Hai Người Cha Của Tôi

Chương 32: Chuyện đại học (7)




“Mạt.” Lục Hữu Khí cúi người xuống, ngó màn hình máy tính Dương Mạt, “Đề thiết kế tôi hỏi cậu hồi đầu tuần ấy, gửi mã nguồn qua cho tôi đi.”

Dương Mạt vừa rửa mặt từ phòng vệ sinh ra, đáp: “Mấy ngày trước bị chết máy, mất rồi.”

Cuối kỳ sắp đến, họ đang bận bịu vật lộn với đống đồ án và bài tập lớn, máy tính có vấn đề đúng lúc quan trọng này làm người ta muốn hói cả đầu: “Dữ liệu khác vẫn ok không?” Lục Hữu Khí quan tâm hỏi han.

Dương Mạt đáp: “Ừm, mấy thứ quan trọng tôi sao lưu hết vào USB rồi.”

Lục Hữu Khí nhìn màn hình máy tính trắng trơn của cậu bạn cùng phòng, đề nghị: “Hay cậu tạo cái acc trên CSDN, rảnh rảnh thì lên đó viết ý tưởng với mã lên đó. Coi nó như nhật ký trưởng thành đồ luôn vậy.”

Dương Mạt lúc nào cũng trong tình trạng du mục online.

Thường phần mềm nào dùng online được thì không tải xuống, có thể xài ẩn danh thì không tạo tài khoản, có tài khoản thì cũng như hồn ma trừ lịch sử duyệt web ra còn đâu không có hoạt động gì khác.

Dương Mạt cảm thấy Lục Hữu Khí có lý, thế là anh viết lại đề, sau đó nghe lời đi đăng ký tài khoản, sao chép lên đó.

Lục Hữu Khí nhìn tấm ảnh đại diện xám xịt mặc định, cùng với cái tên tài khoản như mớ hỗn độn được hệ thống tạo ra ngẫu nhiên kia, hết sức bất đắc dĩ: “Mạt này, cậu không… hơi bày biện ra vẻ tí được à?”

Cả ảnh đại diện tên tài khoản Wechat Weibo bạn cùng phòng của anh ta cũng y cái khuôn này.

“Vô nghĩa.” Dương Mạt đáp: “Ba cái đó để thể hiện cá tính và tâm trạng của người dùng, từ đó đạt được hiệu quả giao tiếp tốt hơn. Mà tôi xài mấy cái này không phải để giao tiếp hay biểu đạt cảm xúc gì.”

“Rồi rồi rồi… Cậu đúng.” Lục Hữu Khí chậc lưỡi: “Tôi thấy cậu mắc chứng khó đặt tên thì có.”

Dương Mạt: “Cũng có một phần nguyên nhân. Bởi vậy tôi càng băn khoăn lại càng vô nghĩa.”

Lục Hữu Khí khoanh chân ngồi trên giường mình, nhận tài liệu Dương Mạt gửi sang, vừa lắc đầu thở dài vừa cười khổ.

Đôi khi anh ta thấy, Dương Mạt và thời đại chuyển mình nhanh vun vút theo từng ngày này không thuộc về nhau.

Làm xong mọi chuyện, Lục Hữu Khí vươn vai, nằm xuống, bắt đầu giờ lướt điện thoại. Anh ta nhíu mày: “Hình như ngày mai thi đại học.”

Lục Hữu Khí cảm thán như ông cụ non: “Hầy, hoài niệm tuổi trẻ ghê.”

Dương Mạt bày tỏ sự quan tâm tới cụ ông 19 tuổi: “Trưa ngày mốt rảnh không?”

Lục Hữu Khí mở thời khóa biểu: “Rảnh.”

“Ra ngoài với tôi đi.” Dương Mạt nói: “Tôi đồng ý với cô bé tôi dạy kèm rồi, ngày cuối kỳ thi sẽ tới đón.”

“Chẹp.” Lục Hữu Khí còn tưởng anh đãi bạn ăn uống gì chứ, thuận miệng đáp: “Sao tới lượt tôi rồi, cậu đi chung với nhóc đàn em của cậu ấy, không phải thằng nhóc đó mê mẩn quấn quýt cậu lắm hả…”

Dương Mạt ngắt lời: “Tôi với Hàn Thời Vũ cãi nhau nghỉ chơi rồi.”

Đầu lưỡi kịp thời cứng ngắc trong miệng Lục Hữu Khí, sau một hồi im lặng mới lắp bắp thốt lên: “Hả?”

Anh ta vò đầu bứt tai vắt hết óc ra cũng không nghĩ nổi Hàn Thời Vũ đã làm trò gì mà khiến Dương Mạt nói câu cãi nhau nghỉ chơi với cậu ta rồi hết.

