Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều

Chương 31: Đàn Em Là Ma




Chỉ có Phùng Thiệu Huân ngẩn người ra đó nhìn các anh em trị thương, Trương Minh muốn đắp thuốc cho anh ta cũng bị từ chối.

Tầm mắt của cái tên đó cứ mãi nhìn về phía tôi, hỏi một câu thiếu suy nghĩ: "Cô cũng từng bị thương như thế này?"

Đối diện với ánh mắt của anh ta, nhìn chung thì tôi đã hiểu tên này đang suy nghĩ cái gì rồi.

Nhất định là vì nhìn thấy biểu hiện khi nãy của tôi vừa nhanh vừa mạnh, anh ta cho rằng tôi từng bị cương thi cào trúng, sau đó cơ thể mới biến đổi như thế.

Tôi không phải bị cương thi cào, mà là bị quỷ cào.

Nhưng mà mẹ kiếp, tôi làm sao dám nói chuyện này cho anh ta biết chứ, cái tên này lắm mưu nhiều kế, vừa nhìn đã không có thiện cảm.

Tôi cầm lấy nắm gạo nếp đi qua phía anh ta: "Không có, anh nghĩ nhiều rồi. Nếu như anh trông đợi vào may mắn, cẩn thận sẽ có kết cục giống như chú Đặng đến cả bản thân mình là ai cũng không biết, còn bị người khác điều khiển."

Nói xong, tôi định đắp gạo nếp lên vết thương của anh ta, ai mà biết tên này đột nhiên lại bắt lấy cổ tay của tôi: "Sao cô lại biết tôi nghĩ nhiều? Lại còn biết trong lòng tôi đang trông đợi vào thứ may mắn gì đó chứ?"

Tôi nhìn vào ánh mắt của Phùng Thiệu Huân, không hiểu sao đáy lòng lại run rẩy một trận.

Có vài người, mặc dù đang sống nhưng lại đáng sợ còn hơn cả quỷ!

"Dù sao thì tôi biết anh đang nghĩ gì là được, tôi đã nhắc nhở anh rồi đó, tới lúc chết rồi đừng có mà trách móc tôi là được."

Tôi gạt tay anh ta ra, ba gạo lại về trong chậu. Anh ta muốn đắp hay không kệ anh ta, cho dù có biến thành cương thi thì cũng là chuyện của anh ta. Nhà của tôi cũng rối thành một nùi như này rồi, làm gì còn thời gian mà lo lắng cho anh ta nữa?

Chỉ chốc lát sau, ba đã dắt một đám người từ bên ngoài trở về, trong tay của bọn họ đều ôm theo một hũ tro cốt. Tôi nhanh chóng bảo họ đặt hũ tro cốt vào giữa linh đường, sau đó đưa cho mỗi người một cây nhang.

Khoảnh khắc lúc chúng tôi thắp nhang, bên trong những hũ tro cốt kia lần lượt bay ra từng vệt hồn tàn, hình dáng của những vệt hồn đó thoạt đầu lờ mờ nhìn giống hình người, sau đó hồn phách từ màu trắng biến thành màu vàng, nhanh chóng biến mất.

Chỉ có hai vệt hồn phách màu trắng không có bay lên trời lại rơi xuống trêи đất, dần dần biến thành hai bóng hình người.

Lúc đầu còn có chút trong suốt, mấy giây sau đó lại biến thành hồn mà có hình dạng thực thể giống như Đầu Trọc.

Tiêu rồi, hai tên này nhất định là "lợi dụng thời cơ" rồi!

Hai hồn ma này rất tự nhiên đứng ở phía sau lưng Phùng Thiệu Huân, giống như lúc còn sống đã làm vệ sĩ đi theo anh ta vậy.

Vừa hay Đầu Trọc ở bên ngoài đã quay lại, trong chớp nhoáng tôi nảy ra một kế, nhanh chóng nói với Phùng Thiệu Huân: "Lăn qua lăn lại đã hơn nửa đêm rồi, anh dắt mấy anh em về nghỉ ngơi đi, ở đây tôi còn phải xử lý chút chuyện gia đình."

Đầu Trọc vừa vào đã muốn báo lại sự tình cho tôi nghe, tôi lặng lẽ liếc mắt ra dấu, sau đó đi vào phòng trang điểm.

Sau khi vào, tôi tìm một chỗ ngồi xuống, Đầu Trọc đi vào, nhìn tôi đầy khó hiểu.

"Đầu Trọc, bây giờ anh đang là ma rồi, còn định đi theo tên đại ca đó của anh à?"

