Hai Người Đấu Hư Giường

Chương 52: Cùng nói hẹn gặp lại ở một chỗ




Quân Kha từ từ thả lỏng bàn tay ra, gằn từng chữ nói: "Tôi đã đi gặp Long ca."

Mấy chữ đơn giản, lại làm cho trên người Vu Phương Phương từng trận rét run, chuyện này tương tự giống như với tâm tình có tật giật mình, bởi vì có một chuyện cô không hề muốn để cho Mạc Quân Kha phát hiện sẽ có khả năng bị vạch trần. Nếu như là trước kia, cô đại khái có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, cũng sẽ không cảm thấy mình sẽ thẹn khi gặp người, nhưng bây giờ không giống như vậy, đối mặt với cô là Mạc Quân Kha, là người cô đã yêu. Đúng, yêu, cô đã rất xác định điểm này. Bởi vì yêu anh, cho nên không muốn ở trước mặt anh để lại một ấn tượng không thể chịu nổi.

Nghĩ đến đây, Vu Phương Phương cảm thấy tay cầm của mình có phần phát run, khóe miệng nâng lên nụ cười nói: "À, Long ca, anh ta làm sao?"

Quân Kha chậm rãi lắc đầu: "Em lại vẫn tiếp tục giả bộ nữa sao? Được, vậy tôi hỏi em, ngày đó sau khi cùng tôi mua rượu đỏ xong em đã đi đâu? Không cần nói với tôi em đến trường học, tôi đã hỏi, ngày đó em không có tiết, đúng rồi, em cũng không về nhà, chủ cho thuê nhà cũng nói cho tôi biết, ngày đó là thời điểm rất khuya em mới trở về, toàn bộ một buổi chiều và một buổi tối, em rốt cuộc ở chỗ nào?" Quân Kha áp sát về phía Vu Phương Phương, gần như là cọ xát thân thể của cô, không để cho cô thoát đi nửa bước.

Vu Phương Phương thở dài, có vài người thật sự rất cố chấp, nhất định phải đem chuyện làm cho rất rõ ràng có ý nghĩa gì đây chứ, sẽ chỉ làm cô càng thêm không chịu nổi thôi. Cô nghiêng đầu đi: "Anh ngay cả chuyện này cũng biết rồi sao, thật sự là FBI nha. Được rồi, tôi nhớ lại, ngày đó quyến rũ anh không thành, tôi rốt cuộc là nằm ở trong ngực người đàn ông kia đấy?"

Cô làm bộ suy nghĩ một chút, sau đó rất tiếc nuối nói: "Thực xin lỗi, chuyện lúc trước lâu như vậy tôi quên rồi, anh cũng biết, đời sống tình cảm của tôi rất phức tạp, hôm nay có thể cùng người đàn ông này ở chung một chỗ, ngày mai sẽ sẽ có một người đàn ông khác. . . . . ."

Cô còn chưa nói hết, người liền bị một cỗ sức mạnh lôi kéo, không tự chủ được đi vào một cái ôm trong ngực, một lồng ngực cô mong đợi thật lâu. Một lồng ngực từ khi cô bắt đầu quyến rũ Mạc Quân Kha vẫn chỉ hy vọng được ôm. Đúng, đó là lồng ngực của Mạc Quân Kha.

Vu Phương Phương cười, cằm của cô vừa lúc dính vào vị trí ngực trái chếch lên của Mạc Quân Kha, cái mũi của cô liền dính vào trên bả vai của Quân Kha, có thể nghửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt đến từ trên người anh. Quả nhiên so với tư vị trước đây cô ngửi được vẫn càng thêm rõ ràng, khắc sâu. Một khắc kia cả trái tim của cô đều giống như trôi lơ lửng ở trên đám mây, cảm giác nhu mềm bao quanh nhẹ như vậy, khiến cho cô không dám tưởng tượng đây là sự thực hay là giả .

Thanh âm Quân Kha vang lên ở đỉnh đầu của cô, liên quan đến đầu của cô cũng bị chấn động ong ong: "Em thật sự rất ngốc, người như tôi có chỗ nào đáng giá em làm như vậy? Thì ra là mặc dù em lạm tình, nhưng không giống như hiện tại một bộ dạng uất ức cầu toàn."

