Hái Sao 3

Chương 8-2




Trác Thiệu Hoa sung sướиɠ mà ngắt điện thoại sau đó cười khẽ, lắc đầu. Có đôi khi cha anh sẽ gọi bí thư Thành là “Cáo già”, quả là không sai.

Mọi thứ giống như được gió xuân thổi qua, sau một đêm ngàn cây lê nở hoa.

Lúc Gia Hàng đóng cửa trang tin《 Liên hợp tin sớm 》thì trong đầu quanh quẩn một câu thơ này. Nhưng nghĩ đến bộ dáng mình rung đùi ngâm tụng câu thơ này là cô lại thấy ê hết cả răng. Hiện tại Paul đúng là nổi tiếng toàn thế giới. Người người, báo chí, mọi trang web tin tức đều nói về anh ta. Có người khen có người chê, đây là tự nhiên, giống như kim cương, không phải ai cũng thích. Anh ta giống như đang chu du thế giới, nghe đồn lúc này anh ta ở Cuba, lát sau đã ở Iceland, trong chốc lát lại ở Dubai…… Không có một tin tức nào được chứng thực.

Ngay cả thông tin từ hồi còn mặc quần thủng đít của anh ta cũng được truyền thông khai quật ra. Khi còn nhỏ anh ta cũng không giống người thường mà rất nhát gan và hướng nội. Lúc lên trung học anh ta mới hể hiện chút thiên phú về máy tính, nhưng cũng không quá xuất chúng. Trung Quốc có câu tục ngữ gọi là “Ba tuổi thấy già”, giống như Luyến Nhi, cho dù đưa con bé đi học ở trường hoàng gia ở Anh mười năm thì có lẽ con bé cũng không thành thục nữ được. Ấy vậy mà tính cách của anh chàng Paul này lại có biến đổi lớn như thế, không biết có bị dị dạng gì không? Gia Hàng muốn tìm ảnh của anh ta hồi nhỏ xem thế nào nhưng hoàn toàn không có. Cô có thấy vài bức ảnh chụp rõ mặt của anh ta, diện mạo người này xem như dung hợp giữa đông và tây, nếu bỏ qua mái tóc vàng và đôi mắt xanh cùng cái mũi cao thẳng thì anh ta giống người phương đông hơn. Có lẽ là con lai.

Đối với người thường thì Paul chỉ là câu chuyện phiếm sau khi ăn xong, mọi thứ này đều quá xa vời với bọn họ. Nhưng ở trêи giang hồ và trong các chính phủ thì ai nấy đều đã tiến vào trạng thái cảnh giác. Giang hồ và chính phủ trước giờ đều kiên trì phân rõ giới hạn, lúc này Paul xé rách tầng giấy mỏng khiến chính phủ các nước cực kỳ kinh ngạc còn giang hồ thì rối loạn. Nước A, E và D cực lực phủ nhận có liên quan tới Phi Ưng, nói rằng bọn họ vô tội. Phi Ưng thì yên lặng, quả là một câu đố lớn không thể giải được.

Đúng lúc đó thi Paul lại đột nhiên đăng ảnh trêи facebook, đó là một bức ảnh phong cảnh có bầu trời cao rộng, mặt biển xanh thẳm trong suốt, trong nước biển có một tảng đá ngầm màu đen lộ ra đỉnh nhọn.

Gia Hàng xì một tiếng cười vui vẻ, nghệ sĩ kinh kịch của phương bắc thường thích nói “Chọc ngươi chơi”. Cái tên Paul này cũng đang trêu chọc cả thế giới đây mà. Cô lại nhìn bức ảnh chụp kia, nếu anh ta béo hơn chút thì cũng đẹp trai lắm chứ.

Phùng Kiên đứng trước cửa sổ chơi di động, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào, nhàn nhạt lay động, lúc chỗ này lúc chỗ kia di chuyển trêи vai cậu ta. Gia Hàng nghiêng đầu nhìn nói: “Phùng Kiên, có phải qua kỳ nghỉ đông này cậu béo hơn không?” Có cả bụng rồi kia kìa!