Chỉ có tiếng gõ phím lạch cạch trên máy tính, thật lâu sau vẫn không có câu trả lời.

Lục Hữu Khí nhìn thấy được bạn cùng phòng của mình rất để tâm đến nhóc đàn em của cậu ta – Có lẽ vì cắn người miệng mềm, Dương Mạt cũng hết sức để bụng chuyện về nhóc đàn em.

Điều này khiến Lục Hữu Khí cực kỳ ganh tị.

Đừng nói Hàn Thời Vũ, đến cả anh ta đây cũng đôi chút gì đó dựa dẫm vào Dương Mạt. Bạn cùng phòng nhà mình dường như biết và suy xét được tất cả thay người ta, nhưng không hề can dự hay nhiều lời; khi tương tác với mọi người lúc nào cũng có cảm giác giữ chân khiến người ta không tài nào cách xa lại vừa dễ chịu nhẹ nhàng, không làm ai thấy phiền hà bao giờ.

Mọi người hỏi Lục Hữu Khí hình mẫu lý tưởng của anh ta là gì. Lục Hữu Khí nhiều lần bông đùa, nếu Dương Mạt biến thành con gái, dịu dàng dễ thương hơn nhiều xíu nữa —— Họa từ mồm miệng mà ra, cũng vì câu trả lời này mà bao nhiêu lần ăn đòn thảm khốc.

Lục Hữu Khí trêu nhưng vẫn có chừng mực. Anh ta mím môi, xuống giường, vỗ vỗ vai Dương Mạt: “Tối nay rảnh không?”

Dương Mạt gõ enter, đáp: “Rảnh.”

Lục Hữu Khí: “Đi ăn xiên nướng không?”

Hai người rất hay đến quán nướng trước cổng cơ sở Đông. Hầu hết khách quen là học sinh sinh viên quanh khu này, đặc biệt là Thủ Thành.

Câu slogan “Nơi vui chơi giải trí dành cho sinh viên đại học Thủ Thành” hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Và thế nó trở thành “địa điểm cấp cao” của hội người rảnh rỗi tới tụ tập tìm hiểu văn hóa.

Mặc dù trên thực tế ngoài mùi thì là ám đầy người ra, còn đâu bọn họ chẳng dính được tí “vía” nào.

Dương Mạt đội mũ ngược để lộ trán, mặc áo thun ngắn tay và quần short, tới quán với Lục Hữu Khí.

Chị chủ quá quen mặt anh rồi. Thấy anh mặc đồ như vậy, chị chủ cười nói: “Sắp vào hè rồi đó ha.”

Dương Mạt chào một tiếng “Chị”, đi vào chỗ quen. Sau khi quét mắt nhìn Lục Hữu Khí, bà chủ cười cười: “Ui cha, thay bạn trai rồi à.”

Dương Mạt: “…”

Lục Hữu Khí vội kêu lên: “Chị, đừng hại em bị đè ra ăn đập chứ.”

Chị chủ thoải mái cười thành tiếng: “Mấy bữa trước Hàn Thời Vũ tới, cũng vào ngồi đúng chỗ đó. Chị mới hỏi sao không đi với Dương Mạt. Em đoán thử xem thằng bé trả lời sao?”

Dương Mạt nghĩ thầm, kiểu gì thì cũng không phải một câu hay ho.

Chị chủ nói: “Thằng bé trả lời, “Em vẫn chỉ là bồ nhí thôi, vẫn chưa thành chính thức đâu”.”

Dương Mạt nghe như một lời trêu đùa, giả lả nở nụ cười hùa theo tiếng cười của chị chủ và Lục Hữu Khí.

Chị chủ bê dĩa thịt xiên nóng hổi bóng lưỡng dầu mỡ ra.

Lục Hữu Khí xách hai chai bia lạnh về: “Mạt, làm chai không.”

Dương Mạt im ắng cầm một chai.

Lục Hữu Khí hỏi: “Tửu lượng sao?”

Dương Mạt đáp: “Chưa bao giờ uống.”

Lục Hữu Khí chớp mắt, đưa đồ khui nắp sang, nói: “Thế nay để tôi nếm trải hương vị cuộc đời với cậu.”

Đến Lục Hữu Khí cũng tự thấy bản thân kỳ quặc: “Ủa sao cứ có cảm giác tôi đang an ủi thiếu nam thất tình lạc lối muốn đi chết vậy trời.”

Dương Mạt: “…”

Anh cầm một chai coca lạnh lên: “Không uống, ngậm mồm vào, ăn đi.”

