhau một trời một vực. Đạo diễn nhẹ nhàng thở ra, hủy bỏ phương án hoãn quay.

Đến 9 giờ tối, ghi hình chính thức bắt đầu, Bùi Tễ đã hoàn toàn nắm được các kỹ xảo biểu diễn trên sân khấu. Đạo diễn ở bên ngoài, tập trung tinh thần nhìn chăm chú máy theo dõi.

MC đang kể chuyện cười, khán đài truyền đến tiếng cười, trong ánh mắt Bùi Tễ hiện lên ý cười, không tính quá sâu, nhưng cả người đều trở nên sống động.

Nếu chỉ xem hiện tại, không ai sẽ cảm thấy không thích hợp. Nhưng đạo diễn so sánh với cảnh tượng diễn tập lần đầu tiên vào buổi chiều mà cảm thấy vô cùng kinh sợ.

Anh vẫn như cũ cảm thấy Bùi Tễ giống robot AI hình người, hơn nữa là loại có khả năng học hỏi và khả năng bắt chước cực cao, sống trong xã hội loài người, học cách giống một con người bình thường, mô phỏng ra hành động lời nói mà chỉ người bình thường mới có.

Nghĩ đến đây, anh tức khắc cảm thấy feeling mười phần, thậm chí còn có chút muốn lấn sân sang làm đạo diễn điện ảnh.

Khi kết thúc công việc đã là đêm khuya.

Bùi Tễ chào tạm biệt nhân viên công tác, một mình rời đi.

Về đến nhà, là 12 giờ 7 phút.

Bùi Tễ cảm giác mệt mỏi, ngay lập tức đi tắm rửa một cái, nằm xuống giường là 12 giờ 30, muộn hơn 10 phút so với giờ ngủ bình thường.

Bùi Tễ có thói quen, sau khi nằm trên giường nhắm mắt lại, cô sẽ đem những chuyện hôm nay đã làm tổng kết lại một lần.

Hôm nay cũng như thế.

Đến khi nhìn lại sự tình buổi chiều, Bùi Tễ cảm thấy mờ mịt lại xa lạ, như một người bị vứt vào hoàn cảnh nguy hiểm lại ầm ĩ, ứng đối theo bản năng, kiệt lực muốn thoát khỏi khốn cảnh.

Cuối cùng may mắn thoát hiểm, quay đầu nhìn lại, nhưng không biết trong lúc hỗn loạn mình đã làm gì.

Hôm nay là một ngày đặc biệt. Bùi Tễ nghĩ nghĩ, ở trong đầu, gạch bỏ hai chữ "đặc biệt", thay thế thành "lãng phí".

Hôm nay là một ngày bị lãng phí.

Cô luôn luôn cho rằng, thời gian đời người là hữu hạn và rất quý giá, nhất định phải cống hiến cho những thứ bản thân nhiệt tình yêu thích, không thể dùng để phung phí.

Mà gameshow, hiển nhiên không ở trong phạm vi cô hứng thú, thậm chí còn rất bài xích.

Nhưng vẫn may, ngày mai là có thể khôi phục bình thường.

Bùi Tễ cảm kích trong chốc lát, ý thức dần dần mơ hồ, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Đáng tiếc, giấc ngủ ổn định không duy trì được lâu.

Phòng ngủ tối tăm, màn hình di động đặt ở đầu giường đột nhiên sáng, đồng thời, chuông điện thoại vang lên. Bùi Tễ bị đánh thức. Cô ngồi dậy, sững sờ hai giây mới cầm lấy di động, nhìn đến trên màn hình hiện hai chữ "Bùi Nghệ", Bùi Tễ thanh tỉnh.

Cô bấm nút trả lời, bật loa ngoài, nhưng không nói gì.

"Bùi Tễ." Trong điện thoại, giọng nói Bùi Nghệ có chút suy yếu, âm cuối lại vẫn mang theo hai phân ý cười, văng vẳng trong phòng ngủ tối tăm.

Bùi Tễ cảm giác lỗ tai có chút không thoải mái, vươn tay bật đèn, mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"

"Có một người, em tưởng ủy thác chị thay em chiếu cố." Giọng Bùi Nghệ lúc cao lúc thấp, pha tạp vào đó là rất nhiều tiếng ồn.

Lời này ý vị điềm xấu quá mức rõ ràng, tim Bùi Tễ lập tức thắt lại, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Em làm sao vậy?"

Bùi Nghệ như là không nghe được, chỉ lo nói tiếp: "Em ấy tên Tống Nhĩ, em rất thích cô gái ấy, em chưa từng thích một người nào đến vậy, em không yên tâm để em ấy......"

Cô đột nhiên tạm dừng, thở dốc một hơi, tiếp theo chính là vài tiếng ho nhè nhẹ.

Tiếng động ầm ĩ càng nhiều, lần này Bùi Tễ thấp thoáng nghe thấy có người đang kêu: "Xe cứu thương, mau lên! Trước đưa Đội trưởng Bùi lên xe, đừng loạn di chuyển, để bác sĩ tới, bác sĩ đâu!"

Ba chữ cuối cùng là thét ra.

Bùi Tễ bị tiếng gào này cả kinh, bả vai run lên, cô vội lấy điện thoại đặt đến bên tai, kêu hai tiếng: "Bùi Nghệ, Bùi Nghệ!"

Bùi Nghệ thấp thấp mà nở nụ cười, cười làm tim Bùi Tễ không ngừng rơi xuống.

"Không nghĩ tới, di ngôn của em thế nhưng là nói cho chị nghe."

Bùi Tễ muốn quát lớn em nói mê sảng gì vậy, lại như thế nào đều không phát ra tiếng, đầu lưỡi khô khốc, trong lồng ngực tim đập dữ dội.

"Tỷ." Bùi Nghệ kêu một tiếng.

Bùi Tễ nhắm mắt lại.

"Xin chị, nhất định phải chiếu cố em ấy. Người con gái đó đang ở nhà em, chị đi tìm em ấy. Chị đáp ứng em, đáp ứng em......" Giọng nói Bùi Nghệ càng ngày càng thấp, như là trút hơi thở cuối cùng, buộc Bùi Tễ phải gật đầu.

Đầu óc Bùi Tễ  quay cuồng, buột miệng thốt ra: "Chị đáp ứng."

Cô mới vừa nói xong những lời này, di động đột ngột bị ngắt.

Không còn những tiếng ồn ào, không còn tiếng Bùi Nghệ khẩn cầu, cái gì đều không còn.

Gọi lại, đã không thể chuyển được.

Bùi Tễ ngồi trên giường, đại não trống rỗng.

Phòng ngủ trống trải, yên tĩnh đến làm người hốt hoảng. Cô chợt hoảng hốt, hoài nghi cuộc điện thoại vừa rồi chỉ là ảo giác.

Bùi Tễ nắm di động, trong ánh mắt có gì đó đang không ngừng rơi xuống.

Đột nhiên, cô tỉnh táo lại, mở màn hình khoá, muốn hỏi Bùi Nghệ hiện tại ở đâu, đã xảy ra chuyện gì.

Cô mở danh bạ, khi muốn gọi điện thoại, dừng lại.

Cô không quen biết bạn bè đồng nghiệp của Bùi Nghệ, không có ai để đi dò hỏi.

—————————

Editor: Hố mới, he he, tốc độ lấp hố chắc còn rùa hơn cả truyện trước, nhưng vẫn quyết hoàn thành đến cùng. Truyện này, ngọt trong ngược, ngược trong ngọt, nhưng nhiều lúc lại cảm động rơi nước mắt. Mong ủng hộ 😀😀😀😀