Hai Người Cha Của Tôi

Chương 22: Chuyện ăn Tết (1)




Ông cha có câu, người chết vì tiền, chim chết vì miếng ăn.

Mà nếu nói thế thì, bản chất của đông đảo thành phần sinh viên hiện nay là người chim.

Mấy cái trên diễn đàn đúng là không đáng tin.

Viện quản trị bảo có bốn gương mặt đại diện mà rốt cuộc chỉ hai người xuất hiện. Một là Hàn Thời Vũ, người kia Dương Mạt suýt thì không nhận ra là con trai.

Nghe nói người này tên thật là Lưu Mộc. Vì thích hoạt hình 2D nên bày ra đủ thể loại tên tuổi biệt danh làm nhóm hóng hớt trên diễn đàn không tìm ra danh tính thật.

Dương Mạt không hiểu mấy cái đó cho lắm. Nhưng nghe người tìm hiểu nói, Lưu Mộc có thể được mệnh danh là nắm trùm mảng giả gái trong giới coser.

Khi hội chợ ẩm thực kết thúc, Hàn Thời Vũ tút tát lại hình tượng. Hắn kéo mũ lưỡi trai xuống, vuốt vuốt mái tóc bị đè xẹp.

Hắn nhìn lên khán đài, ngượng ngập bước lên góc cao nhất.

Dương Mạt đang ngồi đó.

Cùng một hộp mochi sữa.

Thấy Hàn Thời Vũ đến, anh vừa uống hết lon Sprite, bóp dẹp cái lon lại đặt vào ghế bên cạnh.

Khi thấy anh làm gì đó, Hàn Thời Vũ rụt về sau theo phản xạ. Sau một hồi ngạc nhiên, hắn bước lên, ngồi xuống cách đó một ghế.

Giữa hai người là một cái lon bẹp dúm.

Hàn Thời Vũ hỏi dò: “Đàn anh ơi?”

Dương Mạt giơ tay, đưa cái hộp cho hắn.

Hàn Thời Vũ nhận lấy.

“Bánh mochi nhà làm.” Mặt Dương Mạt đầy thản nhiên: “Tám chục.”

Hàn Thời Vũ chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó “À à” mấy tiếng, cầm điện thoại đút trong túi chuyển cho Dương Mạt một trăm, nói anh khỏi trả lại.

Dương Mạt nhìn hắn vui vẻ mở lớp đóng gói, vừa bóc vừa tò mò: “Anh ơi, anh cũng bán đồ ăn ở đây à?”

Dương Mạt: “Không, mua dư.”

Dương Mạt ấn vào bao lì xì trên điện thoại, bên trên đề 100.

Hàn Thời Vũ lấy một miếng đút về phía anh.

Miếng bánh mềm mềm ngọt ngào dưới lớp giấy họa tiết trang nhã trông đến là ngon mắt. Phải nhận xét là dù phần nhìn món ăn hay đóng gói đều rất chỉn chu có tâm.

Dương Mạt dời mắt khỏi tay hắn, nói: “Không ăn.”

Hàn Thời Vũ cho vào miệng mình, cắn một miếng.

Dương Mạt trả lại hai mươi còn thừa, Hàn Thời Vũ không nhận.

Anh quay sang nhìn Hàn Thời Vũ, chợt nhớ tới bài viết mình thấy trên diễn đàn hôm nay ——

“Viện quản trị có bốn gương mặt đại diện thì hết ba anh con nhà giàu, rốt cuộc mấy cậu mê sắc hay là mê tiền?”

Há là sinh viên nữ đại học Thủ Thành ai lại hám giàu?

Thế là dưới bình luận xếp một dãy “Sắc” chỉnh tề.

Dương Mạt hỏi: “Gia đình mấy cậu có điều kiện lắm à.”

“Tàm tạm, mẹ em có công ty.” Hàn Thời Vũ vừa nhai vừa nói: “Mẹ cho em nhiều tiền tiêu lắm.”

Dương Mạt ồ lên.

Một lát sau.

Nghe bên cạnh có tiếng sột soạt, anh lại không nhịn được đưa mắt nhìn Hàn Thời Vũ đang ăn hết sức vui sướng.

Tự nhiên nhớ tới nhóc chó con dưới lầu, cho chút đồ ăn là bám víu chân người ta tới tận cổng tòa mới chịu buông.

