Lão Dương là người nông thôn lớn lên từ ruộng đồng đất sỏi và gắn bó đến tận khi già cỗi. Tầm tuổi này rồi, ông vẫn chưa nỡ bỏ đàn gà vịt ngỗng chó với cái mảnh vườn con của mình.
Hồi ông nội còn, Dương Mạt hay về quê chơi để giúp người lớn làm nông lắm. Trong nhà có một miếng đất vun cây trái, giữa ngày hè oi nồng, Dương Mạt mặc cái áo ba lỗ gánh nước tưới vườn, không than thở gì mà cứ im thít y hệt ông nội. Một già một trẻ lặng lẽ như thể đang gánh cả trái đất dưới chân.
Sau này ông nội qua đời, Lão Dương không có thời gian chăm nên bán cả mảnh đất và nhà nông trại đi. Mãi đến khi Dương Mạt “thành tài”, Lão Dương hứng lên mua lại.
Hè hằng năm Lão Dương sẽ về quê, cũng đã từng mời khéo hai đứa con trai và cô cháu gái. Nhưng vì Dương Mạt bận rộn mãi nên “để lần sau” trở thành câu trả lời quen thuộc. Thế rồi bất giác đã bao nhiêu năm trôi qua.
Mùa hè năm nay, Dương Mạt và Hàn Thời Vũ hiếm khi cùng rảnh rỗi. Thế là anh dẫn chồng và con gái về vùng nông thôn, Hãn Lãng được dịp không bận việc cũng đi cùng.
Dương Hàn mời Liễu Tộ Diệp. Liễu Tộ Diệp cũng lớn lên ở nông thôn cảm thấy lời mời ấy rất thân thiết dễ chịu, lập tức đồng ý.
Mọi thường khi Lão Dương không có ở đây, căn nhà được một ông cụ coi sóc. Ông họ Tiền, thời còn trẻ là thợ thủ công rất yêu nghề, đến lúc già lẻ loi không vợ con. Lão Dương thuê ông đến đây tiện chăm sóc cả vườn rau và đám gà vịt chim chó.
Gu Gu Nhị Đản và Chó Một Chó Hai được dắt theo cùng, cả ngày trời cứ lạ chỗ quẫy đuôi đi hít ngửi khắp nơi, thêm chú chỏ cỏ nuôi sẵn nữa là tổng cổng năm đứa đủ “chia đầu người”. Sáng ra chẳng cần báo thức, đám nhóc này còn siêng năng hơn cả đồng hồ, đúng giờ là ríu rít dựng chủ dậy.
Hơn bảy giờ sáng, Hàn Thời Vũ trong tiếng chó sủa ầm ĩ inh ỏi gãi mái tóc bù xù. Hắn mặc chiếc áo thun trắng thùng thình Dương Mạt đưa cho, mặt ngoài in nhà máy phân bón hóa học XX gì đó, tên bị phai màu nên không thấy rõ, vừa được giặt phơi tinh tươm thơm mùi nắng và bột giặt.
Hàn Thời Vũ ngáp một cái, đi sang gõ cửa phòng ngủ Dương Hàn: “Dậy đi gái.”
Dương Hàn không trả lời hắn, chắc là bịt chăn kín mít ngủ tiếp rồi.
Hắn xỏ dép lê, thấy Liễu Tộ Diệp xõa mái tóc dài, mặc quần đùi áo thun đơn giản mát mẻ đứng ngoài ngậm bàn chải chào hỏi mình.
Hai chú cháu đứng chỗ hàng rào mọc đầy cỏ dại đánh răng.
Hàn Thời Vũ vừa đánh răng vừa bị đám chó bu kín vẩy đầy cả thau hạt đồ ăn sáng ra tứ tung.
Chú chó cỏ chưa ăn món này bao giờ, cái đuôi lắc tới độ thành ảo giác. Hàn Thời Vũ nhổ bọt, tính kiếm cái thau rửa mặt.
Liễu Tộ Diệp thấy hắn xách cái thau sắt đỏ chót. Hàn Thời Vũ nhìn chữ “Hỷ” cảm thán: “Cái này vui ghê.”
Liễu Tộ Diệp đáp: “Ở chỗ tụi con nhà nào mà có con gái kết hôn rồi cũng có một cái như vậy.”
Hàn Thời Vũ: “À vậy hả.”