Sắc mặt Phùng Kiên nháy mắt đổi sắc, vươn tay sờ mặt khẩn trương nói: “Rất rõ ràng hả cô? Em béo lên 10 cân đó.”

Gia Hàng không hề nể tình mà đả kϊƈɦ nói: “Mười cân, nhiều lắm đó. Cậu cẩn thận một chút, nếu còn béo nữa là không có ai thèm theo đâu.”

“Không sợ, em có bạn gái rồi.” Phùng Kiên rất kiêu ngạo nói, “Cô ấy đang học đại học ở Hải Nam.”

“Quen trêи mạng hả? Có phải cậu tìm một anh chàng bảnh trai nào đó để mạo danh không?”

“Cô ơi, em là người quang minh lỗi lạc lại thành thật cao thượng, ảnh em gửi cho cô ấy toàn là ảnh thật, không tin cô xem xem!” Phùng Kiên đưa điện thoại qua, Gia Hàng không đón lấy liếc mắt một cái sau đó bĩu môi nói: “Hóa ra bộ dạng cậu là thế này hả?!”

Phùng Kiên đỏ mặt, hắc hắc cười gượng: “Thì em có photoshop tí.”

“Dáng người này sắp bị sửa thành tia chớp rồi, cằm thì giống cái dùi, ai ui, bố mẹ cậu mà nhìn thấy thì không nhận ra cậu mất.”

Phùng Kiên chọc màn hình, đúng lý hợp tình nói: “Đây là mục tiêu phấn đấu của em, cho nên không tính là lừa gạt.”

“Vậy cậu dành thời gian đi Hàn Quốc phẫu thuật đi!” Gia Hàng lướt qua cậu ta rồi đi xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy tiến sĩ Tư Ảnh và Loan Tiêu đứng trêи con đường dưới tàng cây ở đối diện. Cô vẫy tay chào hỏi, sau đó vội vàng đi theo một đường mòn khác lên hội trường.

Tiến sĩ Tư Ảnh vẫn không thể hết hy vọng với Loan Tiêu, vì thế cô ta học Phùng Kiên mà dám sát người gắt gao. Loan Tiêu phong độ thật tốt, cũng không cố tình tránh né, gặp cô ta thì cười hàn huyên vài câu, khoảng cách nắm chắc vừa đủ, nếu cô ta tiến thêm một bước là đóng cửa luôn. Mấy ngày nay cô ta đổi kính áp tròng, ánh mắt luôn rất u buồn.

Phùng Kiên ở bên kia phản ứng chậm, đi một đoạn rồi mới hiểu Gia Hàng bảo cậu ta đi Hàn Quốc phẫu thuật là chọc đời này cậu ta còn lâu mới gầy được. Cô Gia thật là hiểu cậu ta.

“Kỳ thật ngoại hình của đàn ông không quan trọng, béo chút mới giống nam tử hán. Hơn nữa em cũng không ngốc, sẽ không vì một nữ sinh mà động dao kéo lên người. Đúng rồi, các nữ sinh nói tiến sĩ Tư Ảnh cũng làm tiểu phẫu!”

“Tiểu phẫu?” Gia Hàng ngây ra.

Phùng Kiên chỉ chỉ vào mũi, rồi mặt nói: “Thì tiêm cái gì đó, đương nhiên là rất đắt, nhưng có thể duy trì 1 năm, khiến mũi cao hơn, da trắng hơn, bọng mắt không còn. Cô ấy đúng là dùng sinh mệnh theo đuổi tình yêu mà!”

“Còn có loại tiêm như thế sao?”

“Vâng, đám sinh viên sinh hóa đều biết, không tin cô hỏi giáo sư La mà xem.” Phùng Kiên nói tới đây thì đột nhiên vỗ trán nói, “Em lại quên mấy giáo sư La bị điều đi rồi, thầy Vương Kỳ cũng đi theo rồi. Bọn họ đều là nhân tài lại đi hết, giờ thì đại học Nam Kinh đúng là tổn thất lớn. Cô nói xem có phải hiệu trưởng keo kiệt nên mới không giữ được nhân tài không?”