Tên này mới nãy hát ba bài. Theo khả năng thưởng thức và giám định âm nhạc của Dương Mạt thì, không biết hay dở, cơ mà nghe nhịp điệu cũng ổn, tiếng la hét cổ vũ cũng nhiệt tình.

Trên đầu hắn hơi đổ mồ hôi.

Nhìn ở khoảng cách gần, Dương Mạt mới phát hiện hắn còn trang điểm nhẹ.

Dương Mạt đưa tay, gập ngón trỏ quẹt vào khóe mắt có vẽ gì đó của hắn. Hóa ra nhóc này không giống chó con, gãi gãi cằm một tí là quấn quýt cọ người. Anh vừa chạm tới, quai hàm đang nhai thoáng khựng lại, đầu hắn cũng trốn rụt sang bên.

Hàn Thời Vũ lên tiếng: “Anh làm gì đó?”

Dương Mạt hỏi: “Cậu còn biết trang điểm cơ à.”

Hàn Thời Vũ mặt ủ mày ê: “Anh đừng nói vụ này nữa.”

Hắn ăn đã rồi, đóng phần còn lại vào hộp rồi cất kỹ, nói tiếp: “Em bị dồn vào góc ấn xuống bôi trét đó. Mấy ông anh xấu cùng phòng chỉ biết hùa thôi.”

Hàn Thời Vũ lạ lùng: “Em quyến rũ trời sinh thế này mà cần trang điểm á?”

Dương Mạt: “…”

Điện thoại báo tin nhắn.

Lục Hữu Khí ăn chơi tận mây bây giờ mới nhớ ra thằng bạn cùng phòng mình.

Dương Mạt nhắn sẽ về ngay, sau đó lượm lon nước lên, đứng dậy, gom rác chào thanh niên đẹp mã quyến rũ trời sinh kia: “Đi trước.”

Hàn Thời Vũ kêu lên: “Ài, anh!”

Dương Mạt đi xuống nửa đường thì cổ tay bị ghìm chặt. Anh dừng bước, quay lại nhìn hắn.

Hàn Thời Vũ cười với anh: “Dạo này bận bịu nên cứ thấy bực bội sao sao… Hôm nay em vui lắm lắm luôn.”

Dương Mạt: “?”

“Em tưởng anh không thích mấy chỗ ồn ào thế này đâu.” Hàn Thời Vũ nói: “Em không ngờ anh sẽ đến.”

Dương Mạt nói thật: “Không phải tới thăm nom gì cậu. Tôi bị kéo tới.”

Hàn Thời Vũ cười: “Anh đến là vui rồi ạ.”

Mi mắt Dương Mạt chớp khẽ.

Trên đời có người chỉ vì sự xuất hiện của một ai khác mà thay đổi cả tâm trạng sao?

Dưới kia là đám đông tấp nập, nhóm cộng tác viên đeo thẻ đang dọn dẹp bãi chiến trường.

Mỗi không gian ồn ào đều ẩn chứa sự tĩnh lặng, ẩn núp ở trước và sau như sự bổ khuyết bù trừ của tự nhiên.

Tâm trạng Dương Mạt không khi nào dao động bởi ảnh hưởng từ hoàn cảnh mà bao giờ cũng tĩnh tại như mặt nước, thế nhưng giây phút này dường như có giọt sương tình cờ nhỏ xuống.

Anh cảm thấy ánh mắt như mấy nhóc động vật bé con của Hàn Thời Vũ khiến anh nảy sinh sự cảm thông. Anh sẵn sàng đối diện với ánh mắt ở mọi loại sắc thái tình cảm, nhưng chẳng tài nào chịu nổi một đôi mắt tội nghiệp đầy ắp cầu xin chờ mong.

Sau quá nhiều lần ăn đòn, tên Hàn Thời Vũ này đúc kết ra được quy luật cộng thêm ưu thế nhỏ tuổi này đã gần như khống chế được anh, theo tầng nghĩa nào đó.

Dương Mạt đưa tay, xoa đầu hắn, sau đó đẩy cái đầu nọ một cái.

Hàn Thời Vũ từ sau gọi với lên: “Đàn anh ơi, ngày mai em lại tới gặp anh nha.”

Dương Mạt không trả lời, đút bàn tay vừa luồn trong mái tóc mềm vào túi, bước xuống.

Tâm trạng vui vẻ một cách khó hiểu.

Trên diễn đàn đại học Thủ Thành hôm nay.