Vu Phương Phương nói nên lời phản bác rồi, Mạc Quân Kha cũng đã biết, cô bôi đen chính mình như vậy rốt cuộc là muốn như thế nào, không bỗng dưng khiến cho mình trở nên càng khó chịu sao? Cô nắm chặt quả đấm, cố gắng đẩy cái ôm ấp này ra, nhỏ giọng quát: "Anh muốn nghe tôi nói cái gì? Nói là tôi và Long ca lên giường sao? Đúng vậy nha, tôi bồi anh ta ba ngày ba đêm, tôi chính là cởi hết nằm ở trên giường chờ anh ta sủng hạnh, chính là trải qua ba ngày ba đêm tệ nhất trong đời như vậy, tồi tệ nhất . . . . . ."

Cô nói không được nữa, dù là cô lên giường với rất nhiều người đàn ông, dù là cô quyến rũ qua vô số người đàn ông, nhưng cô vẫn có điều kiện, cái loại đàn ông không bằng heo chó đó, cô chưa bao giờ quyến rũ một chút. Cái loại đàn ông chỉ biết nằm ở trên người cô phát tiết – ham muốn đó cô cũng chưa bao giờ gặp a. . . . . .

Quân Kha tay vẫn nắm người phụ nữ trước mắt, không dám buông tay. Ở trên đường lăn lộn lâu như vậy, thường gặp chính là đen tối và đấu tranh, là dục vọng không lấp đầy, cho nên anh sẽ mê luyến An Tiểu Phàm đã từng cho mình trợ giúp. Vậy mà cho đến ngày đó nghe được tên khốn Long ca kia nói, anh mới giật mình, bên cạnh có một người phụ nữ đã từng như vậy để bảo vệ mình, không cầu bất kỳ báo đápgif, thậm chí không cho anh biết về chuyện cặn bã này. Là rung động, là cảm động, còn có cái gì, anh phân biệt không rõ lắm.

Mặc dù không rõ ràng, nhưng anh đã quyết định chủ ý: chính là cô. Có một người như vậy, đời này còn cầu xin cái gì chứ?

Anh đem Vu Phương Phương kéo đến trước ngực, nâng cằm của cô lên một chút xíu, nhẹ nhàng cẩn thận từng li từng tí hôn lên, một tay nâng cái ót của cô, không để cho cô tránh thoát.

Anh là dịu dàng và bá đạo như vậy, khiến cho Phương Phương không cách nào kháng cự, cô khóc, cô biết mình khóc, không dám cử động, chỉ sợ kinh động hình ảnh khát vọng đã lâu này. Là vui? Là sợ hãi? Ngay cả chính cô đều nhìn không rõ, giờ khắc này chỉ muốn phóng túng chính mình.

Vu cha nhìn xa xa, đột nhiên ở thời điểm tiếp xúc được ánh mắt của Quân Kha, trịnh trọng gật đầu một cái, rất có ý tứ giao con gái cho anh.

Ở rất lâu sau đó, chỉ nghe Quân Kha nói: "Anh phải thừa nhận, bây giờ anh vẫn biết là không phải yêu em, nhưng mà anh sẽ cố gắng, anh tin tưởng anh sẽ yêu em. Cho nên em nguyện ý thử đi cùng với anh không? Em biết, cuộc sống của anh trước đây cũng rất hỗn loạn, hơn nữa địa vị bây giờ của anh cũng không rõ, nếu như mà anh nói muốn thoát khỏi chuyện này, anh sẽ hai bàn tay trắng. . . . . . Như vậy anh không chịu nổi, em nguyện ý cùng một chỗ với anh không"

Vu Phương Phương đột nhiên ngửa đầu nhìn đỉnh đầu một chút, có chút hoang mang: " Đây ông trời sắp xếp cho tôi cũng quá tốt đi."

Quân Kha cười: "Việc đó đối với em chưa đủ tốt, bởi vì em đáng giá với người càng tốt hơn."