Hắn cười: “Con dậy sớm ấy chứ.”
Liễu Tộ Diệp lễ phép trả lời: “Dạ cũng được thôi chú.”
“Ngày nào nghỉ một cái là con bé Dương Hàn không bao giờ dậy trước tám giờ sáng.” Hàn Thời Vũ kể lể.
Liễu Tộ Diệp mím môi cười: “Để chút xíu con vào gọi bạn.”
Hàn Thời Vũ đánh răng xong đi bộ ra vườn rau. Lão Dương ra chợ mua hai con cá trắm cỏ tươi rói từ sáng sớm, tụi nó đang bơi giãy trong cái lu màu lam cạn nước. Lúc Hàn Thời Vũ đi qua, hắn còn thò tay vào tặc lưỡi chọc cá chơi.
“Béo núc ních không?” Lão Tiền xách một bịch bánh quẩy nặng trịch: “Tối quăng lưới rồi tảng sáng đi thu ra chợ bán luôn, đi sớm mua sớm.”
Hàn Thời Vũ hứng thú: “Chỗ cá này định làm gì ạ?”
“Lão Dương bảo tối nay nấu nồi canh chua cá thật to cho mấy đứa.” Lão Tiền nheo mắt cười: “Tính ổng cứ nôn lắm, mới đầu ngày đã đi mua hết gia vị cho bữa tối về.”
“Cháu nghe mà đói luôn này.” Hàn Thời Vũ còn chưa ăn sáng đây.
“Mua bánh quẩy đây.” Đôi mắt Lão Tiền luôn có nét tươi cười. Dường như ông rất thích Hàn Thời Vũ, cứ không kiềm được mô phỏng cẩn thận vài lượt vẻ điển trai của đứa trẻ này. Ông chỉ vào bếp: “Trong nồi có cháo, đang xay sữa đậu nành nữa.”
“Vâng.” Hàn Thời Vũ đứng dậy, đáp: “Vậy để cháu gọi ba với Mạt ra ăn sáng.”
“Dương Mạt à, đang tưới nước ngoài vườn rau ấy. Cậu đi thẳng từ đây qua là tới.” Lão Tiền chỉ đường cho hắn, cười: “Đi đi.”
Người dân nơi đây chân chất phúc hậu, điều quan trọng nhất trong mối quan hệ là tình cảm giữa người với người.
Lão Tiên và mọi người ở nơi này biết về cuộc hôn nhân đồng tính của Dương Mạt, thỉnh thoảng trà nước với nhau cũng nói lảng sang chuyện này. Bà con biết nhà Lão Dương ai cũng hiền lành lương thiện nên không bao giờ ác ý hay đồn đại thất thiệt. Mà họ chỉ ngạc nhiên, như thể rất lâu trước đây biết thanh niên nào đó ở đầu thôn lấy được vợ giàu trên thành phố.
Tối qua phụ mọi người bưng trái cây rồi vào sân nhà nói chuyện, bà con thấy cái cậu Hàn Thời Vũ này dễ mến thật, thế là mau chóng thân quen. Lòng hiếu kỳ khiến những chiếc xúc tu cẩn thận dần duỗi ra, hỏi thường ngày hai người chung sống với nhau thế nào, công ty to như thế thì có phải phòng làm việc nào cũng có máy lạnh không, kiếm được nhiều tiền lắm đúng không.
Hàn Thời Vũ cười đáp, ăn cơm đi ngủ làm việc, 9 giờ làm 5 giờ tan, mọi người sống thế nào thì tụi cháu cũng sống thế nấy.
Hàn Thời Vũ đứng dậy, chiếc lá con con chấp chới trên mặt nước như con thuyền đang trôi lững lờ, con cá ngoi lên mặt nước hô hấp, con thuyền lại chậm chạp phiêu du trên mặt hồ yên ả.
Hàn Thời Vũ trông thấy Dương Mạt từ đằng xa. Bóng dáng trong trẻo giữa vùng trong lành quả là một khung cảnh đầy dễ chịu. Hàn Lãng cũng ở đó phụ một tay. Lão Dương thấy bà làm cứ băn khoăn, nói bà mau về nghỉ đi mãi.
Cuối cùng Hàn Lãng cũng đến chịu, đành phải hái một trái cà chua qua quýt lau sơ rồi chặn miệng Lão Dương lại.
