Hai Người Chồng

Chương 92: Sự thật hay giấc mơ (2)




Những người tám chuyện vội vàng đến giúp, người nắm lấy tay Tô Hiển Nhiên người lại giúp người phụ nữ lớn tuổi kia dang rộng chân của cô ra.

Cơn đau cứ ồ ồ ạt ạt kéo đến, Tô Hiển Nhiên đau đến mồ hôi nhễ nhại, cắn chặt răng rặn đẻ.

" Ư... "

" Ứ... "

" Mạnh lên, bộ cô không có sức sao? "

" Á... "

Tô Hiển Nhiên cố gắng rặn, nhưng cô có cố gắng ra sao thì cũng không được.

Người phụ nữ mập mập không kiên nhẫn quát.

" Nhanh lên, còn lề mề cái gì hay cô muốn đứa bé trong bụng chết. " tiếng quát chói tai như có như không vang lên bên tai Tô Hiển Nhiên.

Tô Hiển Nhiên cắn chặt môi.

" A... " lên một tiếng to, dồn hết mọi sức mà cô có thể cố rặn.

Tiếng trẻ con khóc " oa oa oa " non nớt vang lên.

"A... ra rồi ra rồi... nhanh nhanh... chuẩn bị đồ... "

Đứa bé đỏ hỏm được người phụ nữ lớn tuổi ôm lên, Tô Hiển Nhiên lim dim hai mắt muốn nhìn đứa bé nhưng không một ai để ý đến cô.

" Cho tôi... cho tôi... " tuy cô không biết bản thân làm sao lại đau đẻ nhưng cô vẫn muốn nhìn đứa con cô chịu đau hơn một tiếng, giọng nói yếu ớt của cô vang lên tuy không lớn nhưng vẫn có thể nghe thấy.

Chính là không một ai nhìn đến cô, Tô Hiển Nhiên nhíu mày lại.

" Đưa con cho tôi... "

Người phụ nữ mập mập cười như không cười, không hề để ý đến cô vừa mới sinh đứa bé ra, mà hung hăng quát.

" Câm miệng lại, ồn đến hoàng tử thì làm sao? "

" Con tôi... đưa đứa bé cho tôi. " Tô Hiển Nhiên yếu ớt nói, ngay cả muốn chống tay dậy cũng không thể nào làm được.

Người phụ nữ mập mập nhìn Tô Hiển Nhiên, gật đầu với người phụ nữ lớn tuổi kia, người phụ nữ lớn tuổi liền mang đứa bé ra.

Tô Hiển Nhiên kinh ngạc nhìn theo vội vàng la lên.

" Con tôi... trả con lại cho tôi... " cũng không biết lấy khí lực ở đâu, Tô Hiển Nhiên bò nắm chặt cổ chân của người phụ nữ đang ôm đứa bé đi, hai mắt cô đỏ ửng nhìn chằm chằm bà ta nói.

" Trả con lại cho tôi... trả lại cho tôi... "

Người phụ nữ lớn tuổi nhíu mày không nói chuyện, người phụ nữ mập mập nhíu mày không kiêng dè đi đến đá quăng Tô Hiển Nhiên ra quát.

" Tiện nhân! Đây không phải là con của cô, con của cô chết rồi, nhớ cho kỹ nó chết rồi. "

" Không không... trả con lại cho tôi... trả con lại cho tôi... " bị một lực đá mạnh đến quăng ra, Tô Hiển Nhiên không bò dậy được nữa chỉ la lên trong tuyệt vọng, nhìn người người ra khỏi nơi này, nhìn đứa bé con mới sinh ra còn chưa kịp thấy mặt liền bị ôm đi.

Tô Hiển Nhiên đau đớn la lớn...

" Không... trả con lại cho tôi... trả con lại cho tôi... "

Cũng không biết có ai nghe thấy tiếng cô la không... Tô Hiển Nhiên liền bị kéo ra khỏi căn phòng... cô bị mang đi đâu đó... vách núi... là vách núi, miệng cô thì bị bịt kín, tay chân vốn không có khí lực cũng bị trói chặt.

Tô Hiển Nhiên nhìn chằm chằm những người đang kéo cô đi... sau đó lại nghe tiếng cười đầy mỉa mai của một người phụ nữ cùng với giọng nói cực kỳ canh chua.

" Hứ... tiện nhân! Chết đi! Chết càng sớm càng tốt! Con của cô là con tôi, là con của tôi haha... "

Tiếp theo đó lại nghe tiếng khóc non nớt của đứa bé " oa ao oa ".

" Con... con trai... "