101
Không bị chịch mông, nhưng miệng lại bị chịch sưng.
Sau khi Lục Lễ Xuyên tỉnh lại phát hiện hai điểm trước ngực mình cũng sưng vù lên, quầng vú đỏ bừng, đây là thành quả do bị lão biến thái dùng râu cọ cọ.
Hắn thiếu chút nữa thở không nổi, đúng là không thể trêu vào, thực sự không thể trêu vào.
Lục Lễ Xuyên vác cặp giò run run bò dậy đánh răng rửa mặt, lúc mặc xong quần áo hắn bị vải vóc cạ vào đau rát.
Hắn đẩy cửa ra, khi thế hùng hổ định giảng giải lý lẽ, dựa vào đâu mà lão biến thái dám đối xử thô lỗ với hắn như thế chứ.
Từ Nghiệp đầu đội mũ rơm đang cào đất trong sân, y nhàn nhã ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Trưa nay muốn ăn gì?”
“Ăn cái đầu—” Lục Lễ Xuyên nghiến răng nghiến lợi.
Từ Nghiệp nhăn mày: “Tối hôm qua ăn chưa đủ à?”
Lục Lễ Xuyên: “…”
Rõ ràng không phải cái đầu phía dưới kia mà.
102
Đến giờ cơm trưa, Đổng Truy Nguyệt bỗng nhiên lại tới làm khách, còn mang theo cả con cá trắm cỏ đang năng nổ nhảy loạn liên tục vùng vẫy trong túi bóng.
Lục Lễ Xuyên nom lạ mắt, bèn dùng ngón tay chọc chọc đuôi cá.
Đổng Truy Nguyệt hỏi: “Cậu chưa thấy cá sống bao giờ à?”
“Thấy rồi, lúc trước mẹ tôi nuôi cả một bể cá kiểng âm tường, quý như vàng vậy, giờ không biết như nào rồi…”
Đổng Truy Nguyệt không nhịn được mà cảm thán: “Có tiền cứ thế tiêu, thế mà lại mở hẳn tiệm cá cảnh ở nhà cơ đấy.”
Lục Lễ Xuyên ngồi chồm hổm làm bộ ung dung, giễu cợt nói rằng: “Chính vì phung phí nên mới phá sản còn gì.”
“…”
Đổng Truy Nguyệt cảm thấy thôi vẫn là đợi thầy Viên về nói thì tốt hơn, cô vừa định đem cá đến phòng bếp, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên đã đối mặt với Từ Nghiệp.
Vốn Từ Nghiệp đang đứng trước bếp nhóm lửa nấu cơm, giờ y lại cầm sạn ló đầu ra nhìn, ánh mắt thâm thúy dán chặt vào hai người bọn hắn.
Đổng Truy Nguyệt bèn mở miệng: “Chú Nghiệp, gu cháu không phải loại trai đẹp này đâu.”
Từ Nghiệp im lìm nấu cơm tiếp, chẳng biết đang nghĩ cái gì.
Đổng Truy Nguyệt quay đầu chớp chớp mắt với Lục Lễ Xuyên: “Kho hay là hấp, làm gỏi hay là chiên dầu đây?”
Lục Lễ Xuyên bật cười, giọng điệu khá là thân mật: “Để anh ấy tự coi rồi làm, ăn không nổi thì anh ấy chịu trách nhiệm.”
Đổng Truy Nguyệt bị ập một bát cơm chó vô mặt khiến cô có hơi lo lắng, chờ thầy Viên về không chừng sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
Dáng vẻ dính nị giữa hai người họ làm sao cũng khó mà giải thích được, họ còn chẳng thèm che giấu chút nào.
103
Ông cụ nhà kế bên tới đưa khoai lang đỏ cho Lục Lễ Xuyên, vừa đẩy cửa vào liền híp mắt nhìn quanh, một cái bàn vuông hai vợ chồng ngồi ăn cơm, nay lại nhiều ra thêm một người nữa, ông buột miệng hỏi: “Cậu nhóc nhà ai đây, sao tóc lại dài mượt vậy—”
Lục Lễ Xuyên còn tưởng rằng cuối cùng ông cụ cũng mở mắt rồi, rốt cuộc đã nhìn rõ giới tính của hắn. Chạng vạng, thôn làng lục tục thắp đèn.
Kết quả, Đổng Truy Nguyệt lại đứng lên đỡ ông cụ vào nhà, chùm tóc đuôi ngựa cột cao ngũ quan đầy khí khái: “Ông Từ, cháu là con út nhà họ Đổng, mới vừa đi học về ạ.”
Ông cụ ngẫm một hồi lâu mới gợi ra chút ấn tượng, bèn ngó trái ngó phải: “Lớn đến thế rồi à, ông cháu có khỏe không?”