Đầu Trọc lỗ mãng nhưng không ngu ngốc, chớp mắt anh ta đã hiểu được ý của tôi rồi, trêи mặt nhanh chóng nở nụ cười: "Lúc làm người ông đây đã bằng lòng bán mạng vì anh tah. Nhưng bây giờ ông đây là ma rồi, cũng đã bằng lòng muốn trông coi nhà cửa cho chị, Đầu Trọc tôi đương nhiên là thuộc hạ của chị đại."

"Rất tốt, người ma khác biệt, bây giờ anh là ma rồi cũng không nên có liên can gì với người sống, nếu không bọn họ sẽ bị liên lụy, lúc đó hối hận cũng không kịp đâu."

"Vâng." Đầu Trọc gật đầu, ánh mắt lại u ám đi.

Tôi biết anh ta nhớ con gái của mình, kiểu người lúc nào cũng phải lăn lộn với cảnh đâm chém máu me như bọn họ trêи cơ bản đều phải hờ hững với tình thân, nếu quá để tâm tới ngược lại sẽ hại người thân của mình. Anh ta bây giờ là ma rồi, tốt hơn hết vẫn không nên quấy rầy nữa thì hơn.

"Con gái của anh vẫn đang sống, nhưng trong lòng con bé thì anh đã chết rồi, anh hiểu không?"

"Tôi hiểu, lúc còn sống tôi cũng không có gặp mặt con bé được mấy lần, bây giờ giao Vy Vân cho Trương Minh nuôi nấng tôi cũng yên tâm, thỉnh thoảng nhớ tới nó là được rồi."

Đầu Trọc cười khẩy giống như đã thật sự buông bỏ được tâm sự, tôi cũng không tiếp tục quanh quẩn tới chủ đề này nữa.

"Trước đó trong sân chết bảy, tám người. Có hai người trong đó biến thành ma rồi, bọn họ vẫn muốn đi theo Phùng Thiệu Huân, tôi muốn bảo anh cạy bọn họ qua để về sau đi theo anh."

"Cạy mấy gã đơn thân đó?"

"Bọn họ bây giờ là ma rồi, Phùng Thiệu Huân cũng không nhìn thấy bọn họ, bọn họ có đi theo cũng vô dụng, không có ai thờ cúng thì chẳng mấy chốc hồn phách sẽ tan biến."

"Tôi hiểu rồi!" Ánh mắt của Đầu Trọc thoáng lấp lóe một tia hăng hái: "Như thế thì cũng tiện lợi hơn cho ông đây rồi. Nhớ lúc trước dù sao ông đây cũng là đại ca của một băng nhóm. Mặc dù bây giờ làm ma rồi, nhưng ở bên cạnh không có hai tên đàn em đi theo làm sao coi được chứ?"

"Hiểu rồi thì tốt, bọn họ sắp đi rồi đó, anh mau đi đi."

Đầu Trọc hăng hái rời đi, tôi lại ủ dột cả người.

Giữ lại Đầu Trọc ở bên cạnh đã là kế sách tệ hại rồi, nhưng cũng không thể để cho hai hồn ma kia đi theo Phùng Thiệu Huân. Nếu như bọn họ nghe lời còn đỡ, lỡ như về sau không nghe lời nữa quay ngược lại muốn hại tôi, vậy mẹ kiếp tôi biết tìm ai đòi lý lẽ chứ?

Những lúc tâm trạng phiền muộn tôi tự khắc nghĩ tới Chu Hương Hương, nếu như cô ấy ở đây tối hôm nay thì dì Tiết chắc chắn sẽ không chết.

Tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho cậu ấy, nếu như lại không gọi được nữa chắc phải đập luôn cái điện thoại này mất!

Tôi vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài, điện thoại đã đổ chuông rồi, nhưng rõ ràng đầu dây bên kia vẫn chưa bắt máy, tôi đã nghe được giọng của Chu Hương Hương truyền tới rồi.

"Mẹ kiếp! Là ai làm cái cửa thành ra như này vậy?" Chu Hương Hương từ cửa sân đi vào, nhìn thấy một mảng người đen kịt bên trong sân lại mắng một câu: "Mẹ nó, đêm hôm khuya khoắt sao lại có nhiều người tới như vậy? Ngạo Sương, Ngạo Sương!"

Mấy người vệ sĩ kia vừa nhìn thấy Chu Hương Hương ăn mặc kiểu đạo sĩ, còn đeo một thanh kiếm gỗ lớn sau lưng liền xôn xao chừa ra một lối đi cho cô ấy.

"Hương Hương cậu thật trở về rồi!" Tôi nhanh chóng chạy tới kéo lấy cô ấy, vừa oán giận lại vừa mừng rỡ.

"Sao trong nhà lại có nhiều người quá vậy? Dáng vẻ đều không có thiện chí." Tầm mắt của Hương Hương nhìn về phía của Phùng Thiệu Huân, thoáng thấy phía sau lưng của anh ta có ba hồn ma, con ngươi đột nhiên trừng lên.

