Edit: Bòn Bon
Beta: Linh Lăng
Ánh nắng hôm nay gay gắt và hơi chói mắt.
Sau khi khởi động, các giáo viên hướng dẫn thực sự đưa tất cả mọi người ra bờ sông bên ngoài trường chạy bộ.
Nguyễn Vân Kiều đã xin nghỉ phép, bởi vì tình trạng của cô ngày hôm qua, giáo viên hướng dẫn sợ cô xảy ra chuyện nên cho phép cô ngồi đợi ở bên đường.
Nguyễn Vân Kiều tìm một bóng cây không bị ánh nắng chiếu vào và ngồi xuống cùng với một vài cô gái cũng đang trong kỳ s1nh lý như cô.
Ngồi được mấy chục phút thì từ xa đã nghe thấy tiếng bước chân, mọi người đã chạy được một vòng chuẩn bị bước vào vòng thứ hai.
Một đội quân hùng mạnh đi qua trước mặt, khoa Công nghệ thông tin, khoa Tiếng Anh, khoa Mỹ thuật... và sau đó là khoa Kinh tế và Quản trị.
Lớp Tài chính của khoa Kinh tế và Quản trị.
Nguyễn Vân Kiều nhìn thấy Lý Nghiên ở cuối lớp tài chính, anh ấy cao và luôn là người cuối cùng trong hàng.
Khi đi qua trước mặt cô, cô nhìn thấy ánh mắt anh lướt qua cô. Vốn dĩ cô đang ngồi nhàn nhã và thoải mái, nhưng ngay lúc đó cô liễn sững người lại, và nắm chặt viên sô-cô-la trong lòng bàn tay.
Cô cũng không biết mình đang hồi hộp cái gì... hồi hộp khi đối mặt với Lý Nghiên, đây thực sự là một chuyện rất kỳ lạ.
Mấy ngày sau, Hứa Vi Khả như bị lên cơn, lúc nào cũng bày vẻ mặt khó coi, thường xuyên nổi nóng vì chuyện nhỏ nhặt. Mọi người trong phòng ngủ đều biết tại sao cô ta lại như vậy, nên không ai để ý đến cô.
Một tuần sau, đợt huấn luyện quân sự cuối cùng cũng kết thúc, tất cả sinh viên năm hai cuối cùng trở lại cuộc sống bình thường.
Khoảng thời gian này sau khi suy nghĩ kỹ càng, Nguyễn Vân Kiều đã ký hợp đồng với bên phía Hoa Thần, công việc sau này của cô giao cho Dư Lạc sắp xếp.
Cô không hề thông báo cho gia đình về chuyện này, cô biết rằng mẹ cô luôn cảm thấy rằng cô sẽ chẳng làm nên tên tuổi gì. Vì vậy, cô không cần sự ủng hộ của bà, cô chỉ cần cho họ xem sau khi cô có được thành tích.
Chiều hôm nay, là tiết học Tư tưởng Mao Trạch Đông.
Buổi trưa Nguyễn Vân Kiều ngủ một giấc nên không kịp ăn cơm, ở phòng ngủ uống một tách cà phê rồi vội vàng chạy tới phòng học.
“Vân Kiều, thật là trùng hợp.” Trên đường đi thì gặp được Cao Sướng, và đương nhiên, người bên cạnh anh ta chính là Lý Nghiên.
Nguyễn Vân Kiều chào Cao Sướng: “Không phải là trùng hợp, chúng ta học cùng lớp.”
“Haha, đúng vậy, hôm nay chúng ta học cùng nhau.” Cao Sướng nói, vô cùng tự giác mà đổi vị trí của mình, đi vòng qua phía bên kia của Lý Nghiên, và đẩy Lý Nghiên đến bên cạnh Nguyễn Vân Kiều.