[ F4 khóa 19 viện quản trị bây giờ ra sao rồi. ]

Trả lời:

“Chu Dịch làm ông tổng. Tạ Thần Mân viết sách. Lưu Mộc đi hát. Hàn Thời Vũ gây họa cho thiên hạ.”

“Bốn gương mặt đại diện khóa 19 này đúng thật là trước đó chưa từng có ai mà sau cũng không có người nào khác, các đàn em cảm thấy hết sức bất công.”

“Lưu Mộc là cái người tham gia chương trình tạp kỹ trên đài trung ương Mộc Lưu Tô ấy phải không. Lúc nghe MC giới thiệu anh ấy xuất thân từ trường mình tôi còn chả tin đâu…”

“Lặng lẽ meo meo chen lời…  Đàn anh Tạ từng viết truyện đồng tính ấy [khiếp sợ].”

“?! Lầu trên cho xin link với?!”

“Người qua đường đọc cũng đánh giá cao phết! Chủ đề học đường, ngọt muốn rụng răng luôn! Ở trang Bội nào đó, cứ tìm “Thần Sơ có ánh sáng” là ra liền à.”

“Bao giờ HSN tính kết hôn, Cực Tấn chờ bà chủ sốt ruột rồi kìa.”

“Lầu trên đừng xỉn nữa.”

“Có thông tin nội bộ tuồn ra là Hàn Thời Vũ kết hôn lâu rồi, có cả một đứa con gái nữa. Mà bảo vệ người nhà kín dữ lắm. Hàng cp trên mạng đọc chơi thôi, ngoài đời người ta thành gia lập nghiệp đùm đề hết lượt rồi mấy ba [buông tay].”

“Không để tâm đến cuộc sống cá nhân của Hàn Siêu Nhanh! Đu SN lý trí, yêu ổng thì chừa không gian cho ổng, lo để tâm đến tác phẩm của ổng thì hơn. Suốt từ đó tời nay SN đứng vững trong giới bằng thực lực, “Cực Tấn chúng tôi không kiếm tiền” với “Bá chủ giới sinh vật” cứ phải gọi là đẳng cấp!”

“Hahahahahahaha.”

“Tưởng đang lướt Weibo không đó hahaha.”

“Fan kiểm soát bình luận bài này à! Đáng ghét! [đầu chó].”

“Trời ơi, còn nữa không, tớ lót dép hóng sẵn rồi đó, cầu phần tiếp theo thái công chúa!”

Dương Hàn: “Tớ mới nghe ngóng được mỗi thế thôi.”

Hứa Gia: “Vậy sao sau này hai người yêu nhau thế.”

Dương Hàn đáp: “Tớ không biết luôn. Lão Hàn dám câu tớ, bảo đợi chừng nào rảnh thì kể tiếp.”

Hứa Gia: “Hức.”

Cô bạn nói tiếp: “Ài, tự nhiên muốn ăn mochi ghê ta ơi. Tớ cũng muốn có người cho bánh ngọt với được yêu đương ngọt ngào nữa cơ.”

Dương Hàn buồn cười: “Để bữa sau tớ nhờ chị thư ký của Lão Hàn làm cho cậu một hộp.”

Là vàng ắt tự phát sáng.

Cô chủ nhỏ nọ nhờ vào sự thông minh tài trí và khả năng hành động quyết liệt của mình, giành vòng nguyệt quế doanh thu của lễ hội ẩm thực.

Lúc trao giải.

Bề ngoài tỏ vẻ lễ nghi tiểu thư quyền quý – Hàn Thời Vũ trao giấy khen, cô chủ đã nhìn chăm chăm hắn bằng ánh mắt nhân hậu như mẹ hiền.

Hàn Thời Vũ: “?”

Sau đó, hai người quen biết nhau.

Rồi tiếp sau đó nữa, cô trở thành thư ký của tổng giám đốc Cực Tấn.

Dương Hàn đã thi cuối kỳ xong, thời tiết bắt đầu vào Đông. Hương vị năm mới gần đến đã rất đậm đà rồi.

Cô nàng lê dép bông ra phòng khách, nói với Dương Mạt đang ngồi trên sô pha: “Ba ơi ba, ngày mốt con muốn đi sắm quần áo Tết với bà nội.”

Dương Mạt đáp: “Ừ con.”

Dương Hàn hỏi: “Duyệt cấp tiền cho con được không?”

