Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều

Chương 3: Trả Hết Thù Mới Với Nợ Cũ




"Cút! Còn dám xuất hiện cơ à, trả hết thù mới với nợ cũ đi!" Con quỷ đằng sau kia nói xong thì lập tức đá con quỷ đằng trước một phát, con quỷ trước mặt tôi kêu lên một tiếng đau đớn, lăn lộn hai lần trêи mặt đất rồi va phải thứ gì đó, đồ đạc lạch cạch rơi vãi khắp nơi.

"Á à, không cần chờ đến lần sau, hôm nay trả hết thù mới với nợ cũ luôn nhé!"

Một cơn gió lạnh mạnh ập đến, tôi và con quỷ đang ôm sau lưng tôi kia bị cơn gió mạnh này thổi tung, tôi lăn hai vòng, không biết đầu đập trúng cái gì khiến tôi vô cùng choáng váng, hoa mắt chóng mặt, trong cơn mơ hồ tôi cảm thấy mình như đang bị ai đó giữ trêи không trung, sau đó anh ta bỏ tôi vào trong một không gian thu hẹp, chắc chắn đây là bên trong một cái quan tài rồi hu hu.

"Chờ tôi."

Rồi cái lạnh xung quanh tôi biến mất, tôi run rẩy khẽ tách một ngón tay ra và mở mắt ra để nhìn những gì đang xảy ra bên ngoài, tiếc rằng nơi đây như chốn thần tiên tràn ngập sương mù, tôi không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng đánh nhau và âm thanh đồ vật rơi xuống đất.

Đậu xanh, con mẹ nó! Chẳng lẽ đây chính là gặp quỷ trong truyền thuyết sao?

Không biết kiếp trước hai con quỷ kia có thù oán gì mà đánh vô cùng mạnh tay, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu rêи đau đớn, lâu lâu lại có tiếng mắng chửi, mắng cái gì thì tôi không thể nghe rõ được, bây giờ trong đầu tôi ngập tràn hình bóng của Chu Hương Hương, tôi chỉ mong cô ấy mau chóng lại đây cứu mình thôi.

Chưa đợi được Chu Hương Hương đến đây thì con quỷ chiến thắng kia đã tới trước, anh ấy chậm rãi hạ từ trêи trời xuống đè lên người tôi, nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo bao trùm lấy tôi, tôi còn chưa kịp gửi nụ hôn đầu đời cho ai chứ đừng nói là bị đàn ông đè ra như thế này, lại còn là một con quỷ nữa chứ, vì vậy cả người chỉ có thể cứng ngắc run rẩy không thôi, hai mắt nhắm chặt lại.

Anh ấy nhẹ nhàng dùng lực vừa đẩy tay tôi ra, một giọng nói quỷ dị âm trầm u ám vang lên: "Mở ra."

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nhỡ đâu mở mắt sợ chết khϊế͙p͙ thì phải làm sao bây giờ?

"Mở ra xem ai mới là chồng của em!" Anh ấy đột nhiên cao giọng khiến lưng tôi sởn cả gai ốc, toàn thân run rẩy.

Tôi không muốn mở mắt ra, nhưng lại không kiểm soát được mí mắt, sau đó một khuôn mặt đẹp trai xuất hiện trước mắt tôi, tôi lập tức nhận ra anh ấy là ai, tôi òa lên một tiếng, bật khóc nức nở, khóc đến mức vô cùng thảm thương.

Quả nhiên là quỷ, quả nhiên là đám cưới ma thật rồi hu hu, đây không phải là xác chết có khí chất phi thường nằm trong quan tài lúc trước sao?

Hình như tên của anh ấy là Thích Uý Nhiên...

"Em là vợ tôi, tôi sẽ không làm em bị thương." Anh ấy vung tay lên một cái, nắp quan tài trêи mặt đất lật lên rồi đóng "cạch" lại, tất cả đèn trong nhà tang lễ đều tắt ngấm hết.

Hai cái chạm lạnh lẽo phủ lên cánh môi tôi, nụ hôn đầu tiên của tôi cứ như vậy mà bị một con quỷ cướp mất!

Nhiệt độ trong không gian nhỏ tăng lên đột ngột, cơ thể anh ấy không còn lạnh như trước nữa, anh ấy đưa bàn tay ấm áp vào trong quần áo của tôi, tôi biết những chuyện sẽ phải làm trong đêm động phòng là gì, mặc dù trong lòng cực kỳ không muốn nhưng anh ấy là một con quỷ, làm sao tôi dám ngăn cản cơ chứ.

Thích Uý Nhiên xé nát bộ áo cưới hai ba lớp làm bằng giấy ra, làn da băng giá của anh ấy áp sát vào da thịt của tôi, sau đó mở miệng ra lệnh: "Thả lỏng."