Nguyễn Vân Kiều liếc nhìn Lý Nghiên một cái, muốn nói gì đó, nhưng không biết phải nói gì. Nhưng lại cảm thấy rằng họ phải thể hiện sự “ân ái” của họ trước mặt Cao Sướng, nếu không cặp đôi yêu nhau mà không nói chuyện khi gặp nhau thì rất là kỳ lạ.
Nguyễn Vân Kiều kìm nén một lúc và nói: “Hi Lý Nghiên, buổi chiều tốt lành.”
Lý Nghiên nghi ngờ liếc nhìn cô một cái: “…”
Nguyễn Vân Kiều: “Chà, hôm nay nhớ mang theo sách rồi à. Tôi còn tưởng rằng học bá đi học không cần mang sách đến lớp.”
Lý Nghiên: “…”
Nguyễn Vân Kiều nói hai câu mà không thấy anh trả lời, liền bất mãn nói: “Sao vậy, hôm nay lỗ tai của cậu nghe không rõ hả.”
Lý Nghiên biết những lời hay ý đẹp của cô sẽ không tồn tại được bao lâu, liền nói: “Nghe rất rõ, vẫn có thể nghe thấy tiếng bụng cậu đang réo.”
Lần này đến lượt Nguyễn Vân Kiều không nói nên lời.
Cô cụp mắt liếc nhìn chiếc bụng nhỏ mình... Cô đang đói mà thôi.
Cao Sướng nhìn hai người cười: “Vân Kiều, trưa hôm nay cậu không ăn cơm sao?”
Nguyễn Vân Kiều cười gượng nói: “... Ừm, giảm cân.”
Cô sẽ không thừa nhận là mình ngủ quên.
Cao Sướng: “Cậu đã rất gầy rồi. Còn nhịn ăn nữa thì không tốt cho sức khỏe đâu.”
Nguyễn Vân Kiều: “Ừm... Buổi tối tôi sẽ ăn đàng hoàng.”
Nói chuyện phiếm một lúc thì ba người bọn họ cũng đã tới phòng học.
Khi Lý Nghiên và Nguyễn Vân Kiều cùng nhau bước vào, ánh mắt của những người trong hầu như đều nhìn sang. Nhưng sau khi trải qua kỳ huấn luyện quân sự, Nguyễn Vân Kiều lợn chết không sợ nước sôi, không hề do dự mà ngồi xuống ngay bên cạnh Lý Nghiên.
Cô cũng không quan tâm người khác nghĩ gì nữa, sau khi tiếng chuông vang lên, cô ném sách và điện thoại di động lên bàn rồi trực tiếp nằm xuống.
Lý Nghiên rũ mắt liếc cô một cái, “Vừa mới vào học đã bắt đầu ngủ?”
“Ai ngủ chứ, tôi chỉ nằm một lát thôi, lưng đau.”
Lý Nghiên thừa biết bản lĩnh nói bừa của Nguyễn Vân Kiều, thấy vậy thì không nói gì nữa, đẩy sách của cô sang một bên và mở sách của mình ra.
Giáo viên lên bục bắt đầu giảng bài, giọng nói có chút gây buồn ngủ. Nguyễn Vân Kiều nghe mà mí mắt chớp chớp, nhưng không ngủ được vì quá đói.
Cô hối hận vì buổi trưa vừa về tới phòng đã đi ngủ, lẽ ra cô nên đi ăn gì đó...
Cô thở dài một tiếng quay đầu về phía Lý Nghiên.
Người đó ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cho dù đây là môn Tư tưởng Mao Trạch Đông là một môn thi đề mở, thì anh vẫn chăm chú lắng nghe.
“Lý Nghiên.” Nguyễn Vân Kiều giật giật ống tay áo của anh.
Lý Nghiên rũ mắt xuống.
Nguyễn Vân Kiều yếu ớt nói: “Có gì ăn không? Tôi đói bụng.”
Lý Nghiên quay đầu về phía cô, đè thấp giọng nói: “Không có.”
“Lúc trước trên người cậu chẳng phải có sô-cô-la sao, sao hôm nay lại không có?”
