*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
89
Lại một buổi chiều, Lục Lễ Xuyên nhổ cỏ đuôi chó trong miệng ra, lương tâm hắn cắn rứt nên định xuống ruộng giúp Từ Nghiệp, nhưng vừa mới nhấc chân.
“Đứng yên đó.”
Giọng điệu Từ Nghiệp không cho phép hắn từ chối, y nhét lúa đã gặt vào bao xác rắn*, tay y toàn bùn là bùn đen thui không nhìn ra nổi màu da ban đầu, y bình tĩnh ngẩng đầu nhìn Lục Lễ Xuyên, mấy ngày nay y bữa nào bữa nấy nấu cơm xào rau nuôi béo kẻ lừa đảo, giờ trông sắc mặt hắn hồng hào lên không ít, rất mới lạ.
⌕ Bao xác rắn
“Anh Nghiệp, em hỏi anh một chuyện, anh phải trả lời thật lòng với em được không?”
Bím tóc sau gáy của Lục Lễ Xuyên hơi lỏng, hắn ngồi xổm ở đó, khuôn mặt vốn thường treo một nụ cười cợt nhả mà giờ lại trở nên càng nghiêm trọng, nhưng đợi mấy phút sau vẫn chưa thấy ai đáp lại, hắn cảm thấy tủi thân bèn hô lên: “Từ Nghiệp!”
“Hỏi.”
“…”
Lục Lễ Xuyên lấy dây đỏ mà cho Từ Nghiệp cột chặt lại tóc, chán nản bức bối nói: “Chẳng thèm hỏi anh nữa, chán.”Tường gạch thô ráp, muốn dựa thì vẫn là để Từ Nghiệp dựa, đỡ cọ trầy da hắn.
Từ Nghiệp thích nhìn Lục Lễ Xuyên bất lực, trông vừa đáng thường vừa mang theo vẻ yếu đuối dễ vỡ, y lén Lục Lễ Xuyên cười khẽ, rồi lại tiếp tục khom lưng gặt lúa.
90
Lục Lễ Xuyên đứng dậy định bỏ đi, lại bứt rứt nhìn qua y, hắn nhăn mày tựa như là đang phải chịu oan khuất gì to tát lắm, đoạn cúi đầu nghịch ngón tay chờ Từ Nghiệp dỗ hắn.
Kết quả chờ nửa ngày, nhưng tiếng gặt lúa chừa hề dừng lại chút nào.
Được, coi như lão biến thái này lợi hại, không thèm nhìn lấy người ta một cái.
Xem chừng là đã lấy được người vào tay nên bắt đầu không thương hắn nữa rồi.
Lục Lễ Xuyên tức giận đến mức muốn chửi tục, hắn xoay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Từ Nghiệp.
“Chờ em đi rồi, xem anh đi đâu kiếm em!”
Từ Nghiệp ngẩng đầu không nói gì, trong ánh mắt đen nhánh của y chất chứa vạn vật trong núi, có gió, có hồ, có lưỡi gặt, có rìu… và có cả nấm mồ kia.
Nơi chôn cất cha mẹ và nửa đời lầm lỡ của y.
91
Lỗ tai ông cụ nhà bên mãi mới được yên ắng mấy ngày cuối tuần, ai ngờ Lục Lễ Xuyên lại vác một bụng oan ức tới.Lục Lễ Xuyên tức giận đến mức đứng ngồi không yên, động tác cơ thể vẫn rất thành thật, hắn cứ luôn lén quay đầu nhìn ra ngoài cổng, nghĩ không biết Từ Nghiệp có lao đến khiêng hắn về hay không.
“Lại giận dỗi với Đại Nghiệp đấy à?”
Lục Lễ Xuyên vừa gặm khoai lang, vừa ồn ào kể khổ: “…Hắn chẳng khác gì cục đá dưới hầm cầu, vừa cứng vừa xấu, đã nóng nảy thì chớ còn không biết quan tâm người ta…”“Căn bản không phải là cháu để trong lòng hay không, mà là anh ấy vốn mặc kệ cháu. Cháu giận mà anh ấy cũng không quan tâm, anh ấy biết tỏng anh ấy nấu cơm giặt đồ cho cháu, đây là để khiến cháu không thể rời khỏi anh ấy ư? Cháu cũng có chân có tay vậy, khinh ai chứ, về sau cháu không thèm… ăn cơm ảnh làm nữa…”
Ông cụ nhàn nhã thảnh thơi ngồi trên ghế bập bênh nghe phát thanh: “Ông bà ta đã dạy, đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, nhưng tính tình của Đại Nghiệp rất cứng đầu, cháu cũng đừng bỏ mặc hắn, chỉ cần không để trong lòng là được.”
