Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều

Chương 30: Lời Hứa Hôn Trước Khi Chết




Dì Tiết ngừng lại một lúc lâu mới có sức nói tiếp: “Thái Nghiên này, không phải con này lần này về là muốn… muốn tỏ tình với cô gái con thích ư? Mẹ đã sớm ngóng trông ngày đó, thế nhưng… thế nhưng có lẽ mẹ không đợi được tới ngày đó.”

“Mẹ, mẹ nói bậy gì vậy, con sẽ về nhanh thôi, chắc chắn mẹ có thể nhìn thấy.”

Dì Tiết lắc đầu: “Mẹ không thể thấy, bây giờ con tỏ tình luôn đi… Ninh Vân… Ninh Vân đang ở đây, mẹ muốn thấy…”

“Ngạo Sương cũng ở đó ư? Bọn mẹ đang làm gì bên đó vậy, sao giọng mẹ lại yếu như thế, xảy ra chuyện gì thế?”

Đầu bên kia Hà Thái Nghiên còn đang truy hỏi, chú Hà lau nước mắt đi, gào vào trong điện thoại: “Mẹ mày sắp chết rồi, mày mau nói đi, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ mày, dù Ninh Vân có đồng ý hay không cũng không sao.”

Nước mắt tôi chảy xuống như lũ quét, giọng nói thút thít truyền đến tai Thái Nghiên, rốt cuộc cậu ta cũng tin là chúng tôi không phải đang đùa với cậu ta.

Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu mới vang lên giọng của Thái Nghiên, giọng cậu ta hơi nghẹn ngào: “Ngạo Sương, ban đầu tôi định quay về rồi mới nói với em, nhưng lại không ngờ… Không ngờ mẹ tôi không thể đợi được nữa.”

Hà Thái Nghiên nói bằng giọng đứt quãng, thì ra cậu ta đang khóc.

Tôi không nói gì, chỉ dùng hai tay che miệng nức nở, lắng nghe tiếng vang truyền đến từ phía bên kia.

“Từ nhỏ tôi đã thích em, thích em dáng vẻ cột tóc hai bím hoạt bát của em, nhà tang do nhà em mở cũng là do tôi nói cho người khác biết là vì để cô lập em, như thế không ai dám theo đuổi em nữa, chỉ có mình tôi cần em.”

“Tôi không chê đâu, chỉ cần là em, cho dù bảo tôi đến nhà em ở rể, em mở nhà tang tôi kéo xác đi cũng không sao, em có đồng ý cho tôi một cơ hội không?”

Trong đầu tôi ngập tràn hình bóng của Thái Nghiên, nghĩ đến việc cậu ta phía bên kia đau khổ như thế nào, một người ở bên ngoài, vất vả lắm mới nhận được điện thoại của mẹ, lại phải hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của dì ấy.

Dì Tiết nghe Thái Nghiên nói xong, bàn tay nắm lấy tay tôi đã buông ra, mắt dì ấy hơi mở ra như đang cẩn thận nghe, khóe miệng còn nở một nụ cười.

“Em có đồng ý không?” Hà Thái Nghiên hỏi lại lần nữa.

Bọn họ cũng không biết dì Tiết đã đi rồi, cho là dì ấy và Thái Nghiên vẫn đang chờ câu trả lời của tôi.

Tôi đã sớm nức nở nói không nên lời, tuy rằng lời tỏ tình như vậy rất không công bằng với tôi, nhưng tôi không có khả năng từ chối, chỉ có thể vừa khóc vừa nhào lên người dì Tiết: “Tôi đồng ý, tôi đồng ý, dì Tiết yên tâm đi.”

Lúc này chú Hà mới phát hiện dì Tiết đã ra đi, ôm chặt dì vào ngực, gọi tên dì từng lần một.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nghẹn ngào của Thái Nghiên: “Mẹ… Mẹ có nghe thấy không? Ngạo Sương đã đồng ý với con rồi, mẹ có vui không?”

