Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều

Chương 12: Thay Trời Hành Đạo




"Buông tay ra." Chu Hương Hương hét lớn.

Tôi nhanh chóng ném hồ lô nhỏ trong tay đi, hồ lô nhỏ kia bay một vòng trong không trung, trói chặt Thích Uý Nhiên, thấm đẫm máu chó đen và mực chu sa, vừa chạm vào cơ thể của Thích Uý Nhiên lập tức phát ra tiếng xèo xèo.

"A…"

Thích Uý Nhiên làm quỷ mới mấy ngày nên không có pháp lực gì, bị trói phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hai mắt khát máu nhìn tôi: "Người phụ nữ, em dám đối xử với tôi như vậy?"

"Ác quỷ, anh không đợi trong hũ tro cốt mà chạy đến đây làm ác, Chu Hương Hương tôi hôm nay sẽ thay trời hành đạo thu phục anh."

"Đừng con mẹ nó nói nhảm nữa, nhanh chóng thu phục anh ta đi." Trêи trán tôi hằn lên mấy đường đen. Ánh mắt Thích Uý Nhiên thật đáng sợ, cũng chỉ có ống mực tinh tế này có thể trói anh ấy, nếu như bị anh ấy tránh thoát, chúng tôi coi như xong.

Chu Hương Hương lập tức rút ra kiếm kim tiền trêи lưng, tay trái kéo ống mực, tay phải cầm kiếm kim tiền đâm thẳng đến Thích Uý Nhiên.

Lần này Thích Uý Nhiên xem như thăm dò rõ thực lực của Chu Hương Hương, dưới chân đạp một cái muốn bay đi nhưng lại bị ống mực bám chặt vào người, anh vừa bay lên đã bị Chu Hương Hương kéo xuống. Một mình Chu Hương Hương vừa cầm ống mực vừa cầm kiếm kim tiền, không thèm chào hỏi gì trực tiếp ném ống mực về phía anh, hét lớn: "Thu lại."

Tôi nhanh chóng bắt được bằng hai tay, nhìn thấy một cái chốt giống như của dây diều, tranh thủ thời gian bắt được dùng sức lay, vừa mới bắt đầu còn có thể lay động được, nhưng Thích Uý Nhiên như bị điên giãy dụa, tôi ngược lại bị anh ấy lay đến không đứng vững.

Chu Hương Hương đâm mấy lần không đâm trúng Thích Uý Nhiên, quay đầu lại hét lên với tôi: "Con mẹ nó cậu chưa ăn cơm à, dùng sức lay đi."

"Biết rồi." Tôi rít lên hai chữ qua kẽ răng.

Chuyện liên quan đến cái mạng nhỏ của tôi, tôi sẽ bộc phát toàn ba sức mạnh của mình, nhưng sức của Thích Uý Nhiên quá lớn, tôi bị anh ấy ném ra xa đến mấy mét. Cận Hiên còn bị thương nặng, muốn tiến lên giúp đỡ nhưng lại sợ pháp khí trong tay chúng tôi, nếu chúng tôi quay sang đối phó anh ta, khẳng định anh ta sẽ không chịu đựng nổi, lặng lẽ dưỡng sức muốn nhân cơ hội chạy trốn.

Chu Hương Hương cũng không phải ăn chay, móc ra một ít tiền Ngũ đế thảy xuống dưới chân Thích Uý Nhiên dưới chân, tiền Ngũ đế phân ra tiền Ngũ đế và tiền Ngũ đế nhỏ.

Tiền Ngũ đế lớn ở triều đại Hán, Đường, Tống, Nguyên, Minh, cực kỳ hiếm có. Kiếm kim tiền của Chu Hương Hương là dùng tiền Ngũ đế lớn tạo thành, pháp lực cường đại, bị kiếm kim tiền đâm trúng cả người lập tức thối rữa, nếu như đâm trúng chỗ hiểm, quỷ hồn lập tức bị hồn phi phách tán.

Tiền Ngũ đế nhỏ là tiền của năm vị hoàng đế đời nhà Thanh, mặc dù không có lực sát thương gì nhưng Thích Uý Nhiên dẫm lên trêи cũng không chịu nổi.

