Hai Người Yêu Cũ Của Ta Đều Phi Thăng Thành Thần!

Chương 14




Năm đó, sau khi Đổng Uyên chết, Thiên Đế nói, cần có người thay hắn tiếp tục canh giữ giang sơn Đại Sở, người này nên là Ngạn Sơ…

Hắn đã cướp chén rượu từ tay Quỷ tộc, uống cạn, kế thừa cái tên “Đổng Uyên”, cũng kế thừa thiên mệnh trên người Đổng Uyên. Thiên Đế vì tu bổ Thiên Đạo, bảo vệ tính mạng của ta, thuận nước đẩy thuyền, nhận Ngạn Sơ là Đổng Uyên, đồng thời thay đổi ký ức của ta, khuôn mặt của Tống Ngụy biến mất, thay vào đó là khuôn mặt của Ngạn Sơ.

Tương lai Ngạn Sơ hoàn thành sứ mệnh, phi thăng thành tiên, trở thành Đổng Uyên thượng thần, là có thể “cầm sắt hòa minh” với ta, ứng với câu nói của Thiên Đế, muốn ta ngoan ngoãn ở lại trên trời làm thần tiên, đừng gây chuyện thị phi nữa.

Khó trách mỗi khi ta nhớ lại chuyện cũ với Đổng Uyên, luôn cảm thấy nhạt nhòa, luôn cảm thấy hoang mang. Muốn nắm bắt điều gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, ngay từ đầu, ta đã tìm nhầm người. Thiên Đế đã xóa sạch quá khứ của Tống Ngụy, muốn ta đời đời kiếp kiếp, không còn dính líu gì đến Tống Ngụy nữa.

Tiếc rằng, Ngạn Sơ không phải là Đổng Uyên thật sự, nước Đại Sở sắp diệt vong, hắn không giữ được.

Có lẽ Thiên Đế cũng không ngờ, Tống Ngụy dựa vào bản lĩnh của mình phi thăng lên trời, chỉ là cái tên “Đổng Uyên” không còn thuộc về hắn nữa.

Hoạn Nương thấy chúng ta đều không nói gì, tiến lại gần Tống Ngụy, uất ức nói: “Tống đại nhân, năm đó chàng nhẫn tâm bỏ thiếp thân mà đi, khiến thiếp thân trở thành trò cười cho Quỷ tộc.”

Ta ngẩng đầu nhìn Tống Ngụy, trong lòng có chút ghen tuông, những năm này Tống Ngụy đã trải qua những gì, lại phi thăng bằng cách nào, ta hoàn toàn không biết. Lần duy nhất có giao tình với hắn, là lúc hắn ở phàm gian, sắp cưới người khác.

Tống Ngụy nhìn vào ánh mắt phức tạp của ta, chậm rãi nói: “Lệnh Nghi, nàng tin ta.”

Hoạn Nương bị lạnh nhạt, cũng không để ý, “Phía trước chính là Minh Hà Quả Trận, chư vị ngồi cho vững, đừng rơi xuống đấy.”

Tuy nàng ta nói cười vui vẻ, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn ta, ta tin nếu không có Tống Ngụy bảo vệ, nàng ta đã sớm ném ta vào cái Quả Trận c.h.ế.t tiệt này rồi.

Người lái đò lê từng bước chậm chạp, nói: “Trên Minh Hà, nổi gió rồi.”

Vừa dứt lời, một tiếng khóc ai oán, thê lương vang lên, tiếng khóc càng lúc càng lớn, cuối cùng, lại biến thành tiếng quỷ gào thét, khiến thuyền lắc lư trái phải.

Hoạn Nương cong môi, cười lạnh: “Tên ngốc.”

Người lái đò nói: “Công chúa đừng giận, đây đã là người thứ tám trong tháng này rồi.”

Ta hỏi: “Người thứ tám gì?”

Hoạn Nương vui mừng nói: “Nguyên tưởng Thiên Phi nương nương bị thương cổ họng, không nói được nữa chứ.”

Nàng ta vừa định nói tiếp, Tống Ngụy đột nhiên lên tiếng: “Người đưa tiễn Minh Hà Quả Trận. Lệnh Nghi, đừng nghe cũng được.”

Hoạn Nương uất ức nói: “Tống đại nhân thật là thiên vị, thiếp thân chỉ nói vài câu với Thiên Phi nương nương thôi mà.”

Ta tò mò hỏi: “Người đưa tiễn là gì?”

Người lái đò nói: “Minh Hà Quả Trận, còn gọi là Quỷ Tiên Trận. Người vào trận phải chịu vạn đạo hình phạt, chịu đựng được, là có thể phi thăng thành Quỷ Tiên. Quanh năm suốt tháng, luôn có vài kẻ không cam lòng muốn thử một lần.”

Ta nhìn Hoạn Nương, “Vị kỳ tài vạn năm khó gặp của tộc các ngươi đâu?”

Hoạn Nương bĩu môi, “Người thật biết nói đùa, nếu dễ dàng thành công như vậy, thì còn cần—” Nàng ta liếc mắt đưa tình với Tống Ngụy, “Còn cần đi trộm mệnh cách của Tống đại nhân sao?”

“Chính đạo dễ đi hơn tà đạo nhiều.” Hoạn Nương che miệng cười, “Đạo lý này, dù là ở Quỷ tộc, cũng như nhau.”

“Chẳng lẽ là sợ đau sao?” Ta cười lạnh.

Khóe miệng Hoạn Nương cứng lại, quay đầu đi không nói chuyện với ta nữa.

Ta nhìn Minh Hà u ám, thất thần, chậm rãi ôm chặt Tống Ngụy.

Người lái đò nghi ngờ nói: “Công chúa, không phải nói năm đó trong tộc chúng ta, từng xuất hiện một vị Quỷ Tiên sao?”

Hoạn Nương cười khẩy một tiếng, “Không biết là hồn ma dã quỷ ở đâu đến, chỉ biết ngày hôm đó Quả Trận đỏ rực đáng sợ, có thể thấy sát nghiệp rất nặng, còn hơn cả Quỷ tộc chúng ta. Sau đó ai biết là c.h.ế.t hay chưa chết, dù sao ta cũng không thấy.”

Thuyền cập bến, ta vỗ vỗ Tống Ngụy, “Để ta xuống đi.”

Hắn nghe lời nhẹ nhàng đặt ta xuống, lui về sau một bước.

Ta đột nhiên nắm chặt góc áo xanh của hắn, không muốn buông tay.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, “Lệnh Nghi cô nương?”

Lúc này ta mới nhận ra, hắn không biết ta đã khôi phục trí nhớ, có lẽ, bản thân hắn cũng chưa chắc đã nhớ được bao nhiêu.

Hiện giờ trong mắt hắn, chỉ là “Đổng Uyên thượng thần” đột nhiên biến thành một người tên là Ngạn Sơ. Vì vậy ta chậm rãi buông góc áo của hắn ra, dụi dụi mũi, không nói gì.

Ánh mắt Hoạn Nương đảo qua đảo lại giữa hai chúng ta, cười khúc khích, “Chư vị, Quỷ Quân có thỉnh.”