“Mẹ…”

“Mẹ có nghe được không?” Hà Thái Nghiên cũng không nhịn được nữa, lớn tiếng gào khóc ở đầu bên kia điện thoại.

Không ai ngờ loại chuyện này lại xảy ra, tâm trạng của mọi người đều rơi xuống vực sâu, tôi ngồi co trêи đất mà thất thần.

Đầu Trọc sốt ruột châm lửa rồi chạy vào, trông thấy dì Tiết đã chết, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại hét vào tai tôi: “Người chị em, mau ra ngoài kia mà xem, người mà đại ca tôi mang đến đã chết hơn nửa rồi!”

Tuy người mà Phùng Thiệu Huân mang đến đều là những kẻ liều mạng, nhưng dẫu sao vẫn là mạng người, tôi lau nước mắt trêи mặt đi mà đứng dậy, nhưng không rời đi.

Chú Hà đoán ra tôi muốn làm gì, nói với tôi: “Đi đi, để chú trông dì Tiết cho cháu.”

Lúc tôi ra ngoài còn tiện tay nhặt cái xẻng rớt trêи đất, nước mắt trêи mặt tôi đã cạn khô, tôi nhìn chòng chọc vào con cương thi đang ra tay với đám người kia.

Bây giờ trong mắt tôi, nó không còn là chú Đặng nữa.

Đó là một con cương thi chân chính, một con ác quỷ sát hại mạng người!

Phùng Thiệu Huân thấy tôi đi ra, phân cho hai vệ sĩ tiến lên ngăn tôi lại, thế nhưng tôi cũng không ngờ chuyện này lại xảy ra!

Tôi vậy mà nhảy lên, đạp thẳng vào vai vệ sĩ, mượn lực bay qua, cầm xẻng chém vào đầu cương thi.

Một xẻng này mang theo sự phẫn nộ khi giết người thân của tôi, không phải đập, mà dùng xẻng chặt một phát.

Đầu cương thi lăn lộc cộc trêи đất, lăn thẳng từ cửa ra ngoài, còn lại thi thể sợ hãi đi lòng vòng, nhảy lên chạy mất.

Dây thừng Đầu Trọc ném ra vồ hụt.

Phùng Thiệu huân lập tức ra lệnh cho đàn em đuổi theo, nhưng những đàn em của anh ta đều đã bị thương.

“Đừng đuổi nữa, bên ngoài tối như mực, đuổi theo không an toàn, để Đầu Trọc đi theo xem là được.”

Đầu Trọc bay ra ngoài, tôi mới phát hiện mọi người đang dùng ánh mắt kỳ dị nhìn tôi chằm chằm.

Phùng Thiệu Huân phát ra tiếng ho nhẹ, người dưới trướng của anh ta lập tức nghiêm túc dọn dẹp xác chết.

Tôi xem sơ qua, chết khoảng bảy tám người.

“Xin lỗi anh.”

Phùng Thiệu Huân nhìn thi thể của đàn em, sắc mặt vẫn lạnh lùng như vậy: “Từ ngày bọn họ đi theo tôi đã giao mạng cho tôi rồi.”

Nói xong, anh ta lại quay đầu nói với Trương Minh: “Nhớ tên mấy người này đi, cho bọn họ tiền trợ cấp gấp đôi.”

“Vâng.” Trương Minh gật đầu.

Sau đó lôi một chiếc khăn tay ra khỏi túi đưa cho Phùng Thiệu Huân: “Đại ca, anh bị thương rồi.”

“Anh bị thương à?” Lúc này tôi mới để ý phần áo vest màu đen chỗ cánh tay anh có một lỗ hổng, màu chỗ đó hơi đậm, có lẽ là bị máu nhuộm ướt.

“Tôi không sao, đi xem người nhà cô trước đi.”

Phùng Thiệu Huân nói xong cũng vào nhà, Trương Minh nhanh chóng về xe lấy hộp thuốc.

