Hai Người Chồng Ma Thật Khó Chiều

Chương 1: Hai Người Chồng Ma




Trước khi làm đám cưới ma, tôi vốn không tin trêи đời này có quỷ.

Đừng nói mỗi mình tôi không tin, cả nhà tôi cũng đều không tin, nếu không thì gia đình sẽ không mở nhà tang lễ và lợi dụng người chết để kiếm tiền bằng những cách vô lương tâm ấy.

Nhưng mà sau đó đã xảy ra một chuyện, khiến tôi không những tin trêи đời có quỷ mà còn bị vướng vào quỷ, bị quỷ đeo bám.

Hôm đó vô cùng may mắn, ba tôi đi ra ngoài thì gặp được một người bị tai nạn xe cộ, hai chiếc ô tô hạng sang đâm nhau loạn xạ, chắc chắn người ta không sống được nữa, ba tôi lập tức nhanh chóng quyết định đi làm nhân chứng, thuận lợi nhận được hai đơn hàng làm ăn về nhà, sau đó bí ẩn mờ ám lấy ra hai tờ chi phiếu trong cặp công văn rồi ném lên trêи bàn.

Tôi cầm tờ chi phiếu lên xem, tròng mắt suýt chút nữa thì rơi xuống mặt đất: "Ba tỷ rưỡi! Ba à, lần này ba kiếm được nhiều quá vậy, thật độc ác mà."

Ba tôi nhấp một ngụm nước, ngạo mạn trả lời tôi: "Không phải ba con độc ác, mà là tự bọn họ muốn gửi tiền cho ba, cho thì lấy thôi, cần gì phải từ chối chứ?"

Ở nhà tang lễ của chúng tôi, chi phí kéo xác bằng ô tô là vài chục triệu, chi phí tổ chức tang lễ có thể lên đến mức hàng trăm triệu, khoảng vào mức ba trăm triệu hoặc sáu trăm triệu, mức phí khác nhau tùy theo từng người, gia đình nạn nhân càng giàu thì nhà tôi thu phí càng cao, nhưng từ trước đến nay không bao giờ vượt quá một tỷ đồng.

Lần này nhận một phát hai công việc trị giá ba tỷ rưỡi khiến ngay cả mẹ tôi cũng không thể nhịn được, bà ấy ngồi xuống cạnh ba tôi, vẻ mặt rất nghiêm trọng: "Ba của Nữu Nhi, lấy tiền của người chết vốn là việc vô lưông ấym, nhà của người bị hại không hiểu, chẳng lẽ ông cũng không hiểu hay sao? Chúng ta không nên đi quá xa như vậy đâu."

Ba tôi liếc nhìn tôi và mẹ tôi một cái, mờ ám như một tên trộm nói: "Người ta cho nhiều tiền như vậy, đương nhiên là có lý do của nó, bà biết hai người chết trong vụ tai nạn xe hơi ngày hôm qua có địa vị thế nào không, nói ra cũng có thể làm bà sợ chết đi ấy.. Thật ra đúng là tôi muốn dọa hai người một chút, nhưng người ta giao việc yêu cầu tôi phải giữ bí mật mọi thứ, tuyệt đối không được tiết lộ một lời nào, nếu không thì làm sao điều tốt đẹp như vậy lại rơi vào một nhà tang lễ nhỏ như của chúng ta cơ chứ?"

"Giao cho ông làm việc gì?"

"Hai người chết ngày hôm qua vẫn còn chưa kết hôn, người nhà bọn họ muốn tổ chức đám cưới ma." Ba tôi nói xong thì cầm một điếu thuốc lên châm.

Trước đây, phần lớn gia đình người bị hại tổ chức đám cưới ma là vì quá thương con, hơn nữa cũng phần nào để hoàn thành nghĩa vụ của bậc làm cha mẹ, nhưng bây giờ về cơ bản đám cưới ma đã trở thành một phương tiện kiếm tiền trong nhà tang lễ.

Không chừng chính là do bị ba tôi giật dây nên hai nhà này mới muốn tổ chức đám cưới ma, nhưng giá thị trường của đám cưới ma cũng chỉ có hai trăm rưỡi đến ba trăm triệu, đằng này người ta lại cho nhiều tiền như vậy, chắc chắn là phải có yêu cầu khác.

"Cái đám cưới ma này không phải là một đám cưới ma bình thường đúng không ba." Tôi ném tờ chi phiếu lên bàn, trong lòng cảm thấy việc này không hề đơn giản.

"Nữu Nhi đúng là một cô bé thông minh." Ba tôi hút một hơi thuốc, vẻ hưng phấn trong mắt đã biến mất từ lâu, sau đó ông ấy nói tiếp: "Hai nhà này đều muốn một cô gái còn sống và chưa kết hôn, sau khi làm đám cưới ma xong phải giữ trinh tiết cả đời, ba tỷ rưỡi này chỉ là tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành công người ta sẽ đưa nốt bảy tỷ phụ phí."