“Vẫn khỏe lắm ạ.” Lục Lễ Xuyên trở người trên giường đất, hắn khóc đến đau họng, đến giờ vẫn không có sức để bò dậy, vừa quay đầu lại đã thấy Từ Nghiệp bắt được một đống cá bước vào, chẳng qua là cả người y đều ướt sũng, cơ bắp căng chặt, làn da màu đồng khá là hấp dẫn, sự gợi cảm vỗ chan chát vào mặt hắn, nhìn cơ bụng rồi đường nhân ngư kìa, quyến rũ chết mất.
“Ây da đứa nào cũng lớn thế rồi cơ đấy.”
Tầm mắt của ông cụ lại dời lên người Từ Nghiệp đang gắp đồ ăn cho Lục Lễ Xuyên, khuôn mặt tươi cười vui vẻ: “Đại Nghiệp khá đấy, cuối cùng cũng biết thương vợ rồi, không uổng công ông đây dạy bảo.”
Lục Lễ Xuyên cúi gằm mặt, hắn hung dữ lén nhéo đùi Từ Nghiệp dưới bàn.
Làm sao đây, cái lão biến thái này. “Anh cứ nhìn em chòng chọc làm gì?”
Từ Nghiệp không đổi sắc mặt bưng chén cơm ăn, nhưng vật dưới háng lại cương cứng, là bị nhéo đến ngẩng đầu rồi.
Tay Lục Lễ Xuyên hoàn toàn cứng đờ, rốt cuộc là biến thái đến cỡ nào chứ???
Đổng Truy Nguyệt không nhìn thấy gì, cô vội vàng giúp ông lão cất khoai lang rồi giúp ông cụ ngồi vào bàn dùng cơm chung. Sắc mặt Từ Nghiệp nháy mắt thả lỏng, y thở hắt ra, đôi mày nhíu chặt cũng dần giãn, đoạn nâng tay nhéo cằm Lục Lễ Xuyên, giống hệt như khi vừa mới gặp nhau vậy, chỉ khác là y không cần dùng lực lại có thể khiến Lục Lễ Xuyên để lộ ra đầu lưỡi đỏ hồng giỏi bú mút, cũng từng là nơi liếm dương v*t phía dưới của y.
104
Lúc ông cụ ra về, ông không kìm được thì thầm răn dạy Lục Lễ Xuyên: “Thằng nhóc này sao lại có cái giọng oang oang bẩm sinh như thế, không nhỏ nhẹ như nhóc họ Đổng kia gì cả.”
Lục Lễ Xuyên khóc không ra nước mắt, hắn cố gắng nâng giọng cho thánh thót: “Như vầy á?”
“Đúng rồi đúng rồi.” Không một ai dám bắt Lục Lễ Xuyên làm vậy.
Ông cụ hài lòng vui vẻ cười, sau đấy còn túm theo Từ Nghiệp ra cửa, dặn dò mãi: “Đại Nghiệp à, cháu chú ý nhóc họ Đổng kia vào đấy nhá, tuổi trẻ mà mồm mép đã lanh lợi như vậy rồi, coi chừng vợ bị người ta bắt đi mất.”
Từ Nghiệp quay đầu nhìn Đổng Truy Nguyệt và Lục Lễ Xuyên trong phòng: “Cháu biết rồi.”
105
Lục Lễ Xuyên ở trong phòng không khỏi tò mò: “Cô cũng hay bị nhận lầm à?” Từ Nghiệp y là người đầu tiên.
Đổng Truy Nguyệt móc điện thoại không có tín hiệu trong túi ra, hên là trước đó cô đã tải kha khá phim với tiểu thuyết về rồi, cô không thèm ngẩng đầu nói: “Từ sau khi bà Từ qua đời, ông Từ cũng vì đau lòng nên thân thể kém đi nhiều, có lần sốt cao không giảm nên chú Nghiệp phải cõng lên huyện khám, bác sĩ nói là ông bị nóng đến ảnh hưởng đầu óc, sẽ để lại di chứng, với mắt ông kém nên thường hay nhận nhầm người.”
Lục Lễ Xuyên lẩm bẩm: “Khó trách.”
“Nhưng mà vậy cũng tốt, ông Từ nói sau khi bị bệnh ông còn có thể nghe thấy bà nói chuyện qua ảnh chụp, ông mừng còn không kịp…”
Giọng điệu Đổng Truy Nguyệt thâm sâu khó lường: “Mất đi có lẽ là một cách để có được, đúng không đồng chí Tiểu Lục?” Và cũng là người duy nhất.
Lục Lễ Xuyên tựa như đã hiểu, lại tựa như chưa hiểu cái gì cả, hắn cúi đầu đan ngón tay, môi cứ hé rồi lại đóng.
Đúng lúc Từ Nghiệp trở về, y bế Lục Lễ Xuyên đang ngồi trên ghế lên, tay nâng mông hắn giống hệt như đang bế trẻ con, khuôn mặt y cương nghị vô cảm: “Mẹ kêu về phơi thóc kìa.”
Đổng Truy Nguyệt: “???”