Tôi cảm kϊƈɦ nhìn anh ta, chú Hà đã ôm dì Tiết ra, trêи người dì ấy đắp kín quần áo của chú Hà.

Mẹ tôi đã tỉnh, có lẽ là nghe nói dì Tiết vì cứu bà mà chết cho nên cứ khóc mãi không ngừng, thỉnh thoảng dùng ánh mắt cực kỳ áy náy nhìn dì Tiết.

Ba tôi theo chú Hà ôm dì Tiết vào phòng hóa trang, trông thấy Phùng Thiệu Huân vẫn đang ngồi trong linh đường sửng sốt một chút, vẫn nhẫn nhịn đi lên nói cảm ơn.

Phùng Thiệu Huân gật gật đầu, chỉ vào cọc tiền trêи bàn: “Mấy thi thể bên ngoài hỏa táng ở chỗ cô luôn đi, cô xem số tiền này đã đủ chưa.”

Mấy người này vì cứu chúng tôi mới chết, sao tôi có thể lấy tiền được!

“Đưa số tiền này cho gia đình người chết đi, bọn họ đều bị thương vì vật dơ bẩn, tối nay nhất định phải đốt, các anh chờ chút, lát nữa tôi sẽ đưa tro cốt cho người nhà bọn họ đưa về.”

“Cũng được.” Phùng Thiệu Huân gật đầu, Trương Minh lập tức cất tiền vào.

Ba tôi đi vào với chú Hà còn chưa ra, tôi đỡ mẹ ngồi xuống, mẹ tôi đột nhiên nắm tay tôi.

“Ninh Vân, Thái Nghiên đã điện đến nói đi xe tải xuyên đêm để về, con xem xác của dì Tuyết có thể chờ hai ngày sau mới đốt đi không?”

Lúc mẹ tôi nói lời này, chú Hà vừa đi ra, tôi không dám nhìn vào mắt chú Hà.

Bây giờ không phải là lúc để xúc động, tôi cúi thấp đầu nhỏ giọng đề cập đến tính nghiêm trọng của chuyện: “Vừa rồi mẹ cũng thấy hình dáng của chú Đặng rồi, con cũng không đành lòng, nhưng lỡ may dì Tiết biến thành như chú Đặng thì phải làm sao? Con tuyệt đối không thể mất thêm bất kỳ ai nữa.”

Khi nói câu cuối tôi còn hơi nghẹn ngào, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy sợ hãi.

Chú Hà cứ như quả bóng bị xì hơi, ngồi bên cạnh mẹ tôi, hai mắt đờ đẫn suy nghĩ lung tung.

Một lúc lâu sau mới phun ra một câu: “Đốt đi, đợi lát nữa tôi sẽ tự mình tiền Huệ cầm đi, Thái Nghiên cũng sẽ hiểu thôi, Huệ Cầm ra đi bình an, đời này em ấy không còn gì nuối tiếc nữa.”

Trong đầu đột nhiên nhớ tới lời tỏ tình trước đó của Hà Tâm Nghiên, trước đó cứ mơ hồ mà đồng ý.

Mặc dù tôi không hối hận, nhưng phải ăn nói sao với Thích Uý Nhiên đây?

Bây giờ tên kia là ác quỷ, động một ngón tay là có thể giết chết Hà Thái Nghiên.

Aiz, bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này, chờ Thái Nghiên quay về rồi hẵng nói.

Tối hôm nay nhà tang lễ sáng đèn, ba tôi tự tay hỏa táng mấy đàn em kia của Phùng Thiệu Huân, chú Hà trang điểm lại cho dì Tiết, ba dì ấy vào quan tài tốt nhất mới đẩy dì vào lò hỏa táng.

Tôi rất muốn tiễn dì Tiết đi đoạn đường cuối cùng, nhưng khi đàn em cởi áo ra cho Phùng Thiệu Huân, miệng vết thương đã biến thành một màu đen xanh lẫn lộn.