“Nhân tài chân chính sẽ không vừa lòng với hiện tại, bọn họ luôn muốn khiêu chiến cái mới.” Gia Hàng dừng chân bĩu môi nhìn hội trường nói, “Phùng tiên phong, xông lên!”

Ngày 28 là ngày cuối của tháng 2. Mùa xuân đến Nam Kinh sớm nhưng ban đêm vẫn còn se lạnh. Trác Thiệu Hoa ở trong sân một lát, nhìn ngọn đèn xa xa, gần như hòa quyện với ánh sao. Một mảnh trăng khuyết nhàn nhạt treo trêи bầu trời dần tối màu xanh đậm. Trong sân có một bụi trúc, ánh trăng chiếu qua tạo thành những bóng dáng so le trêи mặt đất. Gió nhẹ lướt qua phát ra tiếng vang rào rạt, có một thứ tình cảm không nói nên lời cứ lắc lư trong lòng anh.

Anh ít khi tan tầm đúng giờ, đa phần đều là một nắng hai sương trở về. Gia Hàng thường lén nói giỡn với anh, thủ trưởng, quan hệ của chúng ta không thể quang minh chính đại gặp mặt ư?

Sô pha trong phòng khách hình như đã bị di chuyển, không gian có vẻ lớn hơn, trêи ghế là một cái máy bay nhỏ, ngoài ra còn có thêm hai bao cát. Chỗ này là địa bàn của Luyến Nhi. Phòng của Phàm Phàm thật sự sạch sẽ, cặp sách, cốc nước cực kỳ chỉnh tề ở trêи bàn,《 luận ngữ 》đã đọc xong, đây là《 Sử Ký 》,ở trang sách bên trong có dấu của thư viện đại học Nam Kinh. Sợ đánh thức Phàm Phàm nên Trác Thiệu Hoa chỉ sán đến gần nhìn khuôn mặt nhỏ bụ bẫm ngủ đến hồng hào của cậu nhóc.

Anh tắm rửa ở phòng tắm cho khách, chờ tóc khô anh mới nhẹ nhàng xốc chăn lên. Còn chưa nằm xuống thì người bên cạnh đã trở mình, cánh tay quen thuộc mà quàng lên hông anh. Giây tiếp theo Gia Hàng, mở mắt nhìn anh chằm chằm không chớp. Hô hấp của anh cứng lại, máu cả người sôi lên, rõ ràng cơm chiều anh ăn rất muộn nhưng sao hiện tại lại cảm thấy đói cực kỳ.

Không có người nào nói lời gì, có lẽ ngôn ngữ lúc này là dư thừa, chỉ có thân thể là nhanh nhạy hơn. Hai đôi môi nóng bỏng dán đến, hai người không nhịn được mà run rẩy, cảm giác giống như cả hai đang ở trêи đỉnh ngọn sóng, bị sóng biển tung lên giữa không trung.

Nhưng chỉ ngủ được 4 tiếng là bọn họ đã tỉnh, một tia sáng rạng đông chiếu qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, chậm rãi lan trêи sàn nhà.

“Anh về thăm người thân hay công tác?” Gia Hàng cắn ướt một cái cúc áo ngủ của thủ trưởng.

“Là về nhà.” Trác Thiệu Hoa dùng tay luồn vào tóc cô, ôn nhu mà vuốt ve, hình như tóc cô dài hơn.

Khóe miệng Gia Hàng nhếch lên: “Thủ trưởng, trêи mạng hiện tại có trò chơi dò địa điểm, câu đố là ảnh của Paul còn đáp án là địa điểm. Dân mạng đang chơi đến điên rồi, đáp án cực kỳ đa dạng.”

“Đó là một vùng biển ở Hongkong.”

Gia Hàng bật dậy, ngơ ngác nhìn Trác Thiệu Hoa. “Hắn ở Hongkong ư?”

