Hai Phần Thân Quen

Chương 63




Edit: Bòn Bon

Beta: Linh Lăng

Mỗi lần tham gia tiệc tối hoặc là đi thảm đỏ phải mặc lễ phục thì ban ngày Nguyễn Vân Kiều hầu như không ăn gì hết.

Lý Nghiên biết điều này, cho nên khi về tới nhà thì anh liền vào bếp nấu mì cho cô.

Nguyễn Vân Kiều cũng đi theo vào nhà bếp, đứng bên kệ bếp nhìn anh lấy thức ăn từ trong tủ lạnh ra.

“Em muốn ăn một ít thịt, muốn ăn rau, còn trứng gà nữa.”

“Biết rồi.”

Lý Nghiên lấy rau ra rửa.

Nguyễn Vân Kiều không thích vào nhà bếp, cô cũng không thích nấu ăn, nhưng mà nhìn Lý Nghiên nấu, thì có cảm giác thỏa mãn, khiến cô không nỡ rời khỏi đó.

Lý Nghiên rửa rau xong quay qua, thấy cô vẫn còn đứng ở đó, liền hỏi: “Sao thế?”

“Làm sao đây, mỗi lần nhìn anh nấu đồ ăn đều cảm thấy anh rất là đảm đang, em thích anh quá đi.”

Lý Nghiên đi lên phía trước ôm lấy eo cô nói: “Đảm đang như vậy, hay là cưới về nhà đi?”

Nguyễn Vân Kiều ôm chặt lấy cổ anh, tiến lại gần hôn lấy cằm của anh: “Ừm ~có chút động lòng.”

“Động lòng không bằng hành động.”

“Em chỉ có chút thôi, không phải rất nhiều, anh không hiểu ý trong câu nói của em à.”

Khóe môi Lý Nghiên cong lên.

Chỉ đối mặt có mấy giây mà thôi, nhưng kỳ lạ là, hơi thở của họ lại quấn lấy nhau.

Nụ hôn Lý Nghiên rất kịch liệt, Nguyễn Vân Kiều vừa phải ngước đầu ra phía sau vừa phải lùi về phía sau, lùi đến bên còn lại của kệ bếp thì không còn đường để lui nữa.

Lý Nghiên bế cô đặt lên kệ bếp, anh nâng mặt của cô lên, động tác cũng dần nhẹ lại.

Đầu tiên là nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi của cô, sau đó thêm chút lực mà đẩy vào trong, rồi lại dụ dỗ lưỡi cô đi theo ra ngoài.

Cứ lặp lại như thế, triền miên không dứt.

Nguyễn Vân Kiều không khống chế được mà phát ra âm thanh ái muội, không nhịn được mà ôm chặt lấy anh.

Nhưng khi hai người sắp hoàn toàn chìm vào trong hỗn loạn thì Lý Nghiên lại buông ra.

Nguyễn Vân Kiều ngồi trên kệ bếp, vành tai và cổ của cô đã đỏ hết lên, tim đập thình thịch. Tay của cô chống ra phía sau, ánh mắt quyến rũ như tơ, giọng có chút quở trách: “Sau lại không tiếp tục…”

Chân mày của Lý Nghiên hơi nhướng lên, nhịn xuống mới nói: “Đợi chút, cho em ăn trước đã.”

Nguyễn Vân Kiều nghe anh nói vậy, mới nhớ ra bây giờ mình đang rất là đói, được thôi, ăn cơm vẫn quan trọng hơn.

Cô nũng nịu mà giơ tay về phía anh, ra lệnh nói: “Vậy thì anh ôm em xuống đi.”

Lý Nghiên làm theo, sau khi ôm cô xuống rồi nói: “Đi ra ngoài đợi đi.”

“Em không thể đứng bên cạnh nhìn anh sao.”

“Em cảm thấy em nhìn anh như vậy, anh còn nấu được sao?”

Nguyễn Vân Kiều nhớ lại lúc nãy xém tí nữa hai người đã lau súng cướp cò, cô hắn giọng: “Được thôi, vậy thì em đi ra ngoài đây ~”

——

Hai mươi phút sau, một bát mì thơm ngon đã được nấu xong.

Nguyễn Vân Kiều ăn hơn nữa bát, no muốn chết, phần còn lại thì đưa cho Lý Nghiên giải quyết hết.

Sau khi ăn xong, hai người ngồi trên sofa xem phim, bấm bừa vào một tập.

Đó là một bộ phim thần tượng mà ba năm trước Nguyễn Vân Kiều đóng, trong phim cô diễn vai một luật sư thực tập.