Tất cả mọi người đều bị dọa, trừng mắt nhìn tôi, cứ như đang chờ tôi cho họ một lời giải thích.

Mẹ tôi đã thấy chú Đặng biến thành cương thi, tôi cũng không cần che giấu nữa, để bà nghe thấy cũng tốt.

Chúng tôi gặp phải chuyện này, về sau sẽ không tránh khỏi việc gặp phiền phức, coi như là chuẩn bị tâm lý cho bà.

“Mấy vết thương này bị dính thi khí cần phải xử lý một chút, cụ thể xử lý như thế nào thì tôi không biết, mẹ, mẹ đi lấy ít gạo nếp cho con thử xem.”

“Ừ.” Mẹ tôi đứng dậy đi vào bếp.

Chờ mẹ tôi đi khỏi, Phùng Thiệu Huân đang nhìn tôi chằm chằm đột nhiên nói.

“Nếu nói cô là đạo sĩ thì không giống, nói cô là người bình thường thì lại không tầm thường cho lắm, nhưng chuyện vừa rồi Jack cũng không làm được, cô làm thế nào vậy?”

“Người bình thường lúc bị ép vào tình huống khẩn cấp, cơ thể sẽ bộc phát sức mạnh tiềm năng, bây giờ anh bảo tôi làm giống vậy nữa tôi cũng không làm được.”

Phùng Thiệu Huân cười cười, không xoay quanh đề tài này nữa, chuyển sang đề tài khác: “Sao Đầu Trọc lại ở chỗ cô?”

Đây là câu hỏi nằm trong dự đoán của tôi, trước đây lúc tôi nói chuyện với Đầu Trọc anh ta đã để ý rồi, sức quan sát của người này rất nhạy bén.

“Anh ta không có chỗ để đi, tôi nhận anh ta về trông nhà.”

“Ồ, không ngờ đàn em của tôi bây giờ lại biến thành đàn em của cô, vậy mấy anh em hôm nay chết của tôi có phải cũng được cô nhận về không?”

Xùy, anh ta cho rằng tôi là kẻ chuyên nuôi quỷ à, thêm ba bốn con như Đầu Trọc ở cạnh tôi, tôi nuốt không nổi.

Tôi lắc đầu như trống bỏi: “Anh dẫn về hết đi, vả lại không phải ai chết đi cũng thành quỷ, cần phải gặp thời.”

“Gặp thời?”

Anh ta khi nghe thấy hai chữ này cũng giống tôi ngày đó, nhưng anh ta bình tĩnh hơn, giống như đang suy nghĩ, tính toán gì đó.

Tôi không rảnh để quản anh ta, mẹ tôi đã đưa gạo nếp ra.

Tôi lấy một nắm gạo nếp đi qua một vệ sĩ bị thương, cậu ta vô cùng phối hợp mà đưa tay ra.

Vừa đắp gạo nếp lên miệng vết thương của cậu ta, miệng vết thương đã vang lên tiếng xì xì như thiêu cháy.

Đầu tiên vệ sĩ kia hét thảm một tiếng, nhưng sau đó nhanh chóng cắn chặt răng nhịn xuống, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu nhanh chóng lăn dọc theo trán.

Đến cả tay tôi cũng có cảm giác đau như bị lửa đốt, đợi đến khi tiếng đốt dần dần biến mất, tôi mới bỏ tay ra.

Gạo nếp trắng như tuyết giờ đã biến thành màu đen, cứ như bị nướng cháy, còn đang bốc hơi nóng.

Móc gạo nếp ra, vết thương vốn có màu đen đã biến thành màu hồng non, cứ như bị bỏng lột mất một lớp da vẫn còn đẫm máu.

Thì ra mấy tình tiết trong phim không phải là giả, gạo nếp này đúng là có tác dụng.

Tôi mau chóng bảo người khác làm theo, mấy người kia đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đắp lên vết thương vẫn không nhịn được đau mà rêи lên.