Lý Nghiên: “Đem sô-cô-la theo là để ngăn ngừa bị hạ đường huyết trong quá trình huấn luyện quân sự, không phải để ăn cho no.”
“Ồ. Nhưng mà... tôi vẫn đói.”
Lý Nghiên: “Không ăn cơm thì đừng có than đói.”
Không có tình người!
Nguyễn Vân Kiều trừng mắt với anh một cái, tức giận mà kéo sách của anh qua, viết vào sách của anh một dấu X thật lớn, rồi còn viết thêm mấy chữ: Bạn trai không đủ tư cách!
Lý Nghiên: “…”
Nguyễn Vân Kiều xoay người nằm quay mặt về phía bên kia.
Lúc trước, cảm thấy con người này trở nên ấm áp hơn một chút, nhưng không ngờ rằng bản tính khó dời!
Quả nhiên! Không thể trông chờ gì vào tên quái vật mặt lạnh này!
Chuông reo…
Chuông báo giờ giải lao, mười lăm phút giữa các tiết học.
Nguyễn Vân Kiều nằm sấp nghịch điện thoại không để ý đến thời gian, một lúc sau tiếng chuông lại vang lên, giáo viên trở lại bục giảng.
Khi giáo viên bắt đầu giảng bài, quần áo của cô đột nhiên bị kéo một cái.
Nguyễn Vân Kiều quay lại nhìn Lý Nghiên đang kéo cô, tức giận nói: “Làm gì!”
Vừa dứt lời, có một chiếc túi bị vứt lên đùi cô.
Nguyễn Vân Kiều sững sờ một lúc, nhìn xuống thì thấy đó là một túi bánh quy nam việt quất làm thủ công và một chai sữa, nhìn bao bì thì biết ngay là mua từ tiệm bánh trong trường.
Cô vô cùng bất ngờ mà nhìn Lý Nghiên, người đó nói: “Bụng đừng réo nữa, rất ồn ào.”
Nguyễn Vân Kiều: “Ở đâu ra vậy?”
Lý Nghiên: “Từ trên trời rơi xuống.”
Khóe miệng Nguyễn Vân Kiều khẽ cong lên, nhanh chóng mở túi bánh quy ra.
Lý Nghiên rất biết cách mua, biết ăn những thứ khác trong lớp thì tiếng động rất lớn, loại bánh quy này vữa dễ no vữa tiện lợi.
Nguyễn Vân Kiều cúi đầu, nhét một ngụm vào miệng, mùi kem và sữa rất thơm, với vị nam việt quất chua ngọt càng làm tăng cảm giác thèm ăn của cô.
Sau khi vui vẻ ăn vài miếng, bụng cũng không còn khó chịu vì đói. Nguyễn Vân Kiều lau miệng và nhét bánh quy vào ngăn kéo.
Sau khi làm xong, cô nghiêng về phía Lý Nghiên và hỏi: “Cậu mua lúc nghỉ giải lao hả.”
“Ừ.” Lý Nghiên đẩy đầu cô một cái, làm cô ngồi thẳng người lên, “Đừng nói chuyện, chăm chỉ nghe giảng.”
Nguyễn Vân Kiều ngậm miệng lại, nhưng vẫn cầm bút lên và viết vào sách: Tuân mệnh.
Sau khi suy nghĩ, tôi thêm vào ba chữ: Đủ tư cách!
Lý Ngôn rũ mắt xuống nhìn, trong mắt hiện lên ý cười.
…
Vài ngày sau vào cuối tuần, Nguyễn Vân Kiều đến Hoa Thần, Dư Lạc sắp xếp công việc và lên kế hoạch cho cô theo thời gian đi học và tan học. Cô ấy rất tôn trọng ý muốn tốt nghiệp một cách bình thường của cô.