Tập này, đúng lúc cô và nam chính trong trong phim vừa xác định quan hệ, hai người nắm lấy tay nhau, đi ra ngoài hẹn hò, vô cùng ngọt ngào.

Nguyễn Vân Kiều xem vô cùng chăm chú, vừa xem vừa soi mói diễn xuất của mình lúc đó.

Lý Nghiên cũng không hề ghen tuông vô lý, chẳng qua khi xem đến mấy tình tiết nóng bỏng, ví dụ như là trong phim lúc hai diễn viên đột nhiên hôn nhau thì anh liền dời tầm mắt đi chỗ khác.

Nguyễn Vân Kiều phát hiện ra, cô nắm lấy cằm của anh, cố ý nói: “Sao lại không xem.”

Lý Nghiên lạnh lùng nói: “Không xem được.”

“Rất là trong sáng mà, chỉ là chạm vào môi một cái. Hơn nữa đây là yêu cầu trong công việc, anh không được giận đâu đó ~”

Lý Nghiên liếc cô một cái: “Không có giận.”

Tuy rằng không giận, nhưng vẻ mặt thì có vẻ không được thoải mái cho lắm.

Nguyễn Vân Kiều cũng không nhìn TV nữa, bò qua ngồi lên đùi anh, xoa mặt anh dỗ dành mà nói: “Vậy thì chúng ta không xem nữa, có gì hay mà xem chứ, xem em.”

“Xem em cái gì.”

“Xem em xinh đẹp nè.” Nguyễn Vân Kiều chu môi, “Xinh đẹp như vầy không hôn một cái sao? Hôn, hôn mau lên, chúng ta hôn lưỡi, trong phim thì đã là gì đâu chứ!”

Trong mắt Lý Nghiên liền hiện lên ý cười.

Nguyễn Vân Kiều thấy anh không động đậy, chủ động hôn anh, nhưng Lý Nghiên lại cố ý nghiêng đầu né tránh.

Nguyễn Vân Kiều nheo nheo mắt, chỉnh đầu của anh lại, “Không hôn đúng không, cho anh cơ hội, rốt cuộc có hôn hay là không.”

Hai giây sau…

“Được lắm, không hôn thì thôi vậy.” Nguyễn Vân Kiều nói xong muốn đi xuống khỏi đùi anh, như động tác giả đó của cô bị Lý Nghiên ngăn lại, trực tiếp đẩy cô lên trên ghế sofa.

“Hôn, anh hôn.”



Nụ hôn trước đó không lâu trong nhà bếp được tiếp tục, hai người dày vò một lúc lâu, từ phòng khách vào phòng ngủ, cuối cùng là đến phòng tắm.

Khi nước nóng dội vào người, Nguyễn Vân Kiều đang ngồi trong bồn tắm, dựa vào người Lý Nghiên, mềm mại nói: “Chúng ta cũng đi hẹn hò đi.”

Lý Nghiên: “Khi nào.”

“Em chỉ được nghỉ ngày mai, anh thì sao.”

“Sáng ngày mai có việc, buổi chiều thì được.”

Nguyễn Vân Kiều: “Vậy thì đúng lúc, buổi chiều anh đến đón em.”

“Được.” Lý Nghiên đồng ý xong lại nói, “Nhưng mà tình hình của em như vậy, muốn hẹn hò thế nào?”

Nguyễn Vân Kiều nói: “Giống như những cặp tình nhân khác ăn cơm xem phim a, hẹn hò bình thường, em sẽ không gây chú ý.”

Lý Nghiên chiều theo cô, cô cảm thấy không có vấn đề gì, thì anh tất nhiên sẽ đi với cô.

——

Có thể nói, đây là lần đầu tiên hẹn hò chính thức của họ.

Hồi học đại học họ không giống như những cặp đôi bình thường, sẽ không làm những việc mà những cặp đôi bình thường hay làm.

Cho nên Nguyễn Vân Kiều rất mong đợi lần hẹn hò này, hôm họ hẹn hò, cô trang điểm nhẹ cho mình, mặc một bộ quần áo đơn giản nhẹ nhàng, ở nhà đợi Lý Nghiên từ sớm.

Hơn ba giờ chiều, Lý Nghiên đến đón cô.

Nguyễn Vân Kiều mang cho mình nón lưỡi trai với khẩu trang, cũng trang bị cho Lý Nghiên một chút. Lần này cô không những cho anh đeo khẩu trang, mà còn lấy ra một cái kính gọng đen không có độ, là để che đi đôi mắt của anh.

Trang bị xong, họ lấy xe đến một trung tâm mua sắm, chuẩn bị đi xem phim trước.