Lục Hữu Khí: “Ờ.”

“Đàn anh ơi, anh nếm trải hương vị cuộc đời bao giờ chưa ạ?”

Khi ấy, Hàn Thời Vũ đang nằm trong phòng y tế truyền nước biển, đắp chăn kín mít chùi nước mũi.

Dương Mạt ngồi cạnh giường, thấy chai nước biển gần cạn rồi nên đứng dậy thay.

Anh đáp: “Nói tiếng con người.”

Hàn Thời Vũ nói: “Anh uống rượu bao giờ chưa…”

Dương Mạt thưởng cho hắn một bàn tay vô đầu.

Hàn Thời Vũ ôm gáy, gào to: “Híc.”

Dương Mạt: “Có tự nhận thức được vì sao cậu nằm đây không?”

Cuối tuần Hàn Thời Vũ và bạn học “say say xỉn xỉn” quá trớn, lúc về còn dầm mưa, sáng hôm sau bắt đầu vừa sốt vừa đau dạ dày.

Ngủ dậy, bạn cùng phòng gọi Hàn Thời Vũ nửa buổi trời mà thấy hắn vẫn nằm im bất động, thế là ngầm hiểu hùa nhau điểm danh hộ tiết đầu.

Mãi đến giữa tiết đầu, Tạ Thần Mân nhận được tin nhắn của Hàn Thời Vũ. Hắn nói mình sắp đi đời rồi.

Tạ Thần Mân đang trên lớp không có đường thoát thân, lại không thể để mặc thằng út, thế là gọi Lâm Sơ cầu cứu.

Đúng lúc Lâm Sơ trống tiết đầu, đang ở văn phòng thầy Trịnh Thiệu. Dương Mạt cũng có ở đó, thế là tự nhiên biết chuyện.

Thời điểm ấy cách sự kiện hack tài khoản không bao xa. Dương Mạt tự nhận thấy bản thân với Hàn Thời Vũ chưa đạt tới quan hệ thân thiết, nhưng không hiểu vì sao hắn cứ năm lần bảy lượt tới đưa cơm cho mình.

Trong lòng anh luôn thấy mình mắc nợ, quyết định đi thay Lâm Sơ. Anh tới ký túc xá nam cơ sở Đông, kéo Hàn Thời Vũ “hấp hối” vào phòng y tế.

Hàn Thời Vũ nghĩ bằng trời cũng không ngờ Dương Mạt là người đến.

Cho dù bây giờ hắn đang là cọng cỏ đuôi chó ỉu xìu, thế nhưng lúc thấy anh vẫn cứ nảy mầm sống hừng hực.

Thay chai nước cuối cùng xong, Hàn Thời Vũ mới tỉnh lại đưa mắt nhìn đồng hồ, vỗ đầu: “Tiêu rồi.”

Dương Mạt lên tiếng: “Tôi nộp đơn xin phép nghỉ lớp sau cho cậu rồi.”

Hàn Thời Vũ nhè nhẹ thở phào: “Ồ…”

Ồ xong bụng hắn réo ầm lên. Trước lúc tới phòng y tế hắn đã nôn sạch sẽ rồi.

Dương Mạt nhấc hộp giữ ấm trên bàn lên cho hắn: “Trong này có cháo, ăn dằn bụng đi.”

Hàn Thời Vũ: “Dạ… em cảm ơn anh.”

“Tôi có lục ba lô cậu tìm chìa khóa cửa phòng ký túc.” Dương Mạt nói luôn: “Thuốc mới lấy cất ở ngăn ngoài cùng, trên đó có ghi chú uống làm sao.”

Hàn Thời Vũ trân trân mắt nhìn, khóe môi vô thức cong cong, hắn nói: “Anh ơi, anh chu đáo quá.”

Dương Mạt lại thưởng cho hắn bàn tay vô đầu.

Hàn Thời Vũ ôm gáy: “Híc.”

Dương Mạt chau mày: “Nhớ đời chưa?”

Hàn Thời Vũ: “Nhớ, nhớ rồi ạ.”

Khi ấy, ánh nắng như làn sương tỏa, âm thầm dày thêm giữa tiếng hít thở của con người.

Chăn tiêu độc của phòng y tế vừa trắng vừa mềm, dễ dàng ám màu nắng ấm.

Dương Mạt ngồi bên giường, đưa lưng về phía Hàn Thời Vũ.

Bàn tay đang lật sách bỗng khựng lại, vì anh cảm giác thấy có thứ gì đó khẽ khàng dựa vào lưng mình.

Giọng Hàn Thời Vũ nhuốm chút âm mũi: “Anh ơi, anh tốt quá à.”

