Hai Phần Thân Quen

Chương 47




Edit: Bòn Bon

Beta: Linh Lăng

Nguyễn Vân Kiều đồng ý một cách nhanh chóng, nhưng sau khi Lý Nghiên rời đi, sự ung dung và bình tĩnh trên khuôn mặt cô liền mất đi.

Nhưng mà, tại sao người này đột nhiên muốn ăn cơm cùng với cô??!

Tại sao cô lại đồng ý chứ!

Chỉ có hai người họ? Có tốt lắm không? Hay là không đi nữa.

Nhưng mà khi nãy đồng ý rồi a!!!

Nguyễn Vân Kiều nhất thời cảm thấy cạn lời với chính mình, nhưng bây giờ không thể nói gì được, Lý Nghiên không biết sẽ nghĩ cô thế nào, chắc là sẽ cảm thấy cô thật là hèn nhát.

Hoặc là, nghĩ rằng trong lòng cô vẫn còn có anh, cho nên sợ hãi??

Đùa gì thế... làm sao cô phải sợ.

Nguyễn Vân Kiều hít một hơi thật sâu và lao vào phòng thay quần áo và thay quần áo trong thẫn thờ. Sau đó nói với Thỏ cô sẽ lái xe về trước, rồi trực tiếp tiến về bãi đậu xe.

Lý Nghiên đã đợi sẵn ở đó. Anh đang dựa vào cửa xe và chờ cô, nhìn từ xa, chân dài dáng cao, chiếc áo khoác màu đen trên người khẽ đung đưa trong gió đầu thu, tựa như khung cảnh trong truyện tranh, mang một vẻ đẹp lạnh lùng.

Nguyễn Vân Kiều cố gắng hết sức để loại bỏ hết hình ảnh mà giấc mơ đêm qua mang đến, và bước tới với vẻ mặt nghiêm túc.

“Tôi xong rồi.”

Lý Nghiên mở cửa ghế phụ lái cho cô: “Lên xe.”

Nguyễn Vân Kiều ngồi vào xe, mở điện thoại lên bắt đầu tìm kiếm nhà hàng: “Nói đi, cậu muốn ăn gì.”

Lý Nghiên chỉ suy nghĩ một chút rồi nói: “Tư Vị Trai.”

Ngón tay Nguyễn Vân Kiều đột nhiên khựng lại, Tư Vị Trai… quán ăn có đầu bếp riêng mà cô thích ăn hồi còn đại học, nhớ lúc đó Lý Nghiên thường gọi đồ ăn về nhà cùng nhau ăn.

Cô từ từ quay lại nhìn anh.

Lý Nghiên bình tĩnh đón nhận ánh mắt của cô: “Cậu không muốn ăn?”

Thẩm Vân Kiều mím môi dưới: “Không phải, không phải mời cậu ăn cơm sao, cậu muốn ăn gì cũng được.”

“Được.”

Lý Nghiên khởi động xe.

Tư Vị Trai nằm ở bên hồ, vị trí yên tĩnh, nhìn thoáng qua sẽ thấy sóng lấp lánh, tầm nhìn vô cùng đẹp. Tuy nhiên, vì vị trí địa lý, xe không vào được nên chỉ có thể đậu ở một bãi đậu xe riêng ở bên ngoài, sau đó đi bộ vào.

Nguyễn Vân Kiều từng ăn đồ ăn ở Tư Vị Trai nhưng chỉ mang về nhà, đây là lần đầu tiên cô ấy đi đến đây ăn.

Nhà hàng này được trang trí theo phong cách Trung Hoa, trên tường của lối đi có treo một số bức tranh đậm chất lịch sử, cuối đường đi có đặt đàn hương, hương thơm đậm đà mà êm dịu, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Tối nay vẫn còn phòng bao, người phục vụ trực tiếp dẫn hai người đi vào, đưa thực đơn và trà cho họ.

Trà ở đây là trà Long Tỉnh là loại đặc biệt của Hàng Châu, hương thơm ngọt ngào, mùi thơm của trà bay khắp nơi. Nguyễn Vân Kiều chẳng mấy khi uống trà, nhưng cũng bị mùi thơm thu hút, nên cầm lên uống một ngụm.

