Hai Người Chồng

Chương 121: Nhiên nhiên thật khó chịu. . .




" Hai chồng... nhẹ một chút... " giọng nói mềm nhũn kiều mị đến nổi khiến Đỗ Đức Trí và Nhậm Thừa Vinh nghe thấy, không khỏi nuốt nuốt nước bọt.

Trong lòng cả hai anh chồng đều đang hưng phấn đến tột độ nếu không phải bọn họ có thể kiềm chế thì sẽ...

" Trí Trí... Vinh Vinh... " Tô Hiển Nhiên không chịu được nữa mà gọi.

Đỗ Đức Trí nhìn Tô Hiển Nhiên, mày anh vẫn nhíu lại không giãn ra nổi.

Anh sợ... nếu như bản thân anh không tự kiềm nén thì sẽ làm đau cô, nhưng... có muốn kiềm nén lại cơn hứng tình của bản thân thì cũng quá muộn vì... anh và cả Nhậm Thừa Vinh đều thật sự không thể nào nhịn được nữa.

Nhậm Thừa Vinh và Đỗ Đức Trí bò nhẹ tới bên Tô Hiển Nhiên.

Tô Hiển Nhiên trần truồng nhìn chằm chằm hai anh chồng, cô dang rộng hai tay ra để hai anh mỗi người một bên cô.

Nhậm Thừa Vinh bên môi khẽ nhếch lên, tươi cười rạng rỡ, nhanh chóng hôn lấy hôn để tai cô, chiếc lưỡi tham lam của anh nhẹ nhàng liếm quanh vành tai cô, lại cắn nhẹ nhẹ dai dai.

Tô Hiển Nhiên cắn môi quyến rũ, chính bản thân không nhịn được mà ngâm nga vài tiếng.

" Ư... "

Đỗ Đức Trí nheo mắt lại, nhìn như không nhìn Nhậm Thừa Vinh đang mút lấy mút để vành tai Tô Hiển Nhiên, anh chỉ ngồi yên bất động nhìn mà không làm gì.

Tô Hiển Nhiên khó chịu, hai bàn tay nhỏ bé của cô giơ lên ôm lấy cổ của Đỗ Đức Trí khẽ nói.

" Trí... Trí... hôn em... ưmmmm. "

Cô cảm thấy bản thân thật nóng, nóng đến nỗi không chịu được nữa... cô cần Đỗ Đức Trí...

Đỗ Đức Trí cúi đầu nhìn vật nhỏ đang ôm lấy cổ anh, miệng bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ, môi anh câu lên cười như không cười khẽ nói.

" Nhiên Nhiên là đang tự mình đưa tới cửa sói đấy... "

" Chồng... khó chịu... Nhiên Nhiên thật khó chịu... ưm... " Tô Hiển Nhiên khó khăn nói chuyện, từng câu từng chữ của cô phải tốn thật nhiều hơi mới có thể thành câu thành chữ, chính là còn chưa nói xong thì Tô Hiển Nhiên đang rên lên một tiếng.

Nhậm Thừa Vinh cười nhẹ, tay anh xoa nhẹ lấy bầu ngực đầy đặn hơn mọi ngày của Tô Hiển Nhiên, xoa xoa lại bóp bóp... Tô Hiển Nhiên lần đầu cảm nhận được khoái cảm của bản thân, nên cho dù có cố nhẫn nhịn ra sao cũng không thể không phát ra tiếng rên rĩ.

Đỗ Đức Trí nhìn chằm chằm hai bàn tay đang không ngừng vò nặn khuôn ngực của Tô Hiển Nhiên, mày anh nhíu lại, anh cũng không nói gì nữa mà nhanh chóng hung hăng hôn lấy đôi môi đỏ tươi mọng nước của cô.

Tô Hiển Nhiên muốn phát ra âm thanh cũng không thể vì đã bị Đỗ Đức Trí chặn lấy môi cô, hai mắt cô lim dim mở ra nhìn anh, trong mắt tràn đầy dục tính.

Đôi tay nhỏ bé của cô khẽ siết chặt cổ của anh, cũng không kiêng dè gì mà đáp trả.

Đỗ Đức Trí cũng chẳng còn cái gì gọi là nhẹ nhàng ôn nhu như mọi khi, anh nhìn cô, cười nhẹ một tiếng, bàn tay to lớn của anh luồn xuống tách hai chân cô ra...