Cả cơ thể Dương Mạt bỗng ngứa ngáy, đột nhiên không dám cựa quậy lấy dù chỉ một chút, như là sợ động phải nhóc cún con than mệt nằm nhoài trong lòng bàn tay mình nghỉ ngơi.

Câu Lục Hữu Khí vừa nói khiến anh hồi tượng lại chuyện này.

Từ lúc biết được tình cảm của hắn, Dương Mạt vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, rốt cuộc mầm mống nào khiến Hàn Thời Vũ nảy sinh tình cảm với mình.

Lật đi lật lại từng khoảnh khắc cận kề tiếp xúc, suy đi nghĩ lại trong đầu thật nhiều lần, Dương Mạt vẫn không tài nào nghĩ ra.

Anh nhìn đăm đăm bọt khí trong ly bia, ngẩn người.

Lục Hữu Khí lên tiếng: “Buồn rầu bực bội không chỉ từ một chuyện mà ra đâu, tích lũy qua ngày này tháng nọ mới bộc phát đấy. Mạt, cậu nghĩ lại xem rầu rĩ mãi cũng chẳng ích gì, xem xem giải quyết thế nào thì hơn.”

Dương Mạt nghe cái kiểu nói chuyện của anh ta, nhíu mày: “Cậu có hiểu lầm gì không, tôi buồn rầu chỗ nào?”

Lục Hữu Khí đáp: “Chẳng phải cậu nghỉ chơi với Hàn Thời Vũ…”

Dương Mạt lạnh nhạt: “Cậu ta là cái gì?”

Lục Hữu Khí chậc lưỡi: “Đồ mạnh miệng cứng đầu nhà cậu.”

Chập tối, bàn xung quanh dần đông đúc.

Bàn bên cạnh là một nhóm người. Một vài trong số đó không giống sinh viên lắm.

Sau khi ngồi xuống, bọn họ bắt đầu xắn áo xắn quần lên bàn tán xôn xao, to tiếng tới độ lan tới tai mọi người xung quanh. Mới đầu Dương Mạt không để ý, dù gì tới đây ăn cũng là vì cái không khí náo nhiệt xô bồ này, mọi người nói chuyện ầm ĩ là bình thường thôi.

Một thanh niên mập mạp mắt mũi díp hết vào với nhau cao giọng nói: “Ê Tiểu Trương, nghe đồn trường tụi mày có vụ phụ huynh làm ầm lên hả?”

Thanh niên Tiểu Trương vội vàng kiềm giọng người nọ lại, đáp: “Trường học ém hết rồi, ài, bẽ mặt muốn chết.”

Thanh niên mập dịch chai bia qua, mấy người bạn ngồi quanh cũng xúm vào ồn ào: “Sao, vụ gì?”

Từ lúc uống rượu Dương Mạt đã nghe giọng người nọ quen tai, thế là để ý, phát hiện Tiểu Trương thanh niên kia gọi chính là tên thuê anh hack tài khoản diễn đàn trường rồi lật mặt không chịu nhận kia.”

Tiểu Trương hạ nhỏ giọng, khinh khỉnh: “Bên cơ sở Đông có thằng kia chơi bê đê, rồi mẹ bồ nó biết chuyện tới gặp nó.” Người nọ nói tiếp: “Ầm ĩ khỉ gì đâu. Tóm lại là không chấp nhận con mình làm trò đó. Ông thầy cố vấn kia cũng rõ xui, khi không phải ngồi đó khuyên giải nửa buổi trời mới êm xuôi.”

Nhóm người thấy khó tin không tưởng nổi, tò mò: “Vậy chia tay à?”

Tiểu Trương lắc đầu: “Không biết, không có gì sau đó hết.”

Nhóm người “Ồ” lên, thanh niên mập mạp xắn ống quần thùng thình, cười cợt: “Mẹ nghe tởm lợm vãi.” Giọng nói oang oang xen mấy câu chửi tục với nước bọt văng tung tóe hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Lục Hữu Khí đưa mắt nhìn sang, lại dời mắt về, phát hiện Dương Mạt trông là lạ, thế là kêu lên: “Mạt?”

Tiểu Trương đắc ý: “Ê, đố mày thằng bên cơ sở Đông đó là thằng nào?”

Thấy cái kiểu tỏ ra nguy hiểm của cậu ta, thanh niên mập nhếch miệng cười: “Mẹ mày sao tao đoán được, sao, thằng mày ghét hả?”

“Chuẩn rồi.” Tiểu Trương đáp: “Thằng đấy tên Tạ Thần Mân, hồi khai giảng bụp nhau một trận vụ bóng rổ với khoa tao, thế là hủy tư cách thi đấu cả hai.”