Hôm nay là ngày làm việc, nhưng mà trung tâm mua sắm này có vị trí rất tốt, cho nên cho dù là ngày làm việc thì vẫn có rất nhiều người đến xem phim.

Sau khi lên lầu, Nguyễn Vân Kiều nắm lấy tay Lý Nghiên, giống như những cặp đôi khác, lấy vé xong thì đi mua bắp rang bơ.

“Mua phần nhỏ này là được, nhiều như thế em không ăn hết.”

“Ừm.”

Lý Nghiên và Nguyễn Vân Kiều đứng xếp hàng sau lưng người khác, hàng xếp rất dài, trong lúc chờ đợi Nguyễn Vân Kiều ngước đầu đánh giá Lý Nghiên, bây giờ anh đeo kính gọng đen, phong cách trên người gần như đã thay đổi, nhưng mà, vẫn rất là đẹp trai.

“Làm sao thế.” Lý Nghiên hỏi.

Nguyễn Vân Kiều ngoắc ngoắc tay với anh, Lý Nghiên phối hợp nghiêng đầu về phía cô, Nguyễn Vân Kiều nói nhỏ: “Bạn trai, bây giờ nhìn anh vô cùng đẹp trai.”

Lý Nghiên cười nhẹ: “Đẹp trai như thế nào.”

“Đẹp trai mà ngố ngố, vừa đẹp vừa ngốc, giống như… à, soái ca ngốc nghếch.”

Lý Nghiên giơ tay vỗ nhẹ lên vành nón của cô, Nguyễn Vân Kiều aiya một tiếng: “Đừng có động tay động chân, khiêm tốn!”

“Đồ ngốc.”

“Anh mới ngốc!”

“Nhỏ tiếng một chút, khiêm tốn.”

“…”

Một lát sau thì đến lượt họ.

Lý Nghiên mua bắp rang bơ và nước uống, còn mua thêm cho Nguyễn Vân Kiều một phần kem.

Sau khi mua xong, thì phim cũng sắp chiếu, vé hai người mua ở hàng cuối, nhưng sau khi đi vào rạp, Nguyễn Vân Kiều đợi đèn tắt mới tháo khẩu trang ra ăn kem.

Lúc học đại học là vì bận rộn, Nguyễn Vân Kiều rất ít khi đi ra ngoài xem phim, sau khi bắt đầu là diễn viên, lúc đi rạp chiếu phim thì cơ bản đều là đi cùng với một nhóm nhân viên công tác.

Hai người cùng nhau đi xem thế này, đối với cô mà nói rất mới mẻ.

“Lấy khẩu trang xuống, ăn một miếng đi.” Nguyễn Vân Kiều nói nhỏ.

Lý Nghiên xoay qua nhìn cô, lắc đầu, nhưng mà giây tiếp theo nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Nguyễn Vân Kiều, thì anh lại há miệng ra.

Nguyễn Vân Kiều ngay lập tức lộ ra vẻ ranh mãnh vì đã thành công, đút cho anh một ngụm kem.

“Như thế nào?”

“Cũng tạm.”

Nguyễn Vân Kiều hài lòng kéo cổ áo của anh, hôn một cái lên má anh, nói nhỏ: “Ngoan lắm, về nhà sẽ thưởng cho anh.”

Đôi mắt Lý Nghiên khẽ nheo lại, trái tim như bị lệch nhịp, cúi người sang, không nhịn được muốn hôn cô.

Nhưng Nguyễn Vân Kiều lại ngồi thẳng dậy và đẩy anh ra.

“Nghiêm túc một chút, xem phim đi.”

“...”

Nhưng bộ phim này, chỉ có bản thân cô nghiêm túc xem mà thôi.

Bởi vì cô thường có thể một công đôi việc, khi thì đút anh ăn bắp rang bơ, khi thì nắm tay anh, khi lại lén cho anh một nụ hôn.

Sau khi tự mình làm xong, cô lại nhanh chóng trở lại trạng thái xem phim, nhưng Lý Nghiên lại bị trêu chọc đến vô cùng ngứa ngáy.

Cả bộ phim, anh thực sự chẳng xem được mấy đoạn.

Một tiếng đồng hồ sau, bộ phim kết thúc, đèn sáng lên.

Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên lại “ngụy trang” một lần nữa, khiêm tốn mà rồi khỏi rạp chiếu phim.

“Như thế nào như thế nào, hay lắm phải không!” Nguyễn Vân Kiều vòng lấy cánh tay anh, vui vẻ mà nói.

Lý Nghiên nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô, không hề nói cho cô biết sự chú ý của anh không đặt vào bộ phim.

“Ừm, hay lắm.”