“Tôi gọi mấy món này, cậu xem xem còn muốn ăn gì nữa.” Lý Nghiên xem thực đơn xong thì đưa cho cô.

Nguyễn Vân Kiều nhận lấy vừa nhìn thì thấy anh gọi đều là những món cô thích ăn khi còn học đại học.

Cô liếc nhìn anh và khẽ ậm ừ. Coi như anh biết điều, còn nhớ cô thích ăn những món đó.

Sau đó, Nguyễn Vân Kiều chỉ thêm một món tráng miệng nữa rồi đưa thực đơn cho người phục vụ. Do quán không có nhiều chỗ ngồi và cũng không có nhiều khách nên đồ ăn được phục vụ rất nhanh chóng.

Khi món thịt kho tàu nổi tiếng nhất ở đây được mang lên, Nguyễn Vân Kiều liền nuốt nước bọt.

Quán này thật sự rất ngon, nhưng cô đã lâu không được ăn rồi... lúc còn học đại học là vì tiết kiệm tiền. Sau này... thì là không muốn đến.

Cô cố tình tránh đi những nơi có những kỷ niệm chung của cô và Lý Nghiên.

“Nhiều đồ ăn ngon như vậy, tôi có hơi lo lắng cho cân nặng của mình.” Nguyễn Vân Kiều lẩm bẩm.

Lý Nghiên gắp cho cô một miếng kho tàu: “Cậu gần đây vận động nhiều, ăn một ít thôi không cần lo lắng.”

Lúc này anh đã cởi áo khoác ngoài, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi, tay áo che đi khuỷu tay, lộ ra cánh tay cường tráng.

Vốn dĩ Nguyễn Vân Kiều không quá để ý, nhưng khi gắp thức ăn thì anh lại đưa tay qua, vì vậy cô vô tình nhìn thấy cánh tay dài cùn với những đường gân xanh quyến rũ ở trên tay anh.

Cô nhớ tới trong mơ anh dùng bàn tay này trực tiếp ôm cô lên, nắm lấy bắp chân của cô, gân xanh nổi lên.

“Khụ, khụ khụ...”

“Làm sao thế?”

Lý Nghiên nhanh chóng rót cho cô ly trà, nhưng mà thực ra cô chưa ăn gì cả, cô bị sặc nước bọt của chính mình.

Nguyễn Vân Kiều cố gắng bình tĩnh nhận lấy ly trà: “Không sao...”

“Uống từ từ thôi.”

Nguyễn Vân Kiều ừm một tiếng, uống xong tách trà thì cúi đầu bắt đầu ăn thịt kho tàu.

Đủ rồi Nguyễn Vân Kiều... Mày đói khát không chịu nổi đến như thế sao!!!

Là do lâu quá không chạm vào đàn ông hay là gì?

Lý Nghiên không biết cô đang nghĩ gì, nhưng nhìn cô ăn rất nhanh, liền nói, “Cậu vẫn rất thích ăn các món ăn ở đây.”

Nguyễn Vân Kiều không nhìn anh, mơ hồ nói: “Bởi vì ngon, đã lâu rồi tôi không ăn.”

“Thích ăn như vậy sao lại không thường xuyên đến, người đại diện của cậu không cho cậu ăn à?”

“Không có, là do tôi không muốn đến.”

Ngay khi những lời này được thốt ra, cả hai người đều nhận ra ý nghĩa sâu xa của nó.

Bởi vì nhà hàng này có ý nghĩa đặc biệt với họ.

Nguyễn Vân Kiều nhận thấy mình lỡ lời, nhưng không sửa lại, nói thẳng: “Dù sao cũng từng ăn cùng cậu ở nhà hàng này, nên khó tránh khỏi việc không thoải mái, cho nên không đến nữa.”