Vì vậy trong chốc lát, những ngày cuối tuần của Nguyễn Vân Kiều đều giao cho Dư Lạc. Hầu như mỗi thứ Sáu sau giờ học, Dư Lạc đều đến trường đón cô, đôi khi đưa cô đi thử vai, đôi khi đưa cô đến học diễn xuất với một giáo viên chuyên nghiệp.
Nguyễn Vân Kiều hiếm khi gặp Lý Nghiên vào cuối tuần, nhưng không chỉ vì công việc riêng của cô ấy, mà còn vì Lý Nghiên bắt đầu tập luyện đấu kiếm định kỳ. Anh dành những ngày cuối tuần để tập luyện ở địa điểm đấu kiếm của đội tuyển quốc gia, và đôi khi còn xin nghỉ học để sang đó.
Hôm nay là thứ Sáu, Nguyễn Vân Kiều thu dọn đồ đạc và chuẩn bị về nhà.
Cuối tuần này, cô đã xin Từ Lộ cho nghỉ phép để tổ chức sinh nhật cho Phan Thuần Bân.
Dư Lạc đương nhiên đồng ý, sau khi Nguyễn Vân Kiều cảm ơn xong, cô tự bắt taxi trở về Thượng Kinh.
Nhưng cô không ngờ hôm nay lại gặp Lý Nghiên ở nhà, vừa bước tới cửa thì từ xa đã thấy Lý Nghiên đi ra từ nhà anh.
Hôm nay anh mặc đồng phục thể thao của đội tuyển quốc gia, nền trắng viền đỏ, trên ngực trái có treo lá cờ Tổ quốc, rất chỉnh tề và có vẻ uy nghiêm.
Nguyễn Vân Kiều đã mấy ngày rồi không gặp anh, khi nhìn thấy anh ở đây, cô không khỏi nhảy dựng lên vì sung sướng.
Cho nên cô không đi vào mà đứng ngay trước cửa.
Cô biết anh sẽ đến, quả nhiên, sau khi ánh mắt họ chạm nhau từ xa, Lý Nghiên liền đi về phía cô.
Nguyễn Vân Kiều ho nhẹ nói: “Ôi, thật là trùng hợp, không ngờ cậu lại ở nhà.”
Lý Nghiên nói: “Trở về lấy đồ, sẽ đi ngay thôi.”
“Đi huấn luyện hả?”
“Ừm.”
“Vậy là gần đây cậu hầu như không đến lớp phải không?”
“Đúng.”
Nguyễn Vân Kiều cảm thấy hơi tiếc, nhưng bản thân cô cũng rất bận và không có thời gian để ở bên anh.
“Được... Vậy, cậu làm việc của cậu đi, tôi vào nhà trước đây.”
“Chờ đã.” Lý Nghiên đột nhiên gọi cô lại, “Vài ngày nữa sẽ có một trận đấu kiếm quốc tế tại sân vận động hàng không Trung Quốc.”
Nguyễn Vân Kiều nhìn lại anh: “Hả?”
“Ở đây còn sót lại hai vé. Nếu Đồ Khuynh muốn, cậu có thể đưa cho cô ấy.” Lý Ngôn lấy ra hai tấm vé trong túi thể thao, đưa cho cô.
Lúc trước Lý Nghiên có rất nhiều cuộc thi quốc tế quy mô lớn đều được tổ chức ở nước ngoài, muốn tới hiện trường để xem thì cũng có chút phiền phức. Bây giờ hiếm lắm mới có cuộc thi quốc tế tổ chức trong nước, nếu Đồ Khuynh biết mình có thể tới hiện trường xem thì chắc chắn sẽ rất vui.
Hơn nữa... cô cũng chưa tới hiện trường xem được mấy lần. Lần gần nhất cô trực tiếp xem Lý Nghiên thi đấu là khi còn học trung học.
“Với quốc gia nào?”
“Tây Ban Nha và Nhật Bản.”
Nguyễn Vân Kiều hứng thú: “Vậy thì tôi cũng muốn xem! Có thể cho tôi một vé không.”
Lý Nghiên mỉm cười: “Ừ.”