Mẹ tôi nghe thấy hóa ra là loại chuyện thất đức này thì lập tức đập mạnh một cái vào lưng ba tôi rồi nói: "Tôi thấy ông đúng là bị tiền làm cho mờ mắt rồi, làm gì có con gái nhà ai chịu ngoan ngoãn kết hôn với người chết chứ, lại còn phải giữ trinh tiết cả đời, đừng nói là ba tỷ rưỡi, kể cả ba trăm tỷ rưỡi cũng không ai thèm làm đâu."

Ba tôi không kiên nhẫn, nóng nảy đẩy mẹ tôi ra rồi quay sang nhìn tôi: "Ai bảo không có? Không phải nhà mình có một đứa rồi hay sao?"

Đậu xanh, thế mà ba tôi lại có ý định mang tôi đi bán!

Giới thiệu với mọi người, tên ở nhà của tôi là Nữu Nhi, thích gọi ông bố già của mình là ba, còn tên thật của tôi là Trần Ngạo Sương, có dáng vẻ thanh như nước, đáng tiếc gia đình lại làm công việc liên quan đến người chết, từ nhỏ đến lớn, đừng nói là số đào hoa, đến cả một con ruồi đực ở bên cạnh tôi cũng không có.

Tôi đã sớm không hy vọng xa vời rằng sau này có thể lập gia đình, nhưng cũng không muốn kết hôn với người chết đâu!

Mẹ tôi hung dữ mắng ba tôi, kêu gào bắt ông ấy mang tiền trả lại người ta, nhưng ba tôi bị mười tỷ đồng kia che mắt, nắm tay tôi tận tình khuyên bảo: "Nữu Nhi à, ba chỉ có một đứa con gái như con thôi, ba không nỡ để con lấy chồng, nếu làm đám cưới ma thì ba có thể ở bên cạnh con cả đời, như vậy không phải rất tốt hay sao."

Con mẹ nó ông ấy mà không nỡ xa tôi à, ông ấy không nỡ bỏ việc kiếm tiền của người khác dựa vào cái nhà tang lễ này thì có.

Trước đây tôi đã từng nghĩ ba mình chỉ kiếm tiền hơi tàn nhẫn một chút, nhưng bây giờ tôi phát hiện ra ông ấy đã bị mất đi tất cả bản tính con người vốn có, còn không thèm hỏi tôi có đồng ý hay không mà đã cam đoan với đối phương rằng ngày mai lập tức tổ chức đám cưới ma, tôi vô cùng tức giận lao vào phòng, cầm điện thoại lên gọi cho Chu Hương Hương kể lể một tràng.

Chu Hương Hương là bạn học cấp ba của tôi, từ sau khi ba mẹ mất, cô ấy được bà ngoại nuôi dưỡng, từ nhỏ đã học được một chút thủ thuật giả thần giả quỷ từ bà ngoại, bình thường Chu Hương Hương vẫn luôn nói linh tinh ở trường nên không ai muốn làm bạn với cô ấy, mà cả trường đều biết gia đình tôi mở nhà tang lễ, vì vậy hai người chúng tôi bị xa lánh cô lập, cùng hoàn cảnh nên tự nhiên trở thành bạn của nhau.

Không chỉ là bạn bè bình thường, Chu Hương Hương còn thừa kế ngón nghề của bà ngoại mình, bây giờ đã trở thành đối tác của nhà tang lễ gia đình chúng tôi, tất cả mấy chuyện giả thần giả quỷ kia đều tìm cô ấy giải quyết hết.

Sau khi Chu Hương Hương nghe tôi nói xong, giọng nói ở đầu dây bên kia trầm xuống: "Đám cưới ma lấy người sống là điều cấm kỵ, lúc đầu tôi cũng không có ý định mai mối cho cậu thật, cậu yên tâm, cứ giả vờ kết hôn qua mặt bọn họ đi."

Lúc đầu tôi chỉ bĩu môi khịt mũi với đám cưới ma, nghĩ rằng người đã chết rồi, làm gì còn cái gì đâu mà kết hôn nữa?

Lần này có Chu Hương Hương đảm bảo khiến tôi yên tâm hơn phần nào, cùng lắm thì sau khi xong việc tôi chỉ cần đốt thêm một ít giấy cho bọn họ yên tâm là được rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau công nhân đã bắt đầu trang trí linh đường, trước đây đám cưới ma đều dùng lụa trắng, nhưng vì lần này cô dâu là người sống nên cả sảnh đường đều được che bằng rèm trắng đỏ, ba tôi không dám nói với công nhân tôi là cô dâu của đám cưới ma đêm nay, có lẽ ông ấy cũng chẳng còn mặt mũi nào để ra ngoài tuyên bố rằng mình làm những chuyện thất đức này chỉ vì tiền nữa.