Hàn Thời Vũ thấy thế bật cười. Hắn ngồi lên tảng đá tiện tay thó một trái dưa leo nhét vào miệng nhai rồm rộp.
Dương Mạt nghe tiếng đứng dậy nhìn hắn. Hàn Thời Vũ ngồi một chỗ cũng không yên, chạy tới chuồng gà sơ sài trừng mắt với gà trống.
Loài chim hai chân hết sức bất mãn với hành vi bắt chước tiếng kêu chẳng ra gì của giống thú đi bằng hai chân kia, tưởng là khiêu khích nên gáy rống lên khích trả.
Dương Mạt dở khóc dở cười, khóe môi cong cong. Anh bước qua nhẹ nắn gáy hắn, hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Hàn Thời Vũ còn đang nhai dưa leo, hắn giơ nửa trái còn lại lên miệng anh: “Tới gọi anh vào ăn sáng.”
Dương Mạt lắc đầu tỏ ý không ăn, nhưng tên này cứ bám riết đòi đút, anh đành chịu thua cắn một cái.
Dương Mạt hỏi: “Em rửa chưa đó.”
Hàn Thời Vũ đáp liền: “Ăn bẩn sống lâu.”
Dương Mạt: “…”
Anh nói: “Ở đây bón bằng phân hoàn toàn.”
Quai hàm Hàn Thời Vũ sượng đơ, hắn quay lại nhìn Dương Mạt.
Anh không nhịn nổi đưa tay vuốt vuốt tóc hắn, đáp: “Xạo em đó, vẫn chưa bón đâu.”
“Làm em hết hồn à.” Hàn Thời Vũ thở dài, tiếng tục sung sướng nhai rồm rộp.
Hắn phát hiện trong kẹt có hai con ngỗng bự, thắc mắc hỏi: “Sao tụi nó chung sống hòa bình với bọn gà thế anh.”
“Hồi đó đêm có chồn lại ăn trộm gà. Ba rất đau đầu.” Dương Mạt dựa lên hàng rào: “Nghe có người mách mua hai con ngỗng đực về nuôi chung. Từ đó tới nay chưa bị trộm thêm lần nào.”
“Thì ra là đại ca canh cửa.” Hàn Thời Vũ nhìn con ngỗng nọ, cười: “Ghê ta.”
“Em đánh không lại nó đâu.” Dương Mạt nói: “Không có đi trêu nó nghe chưa.”
Hàn Thời Vũ bị anh đọc như một cuốn sách: “…”
Hắn đáp: “Dạ nghe.”
Tim bỗng rung động, Dương Mạt xoa đầu hắn —— Dương Mạt thích làm như thế vô cùng, Hàn Thời Vũ như cũng đã quen thành thói rồi vậy. Mỗi lần anh chìa tay sang, còn chưa kịp sờ vào hắn đã hơi nghiêng đầu, ngoan ngoãn chạm đến.
Có khác gì nhóc shiba gác cằm lên tay chủ không.
Hàn Thời Vũ đã quá quen rồi vừa được xoa đầu vừa “cãi cọ” với con gà trống tự cao tự đại kia.
Dương Mạt ấn gáy hắn xách về, cười nghẹn: “Em có con nít không chứ hả.”
Hàn Thời Vũ thật thà: “Con nít ạ.”
Lão Dương đi tới, xắn tay áo thùng thình móc hai trái trứng gà từ trong túi ra quay về phía Hàn Thời Vũ ước chừng trọng lượng. Hắn nhận lấy, vẫn còn âm ấm.
Lão Dương hếch cằm chỉ chuồng gà: “Vừa đẻ đây, về làm bát mì ăn.”
Hàn Thời Vũ nhướng mày, tung tẩy hai trái trứng gà chào gà trống.
Loài gia cầm kiêu ngạo này như chưa từng trải qua kiểu diễu võ giương oai nào khiến nó “nhục nhã” ê chề như thế này, tức tối đập cánh, gân cổ hất đầu lên trời gáy một tiếng rõ to.
Sau tiếng gà gáy, mùa hè thức giấc.
Trưa trời trưa trật rồi mà Dương Hàn vẫn buồn ngủ. Cô nàng ngáp dài.