Con mẹ nó ai gặp quỷ mà thả lỏng được đây hả?

Thấy tôi cứ mãi căng thẳng không thôi, nụ hôn của anh ấy càng lúc càng trở nên gấp gáp và thô lỗ hơn, giống như đang trừng phạt một con búp bê không nghe lời, nghĩ thử mà xem, một người phụ nữ chưa trải sự đời như tôi làm sao có thể chịu được loại kϊƈɦ thích này cơ chứ, hai ba lần liên tiếp như thế, cuối cùng anh ấy cũng khiến tôi buông hạ hết vũ khí đầu hàng, nhân lúc cơ thể tôi nhũn ra như hóa thành vũng nước, Thích Uý Nhiên lập tức hạ thân dưới xuống rồi tiến vào.

Ư ư..

Cảm giác đau đớn không bao lâu sau đã biến thành kɧօáϊ cảm thấu xương, rõ ràng tôi đang cự tuyệt, nhưng thân thể lại không khống chế được, tôi ưỡn người lên chào đón, tôi đã bị cướp đi lần đầu tiên trong cái quan tài nhỏ bé này như thế đấy.

Không đúng.

Anh ấy như một con thú tràn đầy năng lượng, muốn hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi tôi ngất đi vì kiệt sức.

* * *

Cảm giác lạnh lẽo đã đánh thức tôi, vừa ngồi dậy tôi đã đập đầu vào nắp quan tài, không còn cách nào khác, tôi buộc phải nằm xuống lại, bàn tay đưa ra cũng chạm phải một thứ gì đó vô cùng lạnh lẽo, tôi quay đầu lại thì nhìn thấy dưới người mình là thi thể của Thích Uý Nhiên, thế mà tôi lại có thể trơ mặt ngủ trêи người anh ấy, con mẹ nó tay anh ấy vẫn còn đang đặt trêи eo tôi kìa.

"Á!"

Tôi giật mình gào lên, phản ứng đầu tiên chính là đẩy tay của anh ấy ra, nhưng tên này đã chết cách đây ba ngày, thi thể đã cứng đờ rồi, dù có làm thế nào thì tôi cũng không thể tách ra được, chỉ có thể dùng sức đập vào nắp quan tài, nhưng nắp quan tài kia như bị người ta đóng đinh từ bên ngoài, tôi lo lắng đến mức trêи trán đổ đầy mồ hôi, cũng không thèm quan tâm đến việc nếu người ta phát hiện sẽ nhìn thấy mình đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nữa, liều mạng gân cổ gào ầm lên.

"Có ai ở đây không, mau mở quan tài ra cứu tôi với!"

"Có ai ở đây không!"

Hình như trời đã sáng rồi, cuối cùng một số công nhân cũng đến bắt tay vào công việc, ba tôi cũng đứng ngay bên cạnh, chống nạnh ra lệnh: "Nhanh lên, chuyển hai cái quan tài này lên xe đi."

Những công nhân kia lập tức tiến lên phía trước, động tác thuần thục nhấc chiếc quan tài lên, rõ ràng là một chiếc quan tài bằng pha lê trong suốt, nhưng bọn họ lại giống như không nhìn thấy tôi, cũng không nghe thấy giọng nói của tôi, cổ họng tôi như vỡ ra đến nơi rồi mà bọn họ vẫn không có phản ứng, cứ như vậy trực tiếp nâng quan tài lên rồi nhét vào bên trong một chiếc xe chở tử thi.

Hôm qua đã xử lý đám cưới ma và lễ siêu độ xong xuôi nên chắc hôm nay sẽ đưa thi thể đi hỏa táng, lò hỏa táng ở trong khu nhà thép ngay bên cạnh nhà tang lễ, lái xe không đầy thời gian cháy hết một điếu thuốc là đến, mắt thấy xe chuẩn bị lăn bánh, tôi hốt hoảng đấm đá lung tung.

Trái tim tôi cũng hoàn toàn sụp đổ rồi, không trông thấy một người sống sờ sờ như tôi mà bọn họ cũng không thèm đi tìm?

Không biết là tại xe xóc nảy hay là gì mà tôi có cảm giác thi thể dưới người mình giật giật, trước đây tôi cũng từng tiếp xúc với xác chết không ít lần, kể cả trang điểm hay hỏa thiêu tôi cũng từng làm qua, nhưng sau lần sợ hãi đêm qua, giờ đây tôi vô cùng sợ hãi thi thể, sợ muốn chết đi được, ngay cả đạp quan tài cũng không dám đạp, kêu gào cũng không dám kêu mà chỉ căng thẳng thần kinh cẩn thận quan sát từng li từng tí động tĩnh ở dưới người.