Tên mập hếch cằm: “Rồi mày chơi bẩn chứ gì?”

Ở trước mặt bọn này, Tiểu Trương không cần giấu diếm đàng hoàng làm gì, cười khà khà: “Ui xời, làm tí.”

Tiểu Trương nói tiếp: “Có đánh một trận rồi, rùm beng cũng gớm. Bọn tao với bọn nó chửi lộn nhau trên diễn đàn mấy hôm liền, bữa sau tao kiếm người hack tài khoản bạn nó.”

Cậu ta tỏ ra hối hận: “Ai ngờ thằng kia hùa theo phản bội, hại tao bị ông thầy chửi, còn bị cảnh cáo học vụ nữa.” Cậu ta chửi mắng: “Rặt một lũ y như nhau phát tởm, trách sao được tụi gay lọ bu vào với nhau.”

Tên mập và đám bạn phá là cười ha hả.

Dương Mạt tu cạn chai coca còn nửa trên bàn. Lục Hữu Khí lập tức phát giác bạn mình có gì bất ổn, cau mày: “Dương Mạt…”

Tiếng gọi đó không gọi anh lại được, âm tiết cuối còn chưa phát ra Dương Mạt đã đứng bật đậy.

Chai sành lung lay xoay bên mép trên bàn. Lục Hữu Khí vội đưa tay đỡ mới không lăn xuống vỡ tan.

Chắc là chín năm giáo dục bắt buộc chưa dạy Tiểu Trương câu thành ngữ “Tai vách mạch rừng”. Nhìn thấy Dương Mạt, mặt bỗng đanh lại.

“Ai tháo rọ mõm mày vậy?” Dương Mạt lạnh lẽo: “Sủa đủ chưa?”

“Hở?” Dương Hàn ôm chặt nhóc Samoyed trắng như tuyết, ngồi ngay ngắn im thít nghe Lục Hữu Khí kể chuyện.

Cô nàng lên tiếng: “Em cứ tưởng… sinh viên đại học Thủ Thành… toàn là người tốt thôi.”

“Đặt điểm số trước chữ tốt thì được.” Lục Hữu Khí cười, “Cơ mà ở đâu chẳng có người này người kia, Thủ Thành cũng không ngoại lệ.”

Dương Hàn: “Ồ…”

Dương Hàn vào nhà Lục Hữu Khí chơi vừa ngắm Samoyed vừa nghe chuyện.

Vợ Lục Hữu Khí lấy tên tiếng Trung là Lục Ôn Ny, một người phụ nữ mắt xanh tóc vàng thanh lịch nhẹ nhàng. Cô rót cho Dương Hàn một tách trà, đặt bên khay trúc bốc khói.

Lục Hữu Khí cười: “Con bé mới mười sáu… chưa qua tuổi uống nước trái cây nữa đâu em.”

Lục Ôn Ny chớp mắt: “Vậy hả anh? Nghệ thuật trà đạo Trung Quốc không để chiêu đãi trẻ vị thành niên à?”

Tiếng Trung của Lục Ôn Ny cũng khá, Dương Hàn không có dịp khoe mớ tiếng tiếng Anh kiểu Trung gãy của mình: “Không đâu không đâu ạ…” Dương Hàn cười, buông nhóc Samoyed đuôi lắc lắc ra, bưng tách trà lên thổi cho bớt nóng, nói: “Cảm ơn cô ạ.”

“Đừng khách sáo.” Lục Ôn Ny cười: “Anh với bé nói chuyện tiếp đi.”

Lục Hữu Khí bưng trà lên nếm thử, nhướng mày, bật ngón cái like cho Lục Ôn Ny: “Cuối cùng cũng hết đắng nghét thấu trời xanh rồi nè em.”

Dương Hàn đặt tách trà xuống, môi cong cong, hỏi tiếp: “Thế… ba em đánh nhau ạ?”

“Ừm.” Lục Hữu Khí kể: “Hồi xưa tính ba bé nóng như pháo vậy. Bình thường thì sao cũng được, nhưng khi đã đụng tới giới hạn, tuyệt đối không buông tha cho người ta.”

Lục Hữu Khí nói: “Vết thương trên vai cậu ta là bị miểng chai rạch. Lúc đó đánh nhau dữ dội lắm, chị chủ phải gọi người tới mới kéo ra.”

Dương Hàn lo lắng hỏi: “Trường không xử lý ạ?”

“Chuyện xảy ra ngoài trường, chỉ có Dương Mạt và một người bên kia là sinh viên Thủ Thành. Chị chủ miễn phí cho hết các bàn ở đó – để bịt miệng. Nên là chuyện này cũng không lan tới tai trường.”