Dương Hàn đội mũ chống nắng to gấp đôi đầu mình, sợ đi đường rớt mất nên vừa giữ vành mũ vừa con đường toàn đá sỏi “đầy hiểm trở”. Lão Dương kiếm đâu cho cháu gái váy hình hoa nhí mặc vừa như in. Chó Một Chó Hai xúm xít quanh chân cô nàng cứ chốc chốc lại nhào tới lôi vạt váy.
Đường làng thưa người, thỉnh thoảng chỉ có vài chiếc xe đạp chạy qua.
Liễu Tộ Diệp đi sau lưng hái một bông hoa trắng nhụy vàng mọc dại ven đường cắm lên mũ cô nàng. Dương Hàn nói chuyện quên trời đất với Liễu Tộ Diệp không mảy may phát hiện, thế là Liễu Tộ Diệp cũng hứng lên cắm suốt đường đi.
Đến vườn rau, mũ Dương Hàn đã kín đầy hoa mùa hè.
Dương Hàn vẫn không hề phát hiện.
Cô nàng nhìn thấy Hàn Thời Vũ và Dương Hàn xắn quần lên nói chuyện với nhau cạnh tường đá dưới bóng cây.
Cô nàng kéo vành mũ xuống chạy ù tới, giữa đường rơi rớt vài bông đều được Liễu Tộ Diệp nhặt lên cắm trả về.
“Ba ơi ba!”
Dương Hàn thích thú cởi dép sang một bên, đi chân trần ngồi cạnh ba với bố, khẽ khàng đung đưa.
“Cuối cùng cũng chịu dậy cơ à?” Dương Hàn nói.
Lão Dương lấy mấy trái dưa hấu mát rượi từ dưới giếng lên cắt thành từng miếng to, Hãn Lãng đưa bốn miếng đến cho bốn người.
Liễu Tộ Diệp lễ phép: “Con cảm ơn ạ.”
Đội mũ vướng víu quá, Dương Hàn cởi xuống đội cho bà nội. Hàn Lãng cười cảm ơn cháu gái, Dương Hàn mới chợt thấy trên mũ cắm đầy hoa cỏ.
Biết chắc là Liễu Tộ Diệp làm, cô nàng lại líu lo không ngớt miệng suốt cả đường đi, giận dỗi ngoái lại cười: “Cậu làm gì thế!”
Liễu Tộ Diệp nhướng mày, cắn một miếng dưa hấu: “Xinh lắm.”
Tiếng ve kêu rả rích. Họ ngồi đó nghe Lão Dương kể chuyện dông dài qua hết buổi trưa.
Dương Hàn than buồn ngủ, Lão Dương lập tức lên chiếc xích lô: “Lên xe.”
Chiếc xe cũ kêu cót két như có sự sống, khác nào lão già ngang ngạnh chở Dương Hàn và Liễu Tộ Diệp vừa trèo lên. Hàn Lãng giữ vành mũ, được Lão Dương vịn ngồi lên cùng.
Lão Dương chở xe toàn phụ nữ, khóe môi như nhuốm ngọt, nghênh ngang phóng đi “vứt” luôn hai thằng con trai: “Hai thằng bây tự về đi —— “
Dương Mạt: “.”
Hàn Thời Vũ: “.”
Chiếc xích lô đi rồi, Dương Mạt chia chỗ dưa hấu còn lại với Hàn Thời Vũ.
Gần vườn rau có khe suối, ngồi ở chỗ này cũng vừa in trông thấy.
Đôi nam nữ ngồi bên dòng suối nói cười, hái nụ sậy nhai nát trong miệng, tay đan tay.
Hàn Thời Vũ bỗng sinh xúc động, kéo Dương Mạt ấn lên vai mình.
“…” Dương Mạt: “Em làm gì vậy…”
Hàn Thời Vũ nhắm mắt, thoáng nghiêng đầu cọ cọ gò má lên mái tóc thoảng hương dìu dịu của anh. Hắn như say trong tiếng ve kêu: “Nếu em đến đây sớm hơn, ước gì không có Cực Tấn nữa.”
Dương Mạt: “?”
“Vui quên lối về luôn.” Hàn Thời Vũ nói tiếp: “Em muốn ở đây cả đời.”
Dương Mạt cười: “Tiền đồ ở đâu.”
Ở đây không có công việc, không có hotsearch, không có âm mưu dư luận, cũng chẳng phải làm bộ tử tế. Hàn Thời Vũ thất thường tráo trở trên màn hình cũng sẽ chỉ là một người bình thường.