“Đúng vậy, bộ phim lấy được đánh gia cao quả nhiên có khác!” Nguyễn Vân Kiều nói, “Tiếp theo đi đâu đây?”

“Lên lầu ăn cơm.”

“Ừm ~”

Tầng trên cùng có một nhà hàng tây, bít tết làm rất ngon, Lý Nghiên đã đặt trước một phòng riêng, sau khi ăn xong hai người lại đi xuống lầu.

Để tiêu hóa thức ăn, họ không đi thang máy mà đi xuống từng tầng một bằng thang cuốn.

“A! Trước khi về nhà em muốn gắp cái đó, có được không!” Nguyễn Vân Kiều đột nhiên chỉ vào một khu trò chơi cách đó không xa.

Lý Nghiên nhìn sang: “Gắp cái gì?”

“Gắp một con thú nhồi bông, không phải tất cả những đôi yêu nhau khi ra ngoài chơi đều gắp một con thú nhồi bông về sao, chúng ta hãy đi, chúng ta cũng lấy một con.”

Lý Nghiên chưa từng chơi loại trò chơi này, nhưng anh đã từng thấy qua, nghe nói loại máy này đều được cài đặt sẵn, rất khó gắp lên được.

Nhưng Nguyễn Vân Kiều muốn chơi, nên anh vẫn đi đến quầy đổi rất nhiều tiền xu trở lại.

Vào giờ này, người trong khu vực trò chơi dần dần đông lên, ba máy gắp thú này đều đang có rất nhiều người trẻ tuổi đang chơi.

“Em muốn con nào?” Lý Nghiên hỏi.

Nguyễn Vân Kiều liếc anh một cái: “Không phải là em muốn con nào, mà là chúng ta có thể gắp được con nào, gắp được con nào thì lấy con đó.”

“… Ồ.”

Hai người đi dạo một vòng, cuối cùng đứng lại trước máy gắp thú bên trong có một con thỏ rất đáng yêu, Nguyễn Vân Kiều gắp vài lần, đều không gắp được, nên để cho Lý Nghiên thử.

Lý Nghiên cũng gắp mấy lần, nhưng cái máy này rất xảo quyệt, có lúc tưởng như sắp thành công, nhưng khi gần được, thì tay gắp của nó lại buông lỏng ra.

“Không sao, không sao, con này khó gắp quá, gắp con khác đi.”

Nguyễn Vân Kiều kéo anh đến một chiếc máy khác, nhưng... vẫn không thành công.

Không lâu sau những đồng xu trong chiếc hộp nhỏ gần như đã hết. Họ đã đổi sang rất nhiều máy, không cái nào gắp trúng hết.

Nguyễn Vân Kiều không chịu thua, đến cái máy hình con lợn: “Đây không phải là anh sao! Lý con heo! Em muốn con này, gắp cái này! Nhất định sẽ thành công!”

Lý Nghiên nhận xét một cách khách quan: “Nó tròn trịa quá, nhìn là biết khó gắp lắm”.

“Nói cứ như mấy cái khác dễ gắp lắm vậy.”

“… Cũng đúng.”

“Không biết đâu, em muốn cái này, mau gắp cho em đi.”

Lý Nghiên gật đầu, cuối người xuống gắp thú, nhưng mà… vẫn không gắp được. Gắp thì rất chuẩn, nhưng mà lúc di chuyển, thì tay gắp cứ buông lỏng ra.

Gắp hết bảy lần, đều không gắp được, đồng xu trong rỗ cũng đã hết.

Sắc mặt của Nguyễn Vân Kiều đã trở nên tê dại: “Cái quái gì vậy... khó gắp như vậy?”

Lý Nghiên - người từng trải qua phong ba bão táp trong cuộc đời, cũng nheo mắt lại: “Nghi ngờ có liên quan đến lừa đảo.”

“Đúng thế!”

Đúng lúc này, có một cặp đôi trẻ tuổi trông như sinh viên đại học đi tới: “Anh yêu, mau, gắp cái này!”

“Được thôi bảo bối!”

Nguyễn Vân Kiều và Lý Nghiên di chuyển sang một bên để nhường chỗ cho họ.

Họ nhìn thấy chàng trai tự tin ném hai đồng tiền vào... Nguyễn Vân Kiều lắc đầu, này, cái này rất khó, không gắp trúng được đâu.

Tuy nhiên, chàng trai điều khiển tay gắp di chuyển chầm chậm... Sau khi nhắm chuẩn, thì hạ xuống, gắp lên! Di chuyển một lần nữa!!

Leng keng…

Chú lợn mũm mĩm đã rơi xuống lỗ một cách chính xác.

Nguyễn Vân Kiều: “...”

Lý Nghiên: “...”