Một câu em đáng giá với người càng tốt hơn, khiến cho nước mắt Phương Phương mới vừa khống chế lại chảy xuống, vào thời khắc này, cô cần dựa vào nhất, hơn nữa người này còn là Mạc Quân Kha, đây tất cả hình như đến quá đột ngột, đột nhiên đến cô bắt đầu hoài nghi rồi. . . . . .

Ngày đó trải qua như thế nào, Vu Phương Phương thật sự không nhớ rõ, cô chỉ biết mình bị hạnh phúc nào đó làm cho đầu óc hôn mê, cô thậm chí cũng không suy tính đến chuyện: ngộ nhỡ Mạc Quân Kha không yêu mình, như vậy hai người lại nên lấy danh nghĩa gì ở chung một chỗ đây? Mà ngày đó Quân Kha sắp xếp xong xuôi chuyện Vu cha nằm viện, hơn nữa tiếp theo anh tự mình mua một căn hộ mình và anh cùng nhau ở.

Cho đến khi nằm ở trên giường ngủ cảu Quân Kha, Vu Phương Phương vẫn là không thể tin được, cô bỗng dưng hoảng sợ ngồi dậy, dùng sức véo mặt của mình, đau đớn, tiếp tục véo, hy vọng có thể véo một lần nữa liền đem mình véo cho tỉnh.

Quân Kha lúc đii vào một tay bắt được tay của cô, trách cứ: "Em làm gì thế này?"

Vu Phương Phương hướng anh cười xấu hổ một cái: "Nói thật, em sợ đây là một giấc mơ. Anh véo em một cái có được hay không?"

Quân Kha thật sự véo, chỉ là véo không mạnh, lực độ đó là vuốt ve, anh cười ôm lấy Vu Phương Phương: "Em càng ngày càng đáng yêu, anh giống như có chút yêu em."

Trái tim của Vu Phương Phương đập thình thịch một tiếng, thình thịch rồi. . . . . .

. . . . . .

Ngày đó thật là nhiều người nói chuyện, cũng tốt nhiều người chuẩn bị mở rộng trái tim nói ra những lời giấu ở trong lòng nhiều năm kia, những lời kia vốn tưởng rằng sẽ theo thân thể của mình đi vào quan tài.

NICO bị vợ chồng Tiểu Phàm kéo ra nói chuyện phiếm, lão An mấy người bọn họ người trưởng thành vẫn lại là ra cửa nói chuyện phiếm đi. Chỉ là rất nhanh vợ chồng lão An sẽ trở lại rồi, để lại lão Phương và Âu Dương ở ngồi lại trên ghế dài nói chuyện phiếm.

Đèn đường ố vàng, rắc ánh sáng lộng lẫy giống như mang theo ảnh cũ làm cho cảm xúc người ta có khuynh hướng lưu luyến. Lão Phương vẫn có chút co quắp, ông dùng sức xoa xoa đôi bàn tay, ánh mắt rơi vào trên cây cối được cắt tỉa trật tự nơi xa, không dám nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh chút nào.

Âu Dương không chịu nổi loại không khí đè nén này, bà mở miệng trước: "Lão Phương, ông có lời gì nói thẳng đi, mắc cỡ ngại ngùng giống bộ dáng gì nữa."

Lão Phương nhếch miệng nở nụ cười, có chút si ngốc, ông nói ra một hơi, vẻ mặt khẩn trương. Câu nói kia giấu kín quá lâu, giống như là đã cắm rễ trong lòng ông, cho nên trong khoảng thời gian ngắn muốn rút ra, thật sự rất khó. Ông cố gắng há mồm, lời đến khóe miệng lại mất âm thanh, hình như là bỏ qua nhiều năm như vậy trở thành ngăn cản ông nói ra câu nói kia, câu kia: anh yêu em, rất thích rất thích cái chủng loại kia....

Cuối cùng, ông chỉ có thể thở dài ra một hơi, nói: "Âu Dương, tôi chính là muốn hỏi bà một chút, hiện tại hạnh phúc không? Nhiều năm như vậy không gặp, những người bạn cũ cũng rất quan tâm đến bà." Ông chính là như vậy, rõ ràng là mình quan tâm, nhất định kéo người khác lên. Cho nên bỏ lỡ Âu Dương, ông chỉ có thể oán mình.