“Cảm ơn nha, tới lúc đó tôi sẽ đi xem cùng với Đồ Khuynh.”
“Được.”
Nguyễn Vân Kiều nhét vé vào túi, “Vậy tôi vào trước nhé?”
“Đi vào đi.”
Sau khi trở về nhà, Nguyễn Vân Kiều lấy vé ra và nhìn chăm chú.
Hai mươi tháng Năm...
Chà, thời gian này cũng thật là lãng mạn.
“Vân Kiều, về rồi sao.” Lúc này, Phan Thuần Bân bước xuống nhà và rất vui khi thấy cô về nhà.
Nguyễn Vân Kiều cất vé đi, chào hỏi và nói: “Chú Phan, chúc mừng sinh nhật!”
Phan Thuần Bân cười vui vẻ nói: “Cảm ơn cảm ơn, cháu có lòng rồi, còn đặc biệt trở về.”
“Việc nên làm mà.” Nguyễn Vân Kiều lấy ra một hộp quà từ trong túi xách, “Đây, một món quà nhỏ, hy vọng chú sẽ thích.”
“Ôi, cháu đi học bận rộn như vậy còn mua quà, đứa nhỏ này…”
Phan Thuần Bân nói vậy nhưng trong mắt niềm vui như sắp trào ra, vội vàng xách đồ vào phòng khách mà khoe với Nguyễn Thanh Mạn.
Nguyễn Vân Kiều cười lắc đầu, “Chú Phan, cháu cất đồ vào phòng trước. Chú nhờ mẹ thắt cà vạt đó cho chú thử xem. Nếu chú không thích, cháu sẽ đem đi đổi lại,”
Phan Thuần Bân liền nói: “Không đâu, nó đẹp như vậy, mắt thẩm mỹ của cháu làm sao chú có thể không thích chứ. Nào, Thanh Mạn, giúp tôi thắt nó.”
Nguyễn Thanh Mạn: “Được rồi, nhìn anh hạnh phúc chưa kìa…
Nhìn thấy Phân Thuần Bân hạnh phúc như vậy, Nguyễn Vân Kiều cũng rất vui. Cô xách túi lên lầu và trở về phòng.
Sau khi để hành lý vào phòng, Nguyễn Vân Kiều không xuống lầu ngay mà lấy vé trong túi ra, đặt lên trên chăn, chụp cho Đồ Khuynh một tấm ảnh.
[Thần tượng của cậu mời cậu đến xem hiện trường, có đi hay không]
Đồ Khuynh nhanh chóng đáp lại cô: [Fuck! Fuck! Fuck! Là trận thi đấu này nha! Đi đi đi! Tôi đi!]
Nguyễn Vân Kiều: [Được rồi, chúng ta sẽ đi cùng nhau]
Đồ Khuynh: [Mẹ ơi, thật tuyệt!!! Có cửa sau chính là tốt như vậy!]
Nguyễn Vân Kiều: [Còn cần tới cửa sau hả? Lý Nghiên nói là vé còn sót lại. Cậu đi mua thì cũng sẽ mua được]
Đồ Khuynh: [??? Cậu ấy dám nói cậu dám tin, cậu đi mua thử xem, nếu mua được tôi sẽ chặt đầu cho cậu]
Nguyễn Vân Kiều: “…”
Một lúc sau Đồ Khuynh gửi thêm vài biểu tượng cảm xúc cạn lời: [Cậu được lắm, show ân ái cho tôi xem, hai người đủ ngọt ngào rồi OK, đừng có làm mấy chuyện lãng mạn nữa!!! ]
Nguyễn Vân Kiều sững sờ một lúc, sau đó cầm vé lên nhìn.
Để dành riêng cho cô sao…
Khóe miệng Nguyễn Vân Kiều lộ ra một nụ cười, cô nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lý Nghiên khi đứng trước cửa, liền vui vẻ mà lăn lộn một vòng.
Oh ~ thì ra là để dành riêng cho cô~