Dương Hàn yên lặng hồi lâu, tâm trạng xen lẫn tức giận và buồn bã, nhất thời rất nhớ Dương Mạt đang đi công tác ở Thâm Quyến. Cô nàng hỏi: “… Hàn Thời Vũ không biết chuyện này sao ạ?”

Lục Hữu Khí vừa định kể tiếp, chợt cười: “Tới rồi đây.”

Không biết Hàn Thời Vũ biết chuyện từ đâu, chắc là chị chủ nói với hắn.

Vết thương trên vai Dương Mạt không ảnh hưởng tới mạch máu quan trọng nào. Bệnh viện gắp vụn thủy tinh trong vai anh ra, sát trùng rồi băng lại. Khi Lục Hữu Khí và anh xuất viện, từ đằng xa có tiếng sét đánh đùng đoàng, mưa nhỏ tí tách bóp méo ánh đèn.

Lục Hữu Khí nói: “Để tôi gọi xe.”

Tài xế chạy đến trong màn mưa, Lục Hữu Khí gọi anh đi ra, Dương Mạt im lặng suốt từ nãy đến giờ bỗng nói “Cảm ơn”.

Lục Hữu Khí nháy mắt, cười cười: “Này, sao mà cảm ơn tình yêu cho hết được.” Sau đó nhẹ nhàng vỗ bên vai phải lành lặn của anh.

Lúc hai người phải lên xe, một chiếc SUV lái qua, cửa sổ xe chậm chạp kéo xuống.

Là Hàn Thời Vũ.

Nét mặt Dương Mạt đầy kinh ngạc.

Dương Hàn phấn khởi vuốt ve Samoyed, nó le lưỡi thoải mái ưỡn ẹo nằm trên đùi Dương Hàn.

Lục Hữu Khí nhìn cô nàng, biểu cảm ngậm ý cười: “Chú thấy hai người họ chắc là có mâu thuẫn cần giải quyết, nên tự lên xe về trước.”

“Lúc đó Hàn Thời Vũ là cái tên giai cấp tư sản đáng ghét. Cái xe đó là vừa lấy bằng lái xong bà bé mua cho cậu ta đó.” Lục Hữu Khí nói: “Cậu ta biết Dương Mạt khó khăn, tiền thuốc men là chú ứng. Trên đường về đã chuyển cho chú hai ngàn.”

Lục Hữu Khí khoanh tay: “Thế là anh kiếm hời.”

Dương Hàn: “…”

Cô nàng cười nghẹn: “Sau đó sao nữa ạ.”

“Không biết.” Lục Hữu Khí đáp: “Chung quy từ đó về sau, mâu thuẫn giữa hai người dịu bớt.”

Người ngồi trên ghế phó lái ngây ra nhìn bóng mình in trên cửa kính. Đường từ bệnh viện thành phố về trường không xa, nhưng người ôm mối bận tâm lại thấy sao mà dài dằng dặc.

Dương Mạt chống cằm, vùi mặt vào lòng bàn tay. Anh đã giữ đúng một tư thế này kể từ lúc lên xe.

Hàn Thời Vũ hồi lâu không nói gì. Bên tai vang tiếng xe lao vun vút và tiếng còi lao xao dưới màn mưa ngầu đục. Hàn Thời Vũ ngừng xe chờ đèn đỏ.

Cuối cùng hắn cũng lên tiếng, giọng khàn đặc: “Sao anh lại đánh nhau.”

Dương Mạt không trả lời.

Rất lâu sau đó, đèn đỏ chuyển xanh.

Hàn Thời Vũ nhìn đường phía trước, gọi: “Anh ơi.”

Hắn lặp lại câu mình nói buổi tối hôm ấy: “Em thích anh… thích anh vô cùng… vô cùng vô cùng…”

Hàn Thời Vũ bụng đầy văn thơ giờ phút này lại khô cạn, môi miệng chẳng thể thốt lên bất kỳ câu chữ màu mè ngọt ngào nào thề non hẹn biển. Đến cả một câu đáng để nhớ cũng không thể nghĩ ra, hoàn toàn biến thành một đứa trẻ chỉ biết lắp ghép vài con chữ lại với nhau.

Nhưng mà, dù rõ ràng đã từng nghe một lần, giờ phút này dường như Dương Mạt bị câu nói ấy thiêu cháy, như dung nham len vào tận xương tủy, đau đớn và ấm áp theo máu huyết chảy khắp toàn thân. Anh như ngồi bàn chông, bởi vì chính anh nhìn thấy bóng một người rất chật vật in trên cửa sổ xe.