Lý Nghiên cau mày: “Tôi…”

“Cậu đừng có suy nghĩ nhiều.” Nguyễn Vân Kiều lập tức ngăn lại, “Đó là trước đây, hiện tại tôi không khó chịu với cậu, mọi người đều là bạn bè, bây giờ tôi rất bình thường. Hai năm qua tôi không tới là bởi vì tôi quên mất, mấy năm nay ở Bắc Kinh có rất nhiều nhà hàng bếp tư nhân ăn rất ngon, nếu không phải hôm nay cậu nói ra, tôi cũng sẽ không nhớ ra nhà hàng này.”

Cô vẽ ra một ranh giới giữa anh và cô, vô cùng rõ ràng.

Lý Nghiên siết chặt tách trà trong tay, giữa các ngón tay ánh lên lớp men xanh lam.

Nguyễn Vân Kiều hắng giọng, lịch sự nói: “Cậu ăn đi, nhiều như thế mình tôi ăn không hết.”

Lý Nghiên gấp mấy lát ngó sen, nhưng không ăn mà lại đặt xuống đĩa, nhẹ giọng nói: “Mấy năm nay thế nào?”

Lưng Nguyễn Vân Kiều đông cứng lại, cô còn tưởng rằng, lúc trước hai người chia tay không vui vẻ gì, nên họ không thể nào hỏi những câu hỏi “ân cần” như vậy.

Nguyễn Vân Kiều rũ mắt xuống, chọt chọt cơm trong bát, nói: “Rất tốt, rất bận, rất viên mãn.”

Nguyễn Vân Kiều nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “Còn cậu, mấy năm nay anh ở nước ngoài như thế nào?”

Lý Nghiên im lặng một chút, sau đó nói: “Bình thường.”

Nguyễn Vân Kiều không hỏi thêm câu nào, mà nói, “Vậy cậu trở về từ khi nào, trong thời gian diễn ra Olympic?”

“Một năm trước Olympic, trở lại huấn luyện kín.”

“Vậy à... Đúng rồi, trước đây tôi có nghe Tuấn Hạo nói rằng cậu không tham gia Olympic vừa rồi vì bị thương ở tay, lúc đó rất nghiêm trọng sao?”

Cô muốn biết, nhưng cô không thể thể hiện quá nhiều cảm xúc, nếu cô hỏi, thì nó giống như một câu hỏi bình thường giữa những người bạn.

Lý Nghiên: “Ừm... vài năm trước, làm phẫu thuật ở nước ngoài.”

Nguyễn Vân Kiều cau mày: “Nghiêm trọng như vậy sao, lúc đó cậu cũng không nói với tôi.”

Lý Nghiên nhìn cô một cái thật sâu: “Lúc đầu không nghĩ lại nghiêm trọng đến mức đó, lại thêm sau đó... có quá nhiều chuyện, nói những chuyện này thì cũng vô nghĩa.”

Nguyễn Vân Kiều bình tĩnh lại, lúc đó có quá nhiều chuyện, hai gia đình vô cùng hỗn loạn, quan hệ giữa hai người cũng vô cùng khó xử.

Nguyễn Vân Kiều hít một hơi thật sâu cười nhẹ: “Có quá nhiều chuyện, vậy mẹ cậu bây giờ thế nào rồi.”

Nguyễn Vân Kiều khi hỏi câu này xong thì hơi sửng sốt, dù sao đó cũng là quả bom giữa hai người bọn họ. Nhưng nghĩ kỹ lại, thời thế đã thay đổi, cứ coi như là bạn bè cũ gặp lại sau một thời gian dài, và hỏi thăm những người lớn trong gia đình mà thôi.

Lý Nghiên đặt đũa xuống, nói: “Bà ấy đã phẫu thuật tim, hiện tại không có vấn đề gì.”

“Vậy còn ba của cậu...”

“Năm đó đã ly hôn.”

Nguyễn Vân Kiều biết rõ anh đang nói về năm nào, Nguyễn Vân Kiều nói, “Ừm... như vậy cũng tốt.”

“Ba mẹ cậu thì sao.”

“Họ à, vẫn rất tốt.” Nguyễn Vân Kiều cười, “Chú Phan và mẹ tôi giờ thường đi du lịch khắp nơi, vui vẻ lắm. Còn Phan Khải Minh, thì đang quản lý công ty của nhà anh ta, mệt như một con chó.”

