Hai Người Hai Thế Giới

Chương 11: Ngày xui xẻo




Nguyên dừng xe dưới tán cây phong bên đường,cậu quay lại nhìn cô gái đang cau có,không nhịn được liền bật cười:

- Tôi đâu có lôi cô đến đồn cảnh sát,làm gì mà biểu cảm ghê thế...

- Vòng cổ của tôi đâu?- Minh Giao không vòng vo,hỏi thẳng.

- Cô không hỏi vì sao tôi có nó à?

- Đưa trước đã.

- Nhất thiết phải vội vàng như vậy?

Minh Giao lạnh lùng chìa tay ra,cảm thấy tên này thật rắc rối:

- Đưa đây.

Nguyên chép miệng một cái,đặt vào lòng bàn tay cô một sợi dây chuyền bạc lấp lánh. Minh Giao sau khi xem xét bức ảnh trên mặt dây không bị hư hại gì mới thở phào nhẹ nhõm. Đây là thứ quan trọng nhất với cô,cũng là vật duy nhất theo cô xuyên vào tiểu thuyết. Nguyên lười biếng chống tay lên thành ô tô,hỏi:

- Thứ quan trọng không phải sợi dây,mà là bức ảnh đúng không?

Minh Giao hờ hững đáp:

- Biết còn hỏi.

- Bạn trai cô à?

- Được thế đã tốt.

Nguyên phì cười,đôi mắt lộ rõ vẻ ranh mãnh.

- Vậy cô yêu đơn phương, hả?

- Thì sao? - Minh Giao lườm anh ta một cái sắc lẻm.

Nguyên phá lên cười:

- Cũng phải thôi,anh ta đẹp như thế làm gì để ý đến một cô gái tầm thường như cô!

- Anh.....- Minh Giao siết chặt tay,nghiến răng ken két - Có tin là tôi cho anh bay ra khỏi ô tô bằng đường cửa kính không?

Nguyên hất cằm lên:

- Cứ tự nhiên.

Minh Giao hừ lạnh một tiếng,hỏi:

- Bây giờ thì giải thích đi,vì sao anh lại có vòng cổ của tôi?

Nguyên chậm rãi nói:

- Nhớ cái buổi tối ở thành phố X không? Người cứu cô là tôi.

Minh Giao nhớ đến tối hôm đó,và chợt cười một cách đáng sợ:

- À....hóa ra người nhét tôi vào thùng rác là anh à....

Nguyên có thể nhận ra sự nguy hiểm từ cái người bên cạnh,anh cười trừ:

- Chỉ là....bất đắc dĩ thôi mà.

Minh Giao lao đến kéo tai anh ta lôi mạnh:

- Bất đắc dĩ này! Tên khốn nhà anh,tôi đã cảnh cáo anh đừng có xuất hiện trước mặt tôi rồi cơ mà!!

Cô đấm thùm thụp vào người anh chàng,anh chống cự không nổi,kêu lên:

- Vậy tôi xin lỗi được chưa! Tôi cứu cô,trả lại dây chuyền cho cô rồi còn gì!

- Hừ! - Minh Giao thở hắt ra,về vị trí hậm hực nghiến răng.

Nguyên vừa vuốt lại áo vừa ấm ức nói:

- Bạo lực như cô đúng là chẳng có ma nào yêu!

- Không liên quan đến anh! - Cô đẩy cửa bước xuống xe,nói thêm - Nể mặt anh còn có lương tâm trả lại đồ tôi mới không đánh chết anh,loại người như anh nhìn đã biết chuyên đi gây phiền phức.

- Biết thế tôi đã vứt nó xuống bồn cầu nhà tôi rồi!!

- Vậy lần sau rút kinh nghiệm đi! - Minh Giao châm chọc nói. Anh chàng hứ một tiếng:

- Tôi tin là cô sẽ Ế suốt đời cho coi! Rồi ngồi nhìn anh chàng cô yêu cười vào mặt cô cho mà xem!

Minh Giao tức tối quát lên:

- Anh cút đi cho khuất mắt tôi!

" RẦM"

Cửa xe ô tô tựa hồ muốn gãy.....

Minh Giao chán chường đá hòn sỏi dưới chân. Ngày hôm nay đúng là xui xẻo,xui xẻo,xui xẻo!!!