Đến tột cùng tại sao anh lại nổi điên mất lý trí như thế, không khác gì có virus xâm nhập vào chương trình não bộ.

Dương Mạt bật ra như từ trong vô thức: “Không thể nào.”

Hàn Thời Vũ hỏi: “Cái gì không thể nào.”

Dương Mạt khó khăn quay đầu, vận động cơ thể bất cẩn đụng phải vết thương. Anh xem nhẹ đau đớn, gằn từng chữ: “Cậu… mơ hồ…”

Lời còn chưa dứt, anh chợt ngơ ngẩn, vì thoáng nhìn thấy hốc mắt Hàn Thời Vũ đỏ hoe.

Dương Mạt không nói nên lời, não trống rỗng một cách khó hiểu.

Hàn Thời Vũ nói: “Em đã suy nghĩ kỹ càng suốt một tuần, rồi lại một tuần nữa, em nghĩ… đàn anh nói có lý lắm ạ.” Hàn Thời Vũ cười tự giễu: “Thật sự khó khăn lắm em mới cầm được điện thoại lên muốn nói lời xin lỗi với anh… Phán đoán ngộ nhận của em, có lẽ… khiến anh phiền phức rồi.”

Dung nham trong mạch máu bỗng nguội lạnh chỉ trong chớp mắt.

Nhưng Hàn Thời Vũ tiếp tục: “… Nhưng rồi em nhận được điện thoại của chị chủ quán.”

Hàn Thời Vũ hay tin Dương Mạt bị thương.

Đau đớn và căm phẫn điên cuồng nuốt chửng lý trí hắn. Hàn Thời Vũ xông khỏi phòng không chào hỏi một tiếng đánh động cả phòng. Lão Tùy và anh Kỳ cản hắn lại trước khi hắn kịp khởi động xe.

Bọn họ không tin Hàn Thời Vũ sẽ lái xe bình thường trong trạng thái này, nhìn mặt mày hắn hệt như muốn xông đi giết người. Tạ Thần Mân giữ cửa, tới khi nạy được đầu đuôi câu chuyện ra mới yên tâm thả Hàn Thời Vũ đi.

Hắn dừng xe ở lề đường, gục đầu trên tay lái: “Mạt, đàn anh, anh ơi…”

Hắn nói: “Trên đường đi, đầu em toàn là… anh ra sao rồi, vết thương có nặng lắm không, cái tên chó má kia chạy đi đâu rồi.”

Dương Mạt nghe hắn nói, tro tàn sôi bỏng lần nữa cháy phừng lên, chực trào đến khóe môi.

Tay Hàn Thời Vũ như giác mút ốc sên, chậm rãi và cẩn trọng lần đến bên Dương Mạt, ngón tay khẽ khàng chạm lên mu bàn tay anh.

Ngoài dự đoán, Dương Mạt không tránh né, vẫn hướng mắt ra ngoài cửa xe.

Hàn Thời Vũ cười, vẫn gục đầu trên tay lại: “Lúc nhìn thấy anh, em mới phát hiện, hóa ra bao nhiêu tuần em bỏ ra… công cốc cả rồi.”

Hắn đặt tay lên tay Dương Mạt. Một khẽ run rẩy, một dần nóng ran.

Dương Mạt nhận ra mình nói không nên lời.

Khi nhiệt độ trên mu bàn tay đột ngột biến mất. Dương Mạt thoáng siết năm ngón tay lại.

Chợt nghe tiếng cửa xe bật mở, Hàn Thời Vũ xuống xe. Mưa ngoài kia rả rích, Dương Mạt ngồi trong xe nghe rõ mồm một nện lộp độp trên tất thảy nghe trầm đục. Cửa mở rồi đóng trong nháy mắt, tiếng ồn ào thình lình tràn vào xe.

Hàn Thời Vũ bước qua ánh đèn sáng rực trước đầu xe.

Dương Mạt giật mình, khẽ la lên: “Cậu làm gì vậy.” Anh không cử động bậy bạ được, chỉ biết lo lắng suông ngoài miệng.

Hàn Thời Vũ đi qua cửa xe bên ghế lái phụ, hắn đưa tay lau nước mưa và sương đọng trên kính. Hai người nhìn nhau qua khoảng không mịt mù và màn nước mưa cuộn chảy.

Hàn Thời Vũ chỉ xuống phía dưới. Dương Mạt hiểu ý, ấn cửa sổ xe kéo xuống. Cửa kính chầm chậm mở ra, tiếng mưa rào ồn ã trút xuống tràn vào khoang xe ngột ngạt như cơn lũ mùa xuân kéo đến lấp kín màng nhĩ anh.