“Căn bản không phải là cháu để trong lòng hay không, mà là anh ấy vốn mặc kệ cháu. Cháu giận mà anh ấy cũng không quan tâm, anh ấy biết tỏng anh ấy nấu cơm giặt đồ cho cháu, đây là để khiến cháu không thể rời khỏi anh ấy ư? Cháu cũng có chân có tay vậy, khinh ai chứ, về sau cháu không thèm… ăn cơm ảnh làm nữa…”
Lục Lễ Xuyên tức giận đến mức đứng ngồi không yên, động tác cơ thể vẫn rất thành thật, hắn cứ luôn lén quay đầu nhìn ra ngoài cổng, nghĩ không biết Từ Nghiệp có lao đến khiêng hắn về hay không.
Cũng tốt hơn là để hắn một mình ở đây nghĩ vớ va vớ vẩn.
Đợi một hồi, đợi đến tận khi trời tối.“Căn bản không phải là cháu để trong lòng hay không, mà là anh ấy vốn mặc kệ cháu. Cháu giận mà anh ấy cũng không quan tâm, anh ấy biết tỏng anh ấy nấu cơm giặt đồ cho cháu, đây là để khiến cháu không thể rời khỏi anh ấy ư? Cháu cũng có chân có tay vậy, khinh ai chứ, về sau cháu không thèm… ăn cơm ảnh làm nữa…”
Lục Lễ Xuyên hồn vía lên mây nắm chặt tiền, hắn đã góp được mười đồng rồi, làm thêm mười ngày nữa là hắn có thể gom đủ tiền xe để rời đi.
Không có sự vui mừng như trong tưởng tượng, ra khỏi đây rồi hắn phải đi đâu đây, ba mẹ thì ở nước ngoài, hắn lại càng không có mặt mũi liên hệ với bạn bè thân thích.
Khi trước hắn sống quá huênh hoang khiến không thiếu người căm ghét hắn, giờ ra ngoài không chừng còn bị trả thù…
Lục Lễ Xuyên miễn cưỡng nở một nụ cười, muốn tự an ủi bản thân rằng rồi chắc chắn mọi chuyện sẽ tốt hơn, chắc vậy.Lục Lễ Xuyên như hạ địa vị tôn quý của mình mà ngậm lấy điều thuốc, sau đấy phả khói lên mặt Từ Nghiệp, giọng điệu cực kỳ chắc nịch: “Anh nhìn em một cái đã cứng chứ gì.”
Nhưng không.
Hắn đứng trước cửa nhà sáng đèn của Từ Nghiệp không nhịn được mà khóc, lần này hắn kiên cường không khóc thành tiếng, chóp mũi nghẹn cứ dính đầy nước mắt, còn cắn xước cả môi.Từ Nghiệp nghiêng người đóng cửa rồi móc bao thuốc ra, y quẹt diêm châm thuốc, lại đưa lên môi cắn lấy, trên gương mặt y không có bất kỳ biểu cảm gì.
Lục Lễ Xuyên tự biết bản thân mình vô dụng, khóc xong hắn khụt khịt lau sạch mặt, muốn ương ngạnh nuốt hết tủi thân và chật vật vào bụng, hắn không muốn bị xem thường, không muốn vứt bỏ lòng tự trọng.
Hắn xoay người về lại căn nhà gỗ, kéo chăn ngủ đến chẳng biết trời trăng mây gió.
92
Từ Nghiệp đợi đến khi Lục Lễ Xuyên ngủ mới không tiếng động leo tường vào nhà, làm mấy chuyện không trong sáng.Do phản xạ sinh lý nên khóe miệng hắn ứa ra chút nước bọt, thế mà lại bị Từ Nghiệp cúi đầu mút sạch sẽ, động tác cực kỳ thẳng thắn ngang ngược, không giữ lấy chút thẹn thùng nào, tựa như hắn vốn là để y đùa giỡn vậy.
Y dò dẫm trong bóng tối hôn lên môi Lục Lễ Xuyên, trong lòng vừa đau vừa cực kỳ hoang mang, y quen cửa quen nẻo chui vào ổ chăn, vén áo hắn lên mút ra kha khá vết trên ngực hắn.
Y không định sẽ buông tha hắn, y thì thầm tựa như lẩm bẩm nói với chính mình.
“Không đánh gãy chân em.”
“Nhưng cũng không thể thả em đi.”
93
Vừa tỉnh dậy đã cảm thấy ngực đau nhói, Lục Lễ Xuyên cảm thấy không phải mình gặp quỷ mà là chọc trúng quỷ tà dâm rồi.Dưới ánh đèn, từng mảng da thịt trên người Lục Lễ Xuyên đều trắng đến mức lóa mắt, mịn màng, mềm mại, sờ vào tựa như tơ lụa, chạm vào thôi cũng khiến người ta nảy sinh ra những suy nghĩ bậy bạ.
Hắn nổi giận đùng đùng mặc quần áo xong rồi trực tiếp tìm Từ Nghiệp tính sổ.
“Lão biến thái, có phải anh một ngày không làm em thì trong lòng không cảm thấy thoái mái đúng không hả?”
Từ Nghiệp đang chẻ củi trong sân, mồ hôi trượt từ cơ bụng xuống lưng quần, y ngẩng đầu lên với khuôn mặt vô cảm, tựa như cây ngay không sợ chết đứng.
“Không chịch em, muốn thương em.”
Lục Lễ Xuyên: “…”
——–