Chỉ thấy Đầu Trọc vừa chỉ chỉ vào tôi vừa chỉ chỉ vào Chu Hương Hương, lại quay sang nhìn hai hồn ma kia khoác lác.

"Vừa nãy hai anh nhìn thấy sức mạnh của chị đại rồi đó, ở bên cạnh cô ấy chính là chưởng môn của phái Nga Mi. Khắp nơi ở bên ngoài đều có dã quỷ với đạo sĩ, hai hồn ma mới như hai anh mà chạy lung tung khắp nơi thì dù không bị bắt đi nữa, nhưng nếu không ai thờ cúng cũng bị hồn siêu phách tán. Đi theo tôi đi, chúng ta có đạo sĩ che chở, còn không lo chuyện cơm áo."

Tôi nhanh chóng dốc sức véo tay của Hương Hương, cũng may là cô ấy với tôi tâm ý tương thông nên cũng chỉ sững sờ nhìn tôi.

Tình huống lúc này không thể nào chỉ trong một thời gian ngắn mà có thể giải thích cụ thể được, tôi chỉ có thể dùng cách thức đơn giản nhất mà nói với cô ấy: "Lúc cậu không có ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, đợi lát nữa tôi sẽ từ từ nói với cậu."

Nói xong, tôi quay sang giới thiệu Phùng Thiệu Huân với cô ấy: "Tối hôm nay nếu không có anh ta giúp đỡ tôi, nhà của bọn tôi nhất định sẽ không thể vượt qua được cửa ải khó khăn này."

Phùng Thiệu Huân vô cùng lễ phép nở một nụ cười nhẹ, vẫn là câu nói đó: "Mặc kệ là gặp phải chuyện gì khó khăn đều có thể gọi điện cho tôi."

Đôi mắt Chu Hương Hương trừng to hơn, biểu cảm bên trong chính là kiểu "Anh lại dám dựa hơi Thích Uý Nhiên mà làm ra vẻ đàn ông à".

Cũng may là chú Hà mang hũ tro cốt của dì Tiết tới mới phân tán đi sự chú ý của mọi người, Phùng Thiệu Huân dắt đàn em rời đi, nhưng tôi lại có một linh cảm về sau sẽ còn có thể gặp lại người kia.

Ba tôi nhìn bóng dáng của Phùng Thiệu Huân, khẽ chau mày: "Con gái à, bọn họ đều là người theo đạo, về sau hạn chế tiếp xúc."

"Con biết, đêm nay con cũng không còn cách nào khác, trước đó không có liên lạc được với Hương Hương, không thể làm gì ngoài việc tìm tới bọn họ..."

Nhắc tới chuyện đêm nay, ánh mắt của mọi người đều ảm đạm đi, mẹ tôi ở bên cạnh lau nước mắt, chú Đặng giống như người mất hồn đặt hũ cốt của dì Tiết lên trước linh đường, sau đó đến nhà kho đốt giấy tiền vàng bạc.

Lúc rời đi, đàn em của Phùng Thiệu Huân có ôm một hũ cốt, bây giờ nhà của tôi cũng bày ra một cái, Hương Hương không nhịn được hạ thấp giọng hỏi: "Trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tôi nhanh chóng kể lại cho cô ấy nghe chuyện chú Đặng biến thành cương thi quay lại giết ba mẹ tôi, cùng với chuyện dì Tiết đã chết như thế nào, chuyện của Phùng Thiệu Huân và Đầu Trọc chỉ nhắc sơ qua là quen biết như thế nào.

Hương Hương không về nhà, cả nhà đều chỉ có một mình tôi chống đỡ, cuối cùng bây giờ cũng có người để tựa vào rồi. Tôi không nhịn được mím môi ứa lệ nhào vào lồng ngực Chu Hương Hương, nhỏ giọng khóc thút thít.

"Xin lỗi, tôi về trễ rồi, nhưng mà bây giờ vẫn chưa phải lúc khóc lóc đâu, đợi đưa dì Tiết đi xong chúng ta còn có chuyện phải làm."

"Chuyện gì?" Tôi chui ra khỏi lồng ngực của Chu Hương Hương, khó hiểu nhìn cô ấy.

"Hôm nay là ngày thứ bảy của chú Đặng, là thời gian mà ma khí đang mạnh, nhà mấy cậu lại là nơi cực âm, chú Đặng tới chỗ này trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày luyện thi, nếu như có thêm máu của con gái thuộc sao Thái m là cậu nữa, chỉ e là sau này khó đối phó."

"Ông ấy chỉ tấn công ba mẹ tôi, hoàn toàn không có làm tôi bị thương."