Những chuyện trước đây của người lớn trong gia đình giống như vết thương của Nguyễn Vân Kiều, mặc dù bình tĩnh nhắc lại nhưng vẫn cảm thấy chút phiền muộn còn sót lại vẫn luôn còn đó.

Vì vậy Nguyễn Vân Kiều không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, chỉ bình thản mà nói về buổi tập luyện gần đây ở câu lạc bộ.

Lý Nghiên nhìn ra được nên cũng không nói gì nữa.

Sau khi ăn xong, cả hai rời khỏi nhà hàng.

Từ nhà hàng đến bãi đậu xe vẫn còn một đoạn đường ngắn, hai người cùng nhau đi dạo ven hồ. Lúc này trời đã tối hẳn, chỉ còn một số ngọn đèn đường, đây cũng là lý do Nguyễn Vân Kiều không sợ bị phát hiện dù có rất nhiều người đi bộ ven hồ.

“Muốn uống trà sữa không?” Đi được nửa đường, cô chợt nghe thấy tiếng người bên cạnh hỏi.

Nguyễn Vân Kiều kinh ngạc nhìn Lý Nghiên, chỉ thấy anh đang nhìn quán trà sữa ở đối diện. Trà sữa đó là nhãn hiệu cô thích uống, trước cửa hàng còn có một vài người đang xếp hàng.

Nguyễn Vân Kiều bây giờ rất ít khi uống trà sữa, nhưng chứng nghiện trà sữa thì vẫn còn đó. Khi nghe anh hỏi điều này, cô cũng rất muốn uống, nhưng cô sẽ không thừa nhận, cô xua tay nói: “Tôi thật sự không muốn uống, chúng ta...”

“Cậu đứng đây chờ tôi một lát, đừng chạy lung tung, tôi đi mua.”

Giọng anh lạnh lùng, nhưng nhẹ nhàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

“…”

Sau đó, anh trực tiếp chạy tới đó, Nguyễn Vân Kiều nhìn bóng lưng của anh, trầm mặc trong chốc lát, có một loại cảm giác kỳ quái không nói nên lời, khiến người ta cảm thấy mâu thuẫn.

Trong lúc xuất thần, dường như Lý Nghiên trước mặt chính là Lý Nghiên của năm năm trước, anh sẽ mua trà sữa cho cô rồi giành uống với cô.

Nhưng mà, không phải vậy...

Năm năm trôi qua rồi, có rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.

——

“Chị gái nhỏ, có thể cho tôi xin WeChat được không?”

Đang ngẩn ngơ nhìn ra mặt hồ thì đột nhiên có hai cậu bé đi lại gần, Nguyễn Vân Kiều nhìn họ rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

Lúc này, cô đang đeo khẩu trang và đội mũ, bên hồ nước mờ ảo người khác không thể nhận ra cô. Nhưng dù khuôn mặt được che đi hoàn toàn, thì dáng vóc nổi bật thì vẫn có thể nhận ra.

Quần jean và áo sơ mi tuy đơn giản nhưng lại rất hợp với dáng người của cô.

“Chị gái nhỏ?”

Nguyễn Vân Kiều không chắc họ có thể nghe ra giọng nói của cô hay không, nên cô không nói chuyện chỉ xua tay ý nói rằng không thể.

Nhưng hai hai cậu bé lại không biết ý rời đi.

“Chị gái nhỏ, tôi vừa rồi nhìn thấy cô đứng đây một mình, tôi đã bị thu hút ngay lập tức. Kết bạn WeChat làm quen đi.”

Người còn lại lập tức tiếp lời: “Chúng ta hẹn nhau chụp ảnh. Vóc dáng cô đẹp như vậy, chúng tôi có thể chụp ảnh miễn phí cho cô. Này, tôi có tác phẩm, cô có muốn chụp vài tấm không.”

Thiếu niên nói xong định lấy điện thoại di động ra, Nguyễn Vân Kiều hạ mũ xuống, vừa định quay đầu rời đi, tay đột nhiên bị kéo…

Cô bị người phía sau kéo vào trong vòng tay anh, một mùi hương quen thuộc, một bờ vai quen thuộc... Là Lý Nghiên.