Bị thương nặng cộng thêm bị trói, khuôn mặt Thích Uý Nhiên vặn vẹo, cơ thể xiêu xiêu vẹo vẹo cực kỳ chật vật. Chu Hương Hương chờ đúng thời điểm, giơ kiếm kim lên đâm về phía ba ngực của anh. Ngay cả tôi cũng nghĩ là lần này anh phải chết không nghi ngờ, thật không ngờ đến anh vậy mà cuồng nộ gào một tiếng, mở miệng ra gào rú lên bầu trời, đạp chân xuống đất bay lên.

"Không xong rồi."

Chu Hương Hương vừa dứt lời, tôi còn chưa thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra đã bị một lực cực lớn lôi đi trêи mặt đất, ống mực tinh tế kéo tôi đến mấy mét, kéo tôi ra lên không trung.

"Đồ đần, buông tay ra." Chu Hương Hương kêu to, ném kiếm kim tiền ra cắt đứt ống mực.

"A." Tôi mất đi chỗ dựa rơi xuống, đầu tiên là chiếc áo choàng đạo sĩ rộng lớn đã rời khỏi tôi, ngay sau đó là một tiếng rầm, có lẽ mặt đất cũng bị tôi đập ra một cái hố.

Tôi rêи rỉ nằm trêи mặt đất hồi lâu không dám động đậy. Vừa mãy trong nháy mắt khi ngã xuống đất tôi rõ ràng nghe được tiếng xương vỡ vụn, cái gáy hình như bị đập xuống mặt đất, đầu cũng đau gần chết, tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì có một cơn gió thổi tới, cả người tôi lại một lần nữa bay lên không trung.

"Hương Hương." Xảy ra chuyện gì vậy?

"Đừng nhúc nhích, nếu lại ngã lần nữa chắc chắn sẽ ngã chết, cô có tin không?"

Giọng nói này là của Cận Hiên. Lúc này tôi mới phát hiện mình bị anh ta ôm bay lên, sắc mặt anh ta rất khó coi, giống như đang cố gắng kìm nén gì đó, cắn chặt răng, máu đen từ trong miệng anh ta tràn ra. Anh ta vừa ôm tôi bay qua bức tường vây lập tức không chịu nổi rơi xuống đất, quỳ một gối xuống thở dốc.

Theo bản năng tôi muốn chạy trốn, nhưng vừa nhẹ nhàng cử động, trêи lưng lại đau thấu tim. Tôi nắm chặt quần áo của anh ta, trêи trán đã đầy mồ hôi.

"Ngạo Sương."

Là Chu Hương Hương đang gọi tôi, cô ấy đang chạy tới bên này.

"Anh buông tôi xuống chạy trốn đi, đợi đến lúc cô ấy đuổi kịp anh đừng nghĩ đến việc chạy trốn." Tôi buông ra quần áo anh ta ra, quơ tay trêи mặt đất, bí mật nắm chặt một cái cây non nhỏ.

Cận Hiên khẽ cười một tiếng nhìn tôi: "Muốn tôi thả cô? Không đời nào. Cô là vợ của tôi mà." Anh ta nói xong muốn ôm tôi đứng lên, thử hai lần không thành công, sắc mặt vốn đang tái nhợt nay lại càng xanh xao.

Ở khoảng cách gần như vậy, trông anh ta càng đẹp trai hơn, tôi vừa phát hiện đôi mắt của anh ta mang theo màu xanh nhạt, có lẽ là con lai.

Thử lại lần nữa anh ta rốt cuộc phát hiện ra vấn đề, trêu tức nhếch miệng nhìn tôi: "Không nghĩ tới vợ của tôi rất có tâm cơ đấy, chờ eo của cô tốt lên nhất định đè cô lên giường dạy dỗ cho ngoan mới được." Nói xong, anh ta nắm chặt tay của tôi rồi gỡ từng ngón tay của tôi ra.

Không có cây nôn, áo choàng đạo sĩ ở giữa không trung biến mất, ống mực cũng rơi xuống đất. Nhà bị dột còn gặp cơn mưa, tôi rất hối hận mình không vẽ bùa lên người, bây giờ muốn vẽ bùa cũng không thể nhớ ra để vẽ.

Không có động tác nhỏ của tôi, sau khi Cận Hiên khi nghỉ ngơi lập tức mang theo tôi bay lên, tôi gọi to tên của Chu Hương Hương, nhưng tiếng kêu dần dần nhỏ lại, tôi hết sức, nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.