“Không chỉ có chúng ta phát hiện, các nước khác cũng phát hiện ra. Hiện tại Hongkong đã tập trung nhân viên điều tra đến đó.”

“Hắn muốn đưa tài liệu cho ai?” Hongkong là nơi tự do giao thương, có rất nhiều chính sách đặc biệt, địa vị cũng đặc biệt.

Trác Thiệu Hoa lắc đầu: “Hắn và mấy người ủng hộ ở một chỗ chứ không tiếp xúc với bên ngoài.”

“Tài liệu kia dù đưa cho ai thì cũng nóng bỏng tay, các quốc gia đều đang hướng mũi nhọn về phía hắn mà hắn lại chạy tới Hongkong thì chẳng phải sẽ khiến chúng ta bị động ư?”

“Hắn sẽ không yên lặng chờ mãi đâu!” Trác Thiệu Hoa kéo chăn lên, mới một lát mà vai cô nhóc này đã lạnh thế này rồi.

“Gia Hàng, Paul rời khỏi Phi Ưng là chuyện tháng 9 năm ngoái.”

“Vâng!” Thủ trưởng cố ý nói cái này làm gì? Tháng 9 năm trước có cái gì đặc biệt ư? Từ từ, Gia Hàng trợn tròn hai mắt, sự kiện con tin kia là vào tháng 9 năm ngoái, mà kẻ làm việc tốt không để lại tên kia là …… Là Paul sao?

“Tuy hắn là người sáng lập nhưng cũng có vài tư liệu không phải ai cũng có thể tiếp xúc. Anh cảm thấy Paul bị cô lập ở Phi Ưng. Trong lúc vô tình hắn biết được cái này, lại không thể chứng thực độ tin cậy nên mới thử.”

“Đem tin tình báo cho kẻ thứ ba, bức giáo sư La lộ diện. Sau khi xác thực tính chân thật của tài liệu anh ta lập tức mang theo nó và biến mất.” Giọng Gia Hàng nhỏ dần, giống như lẩm bẩm, lại giống như đang hỏi chính mình, “Thủ trưởng, có khả năng hắn đang bán cho chúng ta một đoạn ân tình không?”

“Vậy cũng quá vòng vo rồi, nếu chỉ vì thế thì nói trắng ra cho xong. Hắn làm thế này chúng ta chẳng cảm kϊƈɦ tí nào.”

Cũng phải, cũng không có ý nghĩa. Nhưng cô vẫn cố vớt vát: “Hacker như hắn có lẽ coi việc này là oanh liệt.”

“Em hối hận sao?” Trác Thiệu Hoa chế nhạo nói.

“Có chút, nhớ năm đó em cũng từng là một con heo người gặp người thích, hoa gặp hoa nở trêи giang hồ……”

“Ha ha!” Thật là một buổi sáng mùa xuân tươi đẹp, tâm tình ngưng trọng cũng tiêu tan.

Sáng sớm thím Đường làm mì nước, canh cá đao tươi, nấu cùng xương ống to. Theo lời cô nói thì uống một chén canh ấm bụng cả ngày.

“Đừng thấy trời ấm hơn, cây nảy mầm mà chủ quan. Vi khuẩn cũng rục rịch tỉnh lại, không cẩn thận là bị cảm ngay.” Cùng với mì là bốn đĩa rau xào, đủ mọi màu sắc, cực kỳ ngon miệng. Trác Thiệu Hoa khen không dứt lời, nói thẳng là ăn khắp nơi nhưng không chỗ nào được bằng thím Đường nấu.

Thím Đường ngượng ngùng nói: “Đó là cậu ăn quen rồi chứ kỳ thật cũng không tốt lắm, chỉ là nhắm mắt làm đại khái thế thôi.”

Luyến Nhi biết “nhắm mắt” là có ý gì nhé! Vì thế cô nhóc lớn tiếng kinh ngạc cảm thán: “Thím Đường thật là lợi hại, nhắm mắt cũng nấu được cơm. Cháu nhắm mắt mà đi thì hai bước đã ngã, đau ơi là đau.”