Cô hơi giật mình muốn ngẩng đầu nhìn nhưng Lý Nghiên lại giơ tay đè lên phía sau đầu cô, che chắn cô thật kỹ.

“Cô ấy không muốn chụp ảnh, cám ơn.” Một giọng nói trầm thấp từ trên cao phát ra, mang theo chút tức giận.

Hai hai cậu bé không biết Lý Nghiên, vừa nhìn thấy cảnh này, liền tưởng rằng bạn trai của đối phương xuất hiện, vội vàng nói xin lỗi rồi chạy đi.

Đợi người đó đi rồi, Lý Nghiên mới hỏi cô, “Không sao chứ.”

“Không sao...”

“Xin lỗi, đáng ra tôi nên đưa cậu ra xe.”

Nguyễn Vân Kiều ngước mắt nhìn anh, dưới vành nón, cô nhìn anh chăm chú, dưới ánh đèn đường nhạt màu khiến đôi mắt cô vô cùng đẹp đẽ.

Cô đột nhiên không nói gì, nhưng trong cái ôm không tính là chặt chẽ của anh, trái tim cô lại bắt đầu đập điên cuồng.

“Tôi không sao, họ không nhận ra tôi.” Cô nói.

Lý Nghiên: “Được.”

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, Nguyễn Vân Kiều dưới tầm nhìn của anh, xoay đầu qua chỗ khác trước.

Cô nói: “Lý Nghiên, cậu có thể buông tôi ra được rồi.”

——

Ban đêm trời không mây, ánh trăng treo trên cao, phản chiếu xuống mặt hồ, giống như rắc trên mặt nước một loại bột dạ quang màu bạc.

Hai người đi dọc theo bờ hồ, chẳng mấy chốc họ đã đến bãi đậu xe.

“Cầm lấy.” Khi Nguyễn Vân Kiều ngồi vào ghế phụ lái, Lý Nghiên đưa ly trà sữa mà anh mua đặt vào tay cô.

Nguyễn Vân Kiều nhận lấy, cúi đầu nhìn, là trà sữa phô mai, còn cho thêm thạch.

Nguyễn Vân Kiều mím môi, không mở ra mà chỉ cầm lấy.

Lý Nghiên ngồi trên ghế lái, khởi động xe và trực tiếp lái về hướng nhà cô.

“Mua cho cậu đấy, cậu uống đi.” Trên đường đi Lý Nghiên nói.

Nguyễn Vân Kiều sờ vào chiếc ly, trà sữa ấm sưởi ấm lòng bàn tay của cô, rất thoải mái.

“No quá, không uống nổi.”

Khóe miệng của Lý Nghiên đột nhiên cong lên, Nguyễn Vân Kiều rất tinh mắt, trùng hợp nhìn thấy được. Cô thấy kỳ lạ mà hỏi: “Cậu cười cái gì.”

“Trà sữa và cơm là cùng một dạ dày?”

“...”

Về việc dùng những lời cô từng nói để phản bác lại cô… thì chỉ có người yêu cũ mới làm ra được.

Nguyễn Vân Kiều giật giật khóe mắt, cứ như là không còn nhớ: “Nói cái gì vậy… con người chẳng phải chỉ có một dạ dày thôi sao.”

Lý Nghiên cũng không vạch trần cô, trực tiếp nói, “Ồ, vậy thì để đó đi, lúc nào muốn uống thì uống.”

Nguyễn Vân Kiều: “...”

Từ Tư Vị Trai trở về nhà mất khá nhiều thời gian, sau khi đến khu nhà, Lý Nghiên quen thuộc mà lái xe vào hầm đậu xe của khu nhà.

“Trong nhà có người không.” Sau khi dừng xe anh liền hỏi.

Nguyễn Vân Kiều liếc nhìn anh một cái: “Làm gì.”

“Đưa cậu lên lầu.”

“...”

“Ý tôi là, đợi cậu vào tới cửa thì tôi sẽ đi.”

Nguyễn Vân Kiều: “... Không cần phiền phức như vậy đâu, an ninh của khu này rất tốt.”