Thoải mái để tâm trạng đón nắng ấm và gió trời suốt ngày dài. Dính một chút bùn đất dưới ruộng, nhìn trời nhìn mây mà trồng vài thứ cây trái, no cơm ấm ráo rồi lại về ngồi bên người yêu, cuộc đời trôi đi dễ dàng đến thế.
Hàn Thời Vũ đề nghị: “Sau này tụi mình về đây dưỡng già nha anh?”
Hắn rất thích nghĩ đến chuyện già đi. Dương Mạt ngồi thẳng dậy, đáp: “Ông tổng à, em còn chưa đến tuổi về hưu đâu đấy.”
Hàn Thời Vũ muốn ngả đầu anh xuống thêm lần nữa, nhưng không ngờ đảo khách thành chủ, biến thành hắn “rúc” vào vai anh.
Hàn Thời Vũ cười, chịu tư thế này, vậy là đổi sang thế ngồi dễ chịu hơn tựa đầu lên vai Dương Mạt ngắm trời mây.
Dương Mạt cầm quạt nan nhẹ nhàng phe phẩy quạt cho hắn.
Hàn Thời Vũ gọi: “Mạt ơi.”
Dương Mạt đáp: “Ừm?”
Hàn Thời Vũ: “Em thấy trên cây có ve kìa.”
Dương Mạt: “Ồ vậy à.”
Anh nói tiếp: “Em cũng biết ve hả.”
Trong ấn tượng của Dương Mạt, Hàn Thời Vũ không phân biệt được cây hẹ với cây lúa là cậu thiếu gia thiếu vốn sống trầm trọng. Hắn đáp: “… Ít gì em cũng thấy trong sách rồi chứ bộ.”
Dương Mạt nói: “Con này ăn được.”
Hàn Thời Vũ: “!”
Hắn ngửa đầu, nhìn Dương Mạt hỏi: “Ăn sao vậy anh?”
Dương Mạt đáp: “Ba mình thì chiên lên.”
Dương Mạt nhớ về mấy món đồ chơi hình ve sầu con con mình mua trong sạp hàng ngày bé. Bỗng muốn kể chút ký ức vui với Hàn Thời Vũ.
“Đi qua hàng tạp hóa thôi.” Dương Mạt như đang nói chuyện với một đứa con nít, phe phẩy quạt nan cho hắn mát: “Mua cho em cái gì đó hay hay.”
Hàn Thời Vũ mở to mắt, mừng rỡ: “Ý?”
Trên đường về nhà, Hàn Thời Vũ đi từng bước từng bước, luôn miệng nói chuyện mai sau.
Dương Mạt ở bên yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng “Ừm” vài tiếng đáp lời. Hoặc thỉnh thoảng, nhìn nơi gò má hắn rồi bỗng chợt mong đêm về, khi mà đôi mắt hắn ngập tràn ánh sao.
Họ đã bước qua những năm tháng tươi xanh nhất, nhưng vẫn có thể đan lấy tay nhau giữa cung đường mòn chật hẹp.
Mùa hè dài đằng đẵng, lững lờ trôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tổng giám đốc cực tấn đại chiến đại ca ngỗng xã hội chịu thất bại thảm hại với tỉ số 0:300 (?)
Đáng ra mình để thông tin ở chương cuối trước, nhưng lãng đãng quên mất nên cho mình xin phép đặt ở đây nha.
Tác giả có hứa sẽ viết bộ truyện riêng cp Lộc Duyệt Minh x Lưu Mộc. Tác giả đã đăng giới thiệu vào tháng 7/2023, và có nhắn là sẽ bắt tay vào lấp bộ này sau khi hoàn thành bộ tác giả đang viết (cụ thể khi nào thì mình hổng biết =)))
Mọi người có thể ghé Trường Bội của tác giả Hữu Tửu (有酒) để tìm đọc giới thiệu chi tiết với tên 第九浪漫 nha!
Lộc Duyệt Minh x Lưu Mộc
Dịu dàng chấp nhất học sinh (sinh viên) công x phón,g đãng không bị trói buộc ông chú thụ.
*Niên hạ / hơn kém 16 tuổi.
Bát súp gà giữa cuộc sống theo đuổi ước mơ lộn tùng phèo.
Về thiết kế lập trình game, không phải võng du.
Có nhân vật trong Hai Người Cha (và một số bộ khác) làm khách mời.