"Máu này của cậu từ đâu mà ra?"

Chu Hương Hương đưa tay sờ lên lỗ tai của tôi, một cơn đau đớn truyền tới mới khiến tôi nhớ lại lỗ tai của mình bị chú Đặng làm bị thương.

Chả trách sao trước đó chú ấy chỉ luôn nhảy, sau khi xông vào thì đã bay rồi. Lúc chạy trốn cũng bay đi, lẽ nào là có liên quan tới máu của tôi sao?

Đêm nay, chú Đặng đã rất khó đối phó rồi. Nếu để chú ấy lại càng mạnh hơn nữa tôi thật sự không dám tưởng tượng thêm, nhất định phải tiêu diệt chú ấy!

Cửa sân bị hỏng rồi, Hương Hương lái xe bán tải của mình chạy thẳng vào, cô ấy lôi một cái lồng sắt nhốt con chó mực từ trêи xe ra, giơ tay chém xuống, con chó mực nức nở kêu một tiếng rồi chết rồi.

Đầu con chó lăn hai vòng, máu tươi bắn ra đầy trêи mặt đất.

Cô ấy chặt ba bốn cái chân của chó mực, dùng máu của nó đặt ở trước một trận pháp đã được vẽ sẵn ở linh đường, sau đó đặt đầu chó và bốn chân của nó vào giữa trận pháp.

Cô ấy móc ra ba cây nhang từ trong tay nải cắm trêи đầu con chó: "Hôm nay mày nghe theo lời bần đạo trấn giữ ở chỗ này, bần đạo giúp mày xây bảy đợt phù đồ, tương lai chắc chắn đầu thai làm người!"

Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Hương Hương vừa dán bùa ở chỗ linh đường vừa nói: "Thím Diêu, tối nay lúc canh chừng linh cữu của dì Tiết tuyệt đối đừng đi ra ngoài, dì Tiết đang tiến vào luân hồi, hồn ma cùng loại không dám tới quấy rầy, trước rạng sáng ngày mai bọn con nhất định sẽ trở về."

Mẹ của tôi họ Diêu, vừa nghe tôi và Hương Hương phải ra ngoài đã lo lắng không yên.

Cuối cùng, không ai có thể cản được chúng tôi, Tuyết Nhi chạy ra ngoài muốn đi cùng với tôi, tôi bảo em ấy ở nhà bảo vệ mẹ thay tôi, mặc dù Tuyết Nhi không tình nguyện nhưng cũng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc đang ở ngoài cửa, chúng tôi đụng phải đám Đầu Trọc, sau khi đưa Phùng Thiệu Huân ra cửa xong bọn họ cũng chưa có trở vào.

Hai hồn ma trước đó đi theo Phùng Thiệu Huân giống hệt như thái giám đi theo bên cạnh hoàng thượng, cấp bậc đều cao hơn so với làm quan lớn ở chỗ bình thường này, dĩ nhiên không chịu đi theo Đầu Trọc, mà Đầu Trọc ở bên kia còn đang dốc sức thuyết phục.

Chu Hương Hương trừng mắt đi tới, cảm nhận được trêи người cô ấy có mang theo luồng sát khí của đạo sĩ, hai hồn ma mới kia muốn chạy, Chu Hương Hương thuần thục lấy ra một sợi vòng dây thừng đỏ ném qua bắt họ lại.

"Ngạo Sương, tôi bảo là thấy hồn ma nào thì thu phục hồn ma đó cậu lại không chịu, cậu bằng mọi giá đều muốn cho bọn họ cơ hội tu luyện, làm như thế thì người ta sẽ cảm kϊƈɦ cậu sao?"

"Hương Hương cậu đừng nóng, bọn họ cũng bởi vì tôi mới chết, cậu mau thả bọn họ ra đi."

Đầu Trọc không biết Hương Hương, nhưng những ngày qua ở bên cạnh tôi cơ bản cũng đã hiểu được tính tình của tôi rồi, biết tôi và Hương Hương đang song tấu, anh ta nhanh chóng quỳ trêи đất dập đầu: "Đại tiên tha mạng, bọn họ đều là anh em của tôi."

Hai người kia đều là ma mới, nhất định sẽ chịu không nổi sự dày vò của Hương Hương, cô ấy sau đó nới lỏng tâm tình thả bọn họ ra, còn đưa cho mỗi người một viên thuốc màu đen.

"Ăn cái này rồi, mấy người cũng sẽ mạnh dần lên."

Hai hồn ma kia đều mang ơn cảm kϊƈɦ, một mạch ăn hết viên thuốc màu đen.

Không ngờ được Chu Hương Hương còn cho bọn họ thứ này, tôi nhanh chóng nhỏ giọng, nói: "Cậu có ý đồ gì với bọn họ vậy?"