Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều

Chương 2: Kết Hôn Với Anh Ta Thì Phải Chết




Giữa linh đường có hai quan tài làm bằng pha lê, thi thể được bao quanh bởi hoa cúc trắng khiến tôi không nhịn được mà bước tới xem, thi thể của hai người đã được tạo hình hoàn hảo, về cơ bản đã khôi phục lại được hình dáng khi họ còn sống.

Phải nói là hai người này thật sự rất đẹp trai, lông mày người bên trái đào hoa ngả ngớn, nhìn qua giống như một cậu chủ nhà giàu chuyên ăn chơi sa đọa, khuôn mặt người bên phải thì vô cùng anh tuấn, cả người lộ ra khí chất phi thường nổi bật.

Nghe nói bọn họ đều lái ô tô hạng sang, chắc chắn lúc còn sống là rồng phượng ăn sung mặc sướиɠ, không ngờ còn trẻ như vậy mà đã phải xuống âm phủ trình báo với Diêm Vương rồi, tiếc thế.

Tôi càng nhìn càng xuất thần mà không biết ba đã đi đến sau lưng mình từ bao giờ: "Ninh Vân, con xem có vừa ý hay không?"

Bây giờ là lúc nào rồi mà ba còn tâm trạng nói cái này chứ, tôi lập tức tranh thủ thời gian giữ ông ta lại: "Ba, hai người này đâm chết nhau tại chỗ, có khi gia đình người bị hại còn kiện lên tòa ấy, sao ba lại cho bọn họ ở cùng nhau thế này?"

"Làm gì có cách nào khác nữa đâu, cả hai nhà bọn họ đều muốn xử lý trong ngày hôm nay, cứ để cùng nhau cũng được, không lẽ còn phải chia nửa làm trước, nửa làm sau nữa à?"

"Vậy thì ba cứ giải quyết đi, nếu có người trong gia đình chủ nhà đến đây nhìn thấy một cô dâu hai chú rể thì bọn họ không đập tan nhà tang lễ của chúng ta mới là lạ!"

Ba tôi nghĩ cũng có lý nên nhanh chóng cho người làm một tấm màn mờ che đi một nửa bên trong của hai chiếc quan tài, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể nhìn thấy một chiếc quan tài mà thôi, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy không yên tâm, từ nhỏ tôi đã lớn lên trong một môi trường như vậy, cái gì cũng đã từng nhìn qua nhưng chưa lần nào tôi cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng như buổi tối hôm nay, có lẽ là do trái tim tôi đã bắt đầu đuối lý rồi.

Chu Hương Hương vừa đến đã lập tức chui vào trong phòng tôi, hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo dài màu đen, cột tóc cao trêи đỉnh đầu như một đạo sĩ, tôi vội vàng kéo cô ấy lại: "Đêm nay ba tôi muốn tổ chức đám cưới ma cho tôi với cả hai người đàn ông kia, như thế có bị sao không?"

"Cũng có phải để cậu kết hôn thật đâu, cậu sợ cái gì?" Chu Hương Hương thở dài: "Nếu như hai người đó không chết, biết đâu lại có một mối quan hệ với cậu thì sao, thật đáng tiếc."

"Ài, đừng có nói là duyên âm đấy nhé." Tôi không nhịn được liếc mắt nhìn cô ấy một cái.

"Cậu lại còn không tin, bát tự của hai người kia hoàn toàn phù hợp với cậu, nếu bọn họ còn sống, nhất định sẽ có một mối quan hệ hôn nhân với cậu, bây giờ cả hai đều đã chết hết rồi mà còn quanh đi quẩn lại làm đám cưới ma với cậu, đây chính là duyên phận của ba người."

Tôi túm lấy gối đập về phía Chu Hương Hương: "Con nhóc nhà cậu đến xem trò vui đấy à? Thế mà vừa nãy còn bảo sẽ giúp tôi giả vờ!"

"Ha ha, yên tâm đi, đợi Chu đại tiên tôi đây giúp cậu thay đổi vận mệnh ngược với ý trời." Chu Hương Hương bật cười lấy ra một lá bùa hình tam giác màu đỏ treo trêи cổ tôi: "Tuyệt đối không được lấy thứ này xuống, chỉ cần nó vẫn còn ở đây thì không ai có thể ép cậu làm đám cưới ma, kể cả có lợi hại đến đâu cũng bất lực thôi."

Tôi vội vàng giấu lá bùa hình tam giác đỏ vào trong quần áo, nghe cô ấy nói vậy, tôi lại càng sợ hãi hơn: "Cậu có ý gì đấy?"

Chu Hương Hương chắp hai tay sau lưng: "Tôi cũng chỉ suy đoán, hai gia đình này rất giàu có, có lẽ sẽ thuê nhà ngoại cảm để bảo hiểm gấp đôi, chúng ta vẫn nên để mắt tới kỹ một chút."