Thím Đường tức giận trừng mắt nhìn: “Không nói chuyện với cháu được!” Sau đó bà nhìn Gia Hàng đang nhe răng cười thì nghĩ thầm mẹ con nhà này không ai bớt lo, mấy năm nay thủ trưởng đúng là không dễ dàng. “Cô Gia, tính ngày thì người bạn kia của cô cũng phải mang thai 6 tháng rồi ấy chỉ?”

“Người nào?” Gia Hàng nuốt một sợi mì thật dài xong thì lau lau miệng.

“Cái người tặng khăn lụa cho tôi ấy, cô quên rồi à?” Thím Đường trách cứ mà nhìn Gia Hàng.

Diêu Viễn, Gia Hàng nghĩ ra rồi! “Gần đây cháu bận việc nên cũng không gặp cô ấy. Hai người vẫn liên hệ à?”

“Thì cũng gọi điện vài lần. Tôi làm quần áo cho con cô ấy, lúc nào cô đi thăm thì cho tôi gửi.”

Gia Hàng không nhớ rõ lúc mình mang thai sáu tháng có bộ dáng gì. Gia Doanh nói cô “mang thai” rất đẹp, chỉ có bụng to ra, chân và tay vẫn gầy. Diêu Viễn hiển nhiên là một loại hình khác, cả người như bánh bao nở, còn Diêu Viễn lúc trước chỉ là cái nhân bánh.

“Cô mang thai mấy đứa thế?” Gia Hàng thật cẩn thận mà sờ sờ bụng Diêu Viễn, thế này mà đủ tháng thì còn to đến đâu.

Diêu Viễn đón Gia Hàng vào, cùng ngồi xuống rót trà, đưa trái cây nói: “Một đứa thôi. Bác sĩ nói đứa nhỏ không nặng lắm nên tôi cũng không dám ăn ít, sợ đứa nhỏ không hấp thu được.”

Gia Hàng cảm thấy Diêu Viễn mang thai cả người đều tỏa hào quang tinh khiết vì thế cô không tự giác mà nghiêm nghị hẳn lên nói: “Bây giờ cô đã nghỉ phép rồi ư?”

Nhà Diêu Viễn không lớn nhưng sắp xếp thật sự ấm áp. Gia Hàng nhìn thấy trêи bàn có cuốn sách cho bà bầu, truyện cổ tích, có các loại đĩa nhạc cổ điển nhưng tuyệt không thấy TV và máy tính.

“Chân sưng quá nên tôi có đi làm cũng chỉ phiền thêm cho đồng nghiệp.” Diêu Viễn cong môi cười, nhìn ra nghi hoặc của Gia Hàng nên cô ta giải thích, “Tia phóng xạ từ TV và máy tính quá lớn, không tốt cho đứa nhỏ, đến di động tôi cũng không cần. Ở trong sách tôi đọc được rằng tương lai N năm sau thứ để lại cho chúng ta kỷ niệm đẹp đẽ nhất không phải di động, TV màn hình lớn hay các thiết bị công nghệ mà là mùa xuân, mùa thu, chim nhỏ trong rừng, bầu trời và áng mây, hoàng hôn và mưa…… Tôi muốn đứa nhỏ được tiếp xúc với thiên nhiên nhiều hơn.”

Gia Hàng nâng chén trà lên, giả vờ uống nước. Nếu là người khác nói lời này cô sẽ cho là sáo rỗng nhưng Diêu Viễn nói thì cô cũng động lòng, còn có cảm giác đồng cảm. Hiện tại cuộc sống không thể tách khỏi công nghệ, nó sẽ khiến cuộc sống nhanh và tiện lợi hơn, nhưng lại không hạnh phúc hơn.

“Cô…… thay đổi rất lớn, ý tôi là cô ôn nhu, mềm mại hiền thục hơn nhiều.”

Diêu Viễn cười nói: “Mang thai quả thật làm người ta thay đổi, trước kia có rất nhiều điều tôi không nghĩ ra nhưng hiện tại đã bình thường. Ví dụ như Chu Văn Cẩn……”