Âu Dương cười sáng lạn một tiếng: "Tôi hiện tại rất tốt nha, con trai ở bên người, hơn nữa cũng không bài xích tôi, đây chính là hạnh phúc lớn nhất của tôi, còn có một tiểu nam sinh chịu buông tha gia đình buông tha bạn bè, cam tâm tình nguyện làm bạn với tôi, còn có các ông những người bạn này thật sự quan tâm tôi, tôi rất thỏa mãn."

Thời điểm nói đến bạn bè, bà nhìn vào trong đôi mắt của lão Phương, trong ánh mắt lưu động truyền lại ý vị khiến lão Phương chấn động không dứt, nhưng ông không biết mình cảm nhận được kia là cảm giác gì.

Hai người lại hàn huyên một lát mới trở về, thời điểm sóng vai đi cùng một chỗ, bóng lưng của hai người ở trong ánh đèn đan vào lại tách ra. Đột nhiên Âu Dương nhẹ nhàng nói một câu: "Lão Phương, cám ơn ông."

Lão Phương hiển nhiên là nghe được, khóe miệng của ông nở nụ cười, lại không đáp lại gì cả, Âu Dương là người thông minh thứ nhất nha, bà ấy làm sao sẽ không biết đây? Lão Phương nghe được ý tứ trong lời nói của bà: lão Phương, cám ơn ông có yêu tôi.

Nhưng mà chỉ là cám ơn, bọn họ sẽ là bạn tốt cả đời, là tri kỷ, nhưng lại không phải là người yêu. Nguyên nhân là gì, ngay cả ông chính mình cũng nói không rõ ràng đi.

. . . . . .

Một ngày này, mọi người nên đi đã đi, Tiểu Phàm nằm ở trong ngực Đông Thần, nghĩ đến kinh nghiệm của mình và Đông Thần, đột nhiên có một loại cảm giác hạnh phúc tràn đầy, cô nhỏ giọng nói: "Ông xã, cám ơn anh dám cùng em yêu nhau, cám ơn anh một mực bên cạnh em, cám ơn anh để cho em hạnh phúc như vậy, cám ơn anh giao cho em một mái nhà ấm áp, cám ơn anh. . . . . ."

Đông Thần xúc động ôm chặt thân thể của cô, cằm chống đỡ trên đỉnh đầu của cô, hít một hơi thật dài: "Làm sao đột nhiên nói cám ơn nhiều như vậy rồi hả?"

Tiểu Phàm cọ xát ở trong ngực anh: "Không có gì, chỉ là hôm nay đột nhiên có cảm xúc rồi, rất nhiều người rõ ràng có tình lại bỏ lỡ, cũng có rất nhiều người ở giữa tình cảm và tình thân lựa chọn khó khăn. . . . . . Thật sự, quá nhiều người khổ sở, để cho em hạnh phúc có chút ngượng ngùng."

Đông Thần quả thật dở khóc dở cười: "Nha đầu ngốc này, nếu như mà năm đó anh không miễn cưỡng, chấp nhận lấy em...em có phải cũng sẽ trở cảm tạ chồng em thật tốt nha."

Anh mới vừa nói xong, bên dưới rốn một chút liền hung hăng bị bấm một cái, mọi người biết, rốn, cái bộ vị đó đặc biệt nha, xuống chút nữa đi chính là một bộ máy quan trọng của thân thể con người. Mà Tiểu Phàm khống chế sức lực vừa phải, làm Đông Thần có một chút cảm giác đau, hơn nữa là trên dưới lan ra không đàng hoàng —— đó mới thật sự gọi là "Đau" không muốn sống.

Tiểu Phàm nhíu mày cười: Tiểu hẹp hòi, anh còn dám đấu với em? Em chính là phụ nữ có thai, anh dám đối với em như thế nào? Đêm dài đằng đẵng, tự mình chịu đựng đi.