“Tốt như thế nào đi nữa cũng sẽ có sơ xuất, lúc trước chẳng phải bị người khác đi theo tới cửa nhà sao.”

Nguyễn Vân Kiều ngẩn ra, nhìn anh với vẻ không tin nổi.

Hai năm trước khi cô còn ở một nơi khác, đúng là từng bị fan cuồng theo dõi, cũng không biết người đó làm cách nào mà lại có thể theo cô đến tận cửa nhà, lúc cô mở cửa thì phát hiện ra anh ta nên hét lớn.

May mắn thay lúc đó nhân viên bảo vệ đã nhìn thấy bất thường trong camera giám sát nên tới kịp lúc.

Sự cố đó rất lớn, còn lên cả hot search.

Nhưng mà người không bao giờ quan tâm đến mấy tin tức trong giới giải trí như anh, làm thế nào mà biết được.

“Cậu ở nước ngoài cũng xem tin tức giải trí trong nước sao?”

Lý Nghiên: “Ừm.”

“...”

Nguyễn Vân Kiều đột nhiên không biết nên hỏi gì nữa, hoặc là nói, cô không muốn hỏi nữa.

Đã ra nước ngoài, thế mà lại vào xem tin tức giải trí trong nước. Tại sao... xem cô?

Cho dù là đúng hay không, cô không muốn nghe câu trả lời này.

“Được thôi, vậy tôi đi trước đây.” Nguyễn Vân Kiều đã khôi phục lại sắc mặt, nói: “Hôm nay trợ lý của tôi ở nhà, cậu không cần phải lên đâu.”

Lý Nghiên đã im lặng: “Được.”

Nguyễn Vân Kiều nhanh chóng bước xuống xe, từ trong xe của Lý Nghiên đi thẳng vào thang máy, cho đến khi cửa thang máy đóng lại, cô mới đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng.

Đó chính là, tại sao tay cô vẫn còn cầm ly trà sữa mà anh mua thế.

Chết tiệt! Đã nói không uống rồi... hành động này chẳng phải là điển hình của việc miệng nói không cần nhưng cơ thể lại vô cùng thành thực sao?

Nguyễn Vân Kiều cạn lời, sau khi ra khỏi thang máy, vội vã đi thẳng vào nhà.

Thỏ hôm nay ở nhà đợi cô. Nhìn thấy cô ấy trở về, cô ấy liền nhanh chóng chào: “Em đang định gọi điện thoại cho chị đây, hỏi xem chị có cần em tới đón không?”

Nguyễn Vân Kiều đặt mông ngồi xuống sofa, cầm ly nước lên uống ừng ực gần hết nửa ly.

“Chị mua trà sữa sao, trời ơi, chị không thể uống cái này, chị Dư Lạc mà biết thì sẽ tức chết mất.”

Nguyễn Vân Kiều đẩy ly trà sữa lên bàn: “Không phải chị mua, chị không hề muốn uống.”

“Ai mua vậy?”

“... Thiên Thiên mua đấy.”

Thỏ tưởng là hôm nay diễn viên của đoàn phim cùng nhau ăn cơm, Nguyễn Vân Kiều cũng ngầm thừa nhận, không hề nói cho cô ấy biết.

“Vậy cho em uống đi~”

“Tùy em.”

Nguyễn Vân Kiều trực tiếp đi vào phòng, cô tẩy trang tắm rửa trước, sau đó ngồi vào bàn trang điểm bôi kem dưỡng.

Một loạt hành động này cô làm cái nào ra cái đấy, nhưng mà tâm trí cô cứ như bị mắc kẹt, nhớ về chuyện tối nay khi ở cùng Lý Nghiên.

Cô thừa nhận, đến bây giờ cô vẫn có phản ứng đối với thân thể anh. Nhưng mà cô thề với trời, cô không muốn “quay đầu ăn cỏ”.

Vậy còn anh thì sao.

Lúc trước Nguyễn Vân Kiều cảm thấy con người anh lạnh lùng và bình tĩnh hơn cô nhiều, nhưng mà tối hôm nay… anh có vẻ không giống anh của trước đây.