Anh bỗng thấy mình, không còn khó thở.

Mi mắt Hàn Thời Vũ vương hạt mưa. Giữa tiếng lộp độp ầm ĩ, hắn ngả lên cửa xe, đưa giọt nước đọng trên môi mình đến bên Dương Mạt. Hắn lớn tiếng lặp lại một lần nữa, đây đã là lần thứ ba rồi – “Đàn anh à, em thích anh.”

[ Vũ Tinh ] Hàn Thời Vũ x Starry

“Cả trời sao lấp lánh, nhưng em chỉ chọn riêng mình anh” Chương 35: Tên của anh đến từ đôi mắt em.

… Starry vĩnh viễn không thể nào quên, nhóc cún lông vàng to đùng ướt sũng giữa đêm mưa tầm tã tuổi 18, ghì vào cửa số xe, hạt mưa non nớt kích động nhỏ trên bờ môi hắn. Bầu trời hôm ấy u ám sầm sì, ánh sáng lấp lánh rạng ngời chốn phố thị phản chiếu trong đôi mắt Hàn Thời Vũ, ánh lên những vì sao.

“Ê Mạt.” Lục Hữu Khí hỏi: “Starry nghĩa là gì?”

Dương Mạt bị thương không thể đụng vào máy tính, chỉ đành nằm trên giường đọc sách, còn đang sầu muộn không biết ngày mai đi đón Di Thư sao đây.

Anh đáp: “Tự tra giùm.”

Lục Hữu Khí múa máy tay chân: “Đương nhiên biết nó nghĩa là gì rồi, ý tôi hỏi cậu đặt nó là sao cơ?” Lục Hữu Khí như đang tận mắt chứng kiến khung cảnh kỳ vĩ mặt trời chiếu đến, sợ hãi cảm thán: “Cậu lại đi đặt nickname ấy hả?”

Dương Mạt: “…”

Anh gập sách lại, đáp: “Nợ lần một.”

Vì Dương Mạt không cử động tay được nên số lần dạy dỗ Lục Hữu Khí tạm tính bằng số nét chữ “正” ghi nợ trong sổ, bao giờ khỏe hẳn ăn thua đủ một lần.

Lục Hữu Khí không phục: “Mắc gì có vậy cũng tính?”

Dương Mạt thản nhiên: “Không lý do lý trấu gì hết.”

Lục Hữu Khí nghiêng đầu, liếc xéo Dương Mạt, nghi hoặc hỏi: “Sao tôi cứ thấy trông tâm trạng cậu… có vẻ tốt dữ lắm, ha đại thần Starry.”

Dương Mạt: “Tạm.”

Lục Hữu Khí: “!”

Lục Hữu Khí mãi mãi không quên được, chốn cao nguyên hoang vắng xưa nay không đâm chồi ngọn cỏ nào kia, vào một sáng cận kỳ thi cuối kỳ, giữa lúc lật vở ra khóe môi lại nhếch nụ cười.

Sau đó tàn bạo giáng cho Lục Hữu Khí hẳn một chữ “正” hoàn chỉnh.

*Nghĩa là +5 lần ăn đòn đó.

Tác giả có lời muốn nói:

Về chuyện nhận nuôi, thật ra khá là rắc rối đó. Tôi định sẽ lướt qua khâu này, nhưng có bạn đọc đặt câu hỏi nên tôi nói đơn giản thế này nha (theo suy nghĩ của tôi). Về mặt pháp lý, Dương Hàn là con nuôi trên danh nghĩa của Hàn Lãng. Vì Hàn Lãng hội đủ tất cả điều kiện phù hợp, Dương Hàn là cô nhi do trại mồ côi nuôi dưỡng nên không bị áp dụng quy định “không có con”. Mà trong cuộc sống hằng ngày Dương Hàn xem Dương Mạt và Hàn Thời Vũ là cha, nên Hàn Lãng như bà nội vậy.

Tôi không hề có chuyên môn, chỉ tìm hiểu cách đơn giản như thế thôi, cũng không nhờ ai ý kiến hay tư vấn cho. Nếu các bạn đọc có chuyên môn thấy nhận ra bug gì đó. Thì cứ chiếu theo câu cuối cùng tôi nhắn trong phần giới thiệu – “Siêu cấp nhảm nhí lý tưởng hóa, nếu bạn cứ một hai đòi ăn thua với tác giả mù chữ thì thua thôi à.” Cơ mà dù sao thì chuyện nhận nuôi Tiểu Dương cũng gộp vào tuyến thời gian tương lai mà (doge).