Sau khi tiễn Chu Hương Hương đi, tôi nhìn qua tình hình bên ngoài, hai nhà bị hại chỉ có một người đàn ông đeo kính đến, ăn mặc như một luật sư, chắc không phải là nhà ngoại cảm đâu nhỉ, từ trước đến nay tôi chưa từng nghe nói một người đàn ông làm nhà ngoại cảm bao giờ.

Mắt thấy đã gần mười hai giờ đêm, tôi vội choàng khăn trùm đầu của cô dâu lên, bên ngoài có tiếng nhạc tang truyền vào, không bao lâu sau tiếng mời cô dâu ra đã vang lên.

Mẹ bước vào phòng dìu tôi ra ngoài, vì tôi mặc áo cưới bằng giấy nên tôi chỉ bước được từng bước nhỏ, tôi được đưa vào giữa linh đường, trong tay nắm chặt một dải lụa đỏ, giữa dải lụa đỏ là một đóa hoa lụa màu đỏ trắng đan xen nhau, đầu bên kia bông hoa là dải lụa trắng hướng về phía chú rể, được ba tôi vừa ôm linh vị vừa nắm trong tay.

"Nhất bái thiên địa!"

"Nhị bái cao đường!"

"Phu thê giao bái!"

Hai lần bái đầu tiên không có vấn đề gì, nhưng đến khi phu thê giao bái, sợi dây đỏ với lá bùa quấn quanh cổ tôi đột nhiên bị đứt, chiếc áo cưới bằng giấy trống rỗng, lá bùa hình tam giác rơi trêи mặt đất, tôi vừa định nhặt nó lên thì ba tôi bước tới đặt linh vị vào trong tay tôi, lúc quay đầu rời đi lại còn giẫm lên một phát, lá bùa kia bị dính vào đế giày của ông ta, bị mang đi mất.

Tôi vươn tay muốn kéo ông ta lại thì vồ hụt, trong lòng tôi lập tức như có hàng ngàn con ngựa bùn đất lao nhanh qua, con mẹ nó sao lại éo le đến thế, ba tôi khắc tôi à!

Tiếng tụng kinh siêu độ trong linh đường từ từ tan biến, sau đó trở nên im lặng chết người.

"Là tôi."

"Là tôi mới đúng!"

Hai giọng nói khác nhau cứ văng vẳng bên tai tôi, những giọng nói ấy vừa như gần ngay trước mắt tôi, vừa như vọng ra từ một đám mây mù, có lực xuyên thấu cực mạnh, tuy âm thanh không lớn nhưng lại đập vào trái tim tôi, khiến cho nỗi sợ hãi lan tràn vô hạn trong lòng tôi.

Tôi sợ hãi ngã ngồi xuống mặt đất, đột nhiên, khăn trùm đầu của tôi bị gió thổi bay xuống đất, linh đường không có một ai, chỉ có một mình tôi đang quỳ xuống ngồi trước mặt hai chiếc quan tài.

"Ầm!"

Hai nắp quan tài trước mặt tôi đồng thời bật ra, hai bóng người một đen một trắng vụt một tiếng bay ra ngoài khiến tôi sợ hãi liên tiếp lùi về phía sau, tôi bịt chặt mắt, nghẹn ngào gào lên: "A a a! Không được qua đây, không được qua đây! Hu hu hu.."

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi sẽ trả lại toàn bộ tiền cho các anh, xin lỗi, xin lỗi mà!"

"Tha mạng cho tôi, tha mạng cho tôi đi."

Một ngày trước tôi vẫn còn là một người không tin vào ma quỷ, nhưng giờ phút này, tôi đã hoàn toàn sợ hãi, che mặt khóc cũng không dám khóc thành tiếng nữa.

Có cái gì đáng sợ à? Một bàn tay lạnh lẽo luồn vào dọc theo cổ tay áo rộng của tôi, những ngón tay của nó như đang nhảy múa, tất cả những nơi nó chạm vào đều nổi hết cả da gà, anh ấy nắm lấy vùng mềm mại trước người tôi rồi nhẹ nhàng bóp, theo bản năng tôi lập tức uốn éo cơ thể một chút.

Con quỷ bị bơ kia không chịu yếu thế, anh ta lập tức lao vào vòng tay tôi, như một con sói đói hung hăng dụi vào cổ tôi, ngửi ngửi rồi khẽ ɭϊếʍ bên trong, tôi không dám cử động chút nào, lại càng không dám thả hai tay đang che mắt xuống, chỉ có thể cuộn mình rúc vào bộ ngực rắn chắc đó rồi run lẩy bẩy, trong lòng không ngừng kêu gào tên của Chu Hương Hương.