Cô về nhà,tắm rửa một cách nhanh chóng, chọn một chiếc áo phông trắng cùng chiếc váy xếp li màu đen rồi đến cửa hàng Rose như đã hẹn với Trần Hoài Minh. Nhìn vẻ đồ sộ tráng lệ của nhà hàng này cô không khỏi ngỡ ngàng. Trời ạ... đồ ăn ở đây đắt gấp 10 lần đồ ăn bình thường, những người có thể ngồi trong đó cũng thuộc loại tiêu tiền như nước.... Nghe danh đã lâu cuối cùng cô cũng đã có cơ hội bước chân vào nơi này, thế giới tiểu thuyết sao cứ như trong truyện cổ tích vậy.

-Xin hỏi.... -Minh Giao cất tiếng hỏi nhân viên phục vụ - Cô có biết người tên Trần Hoài Minh đang ở đâu không?

Một nét bối rối thoáng qua mặt cô nhân viên, cô ấy đáp:

- À... ờ.... ngài ấy đang.... đang.... ở phòng ăn số 6 hành lang bên phải.

Minh Giao không nghĩ ngợi nhiều liền sải bước đến căn phòng ăn riêng số 6. Lúc tay vừa đặt lên nắm đấm cửa thì bên trong vọng ra tiếng quát tháo của phụ nữ:

-Trần Hoài Minh, anh là một tên khốn! Anh là cái thá gì mà dám nói anh ấy như vậy? Anh còn chút liêm sỉ không? Lòng tự trọng của anh bị chó tha rồi à?

Minh Giao nhíu mày, cô tính không vào thì lại nghe tiếng đổ vỡ, tiếng quát tháo ngày một lớn. Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoay nắm cửa, từ từ đẩy vào, lập tức hứng trọn một cái đĩa sứ vào trán. Tiếng kêu của cô bị lấn át bởi tiếng đập bàn của người phụ nữ. Hoài Minh quay lưng về phía cửa ra vào nên không thấy cô, người phụ nữ thì đang mắng chửi anh ta gay gắt. Bàn ăn bị lật đổ hết, sàn nhà sạch bong giờ đây trở nên bẩn thỉu vì nước sốt và nguy hiểm với những mảnh vỡ sứ và thủy tinh.

Minh Giao đỡ lấy trán, một tay vịn vào tường. Choáng váng. Cũng may cú ném không mạnh lắm. Hoặc là khi chiếc đĩa bay tới chỗ cô đã giảm đi nhiều phần lực.

Người phụ nữ tiếp tục làm loạn:

-Anh tưởng anh cao quý lắm sao? Dối trá! Giả tạo! Tất cả đều là diễn kịch! Hai anh em các người đều cùng một giuộc như nhau, đều đóng kịch rất giỏi. Trong mắt tôi, các người không khác gì một đám trộm cướp ngoài đường, lòng tự trọng không đáng một xu!

Hoài Minh không nói gì. Anh đứng im, không nhúc nhích, bóng dáng cao lớn đẹp như một pho tượng điêu khắc nhưng cũng thật cao quý và quyền uy. Minh Giao chỉ có thể nghe bằng tai, mắt cô bây giờ toàn là những vì sao lấp lánh, đầu đau nhức dữ dội, tay siết chặt cái đĩa sứ.

-Tôi hận nhà họ Trần các người!

Người phụ nữ đó bỏ đi, dù đã thấy Minh Giao nhưng cũng không đứng lại mà cất bước đi thẳng. Hoài Minh bất động một lúc rồi mới xoay người lại, cậu thấy một cô gái đứng ở cửa với cái trán đầy máu, lông mày nhíu chặt, cả người lảo đảo không đứng vững. Ánh mắt cậu tràn ngập sự hoảng hốt, cánh tay vươn ra ôm lấy vai Minh Giao.

- Minh Giao, em có sao không? Sao lại chảy nhiều máu như vậy?

Cậu nhìn xuống cái đĩa sứ trong tay cô, lập tức hiểu hết mọi chuyện, cánh môi mím lại đè nén sự giận dữ.

-Tôi đưa em đến bệnh viện.

Cậu bế thốc cô lên lao nhanh ra khỏi cửa, mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng ấy, liền xì xào bàn tán không biết đã xảy ra chuyện gì. Một ánh mắt sắc bén và nham hiểm nhìn chằm chặp vào bóng lưng chàng trai mới rời khỏi, bàn tay trắng nõn khẽ bóp chặt ly rượu.....