Dương Mạt chuyển tiền cho con gái, nói: “Không được như lần trước biết chưa.”

Dương Hàn xấu hổ gãi đầu. Dương Mạt mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, gõ phím laptop lạch cạch liên tục không ngơi. Cô nàng ngả đầu lên vai Dương Mạt, nhìn vào màn hình cũng chẳng hiểu mớ chữ tiếng Anh với mã số trên đó: “Năm nay nhà mình đi đâu ăn Tết vậy ba.”

Dương Mạt đáp: “Về quê ba.”

Dương Hàn “Oa” lên.

“À phải rồi.” Dương Mạt nói: “Nhà mình sẽ đi cùng Lộc Duyệt Minh.”

Dương Hàn chớp mắt.

Dương Mạt và Lộc Duyệt Minh là đồng hương.

Cậu bạn này muốn ở lại học lớp lập trình đặc biệt nên bố mẹ đến đây làm ăn đã về từ trước. Khoảng thời gian qua Lộc Duyệt Minh liên tục hỏi han nhờ anh chỉ bảo, giữa lúc trò chuyện vui với nhau thì biết tình hình nhà Lộc Duyệt Minh, khéo nỗi là gia đình chú lẫn cháu cùng chung một khu dân cư. Dương Mạt lập tức đề nghị đưa cậu về cùng, tiết kiệm được một chiếc vé xe lửa.

Mỗi lần về quê Dương Mạt, Hàn Thời Vũ đều tự lái xe lên cao tốc.

Cốp sau chật ních túi lớn túi nhỏ, di chuyển khoảng cách trăm dặm, cửa sổ ô tô bắt ghi lại những khung cảnh thay đổi trên chặng đường, cửa sổ trời phản chiếu bầu trời đêm và ánh đèn đường hầm… Tất cả tạo nên trong Dương Hàn cảm giác hạnh phúc rất đỗi khó tả. Khoảnh khắc ấy như thể cả thế giới chỉ còn tồn tại gia đình ba người của họ.

Ở thời đại mà hạ tầng giao thông phát triển mạnh mẽ như hiện nay, chỉ cần một tấm vé máy bay là bay vút qua ngàn dặm chỉ trong giây lát. Kiểu du lịch đường xa thế này làm hương vị về nhà ăn Tết như nồng nàn hơn. Tới điểm đến, người ngợm rã rời kiệt sức, còn người thân yêu mình luôn nhớ về lại càng thêm quý giá.

Cuối năm lu bu quá, lời hứa của Liễu Tộ Diệp với Dương Hàn không có thời gian thực hiện. Thế là hai đứa hẹn gặp nhau vào cuối tuần đầu tiên sau kì nghỉ đông.

Hàn Thời Vũ và Dương Mạt đến cửa hàng đón con gái với Hàn Lãng.

Đồ đạc Dương Hàn đã soạn xong sẵn cất trong xe. Hai bà cháu mua mấy món quần áo với trang sức, sau đó lên xe xuất phát.

Dương Hàn chui vào hàng ghế sau chiếc việt dã nhìn thấy Lộc Duyệt Minh, kích động kêu lên: “Tiểu Lộc!”

Lộc Duyệt Minh cười với cô nàng. Hôm nay cậu đeo khăn quàng cổ caro đỏ, quấn kín cả cằm trông rất ngoan ngoãn.

Dương Hàn leo lên ngồi cạnh cậu bạn mình.

Hàn Lãng cũng lên xe, đóng cửa.

Dương Mạt bên ghế phó lái nhìn con gái ào ào vồ vập, khóe môi thoáng cong lên. Hàn Thời Vũ ở ghế lái ngoái đầu lại, hỏi đằng sau: “Xong hết chưa.”

Dương Hàn: “Dạ rồi!”

Nhấn ga, về nhà thôi.

Đến khu dân cư nhà Dương Mạt, bác bảo vệ đang dán câu đối xuân ngoài phòng trực.

Thấy Hàn Thời Vũ kéo cửa sổ xuống, bác nhướng mày, lên tiếng: “Ôi, về rồi đấy à.”

Hàn Thời Vũ: “Haha, vâng.”

Dương Mạt đáp: “Chú ạ.”

Bác bảo vệ quay sang, đưa mắt nhìn ngó một lúc. Dương Hàn ló đầu ra, chào hỏi trước rồi reo lên: “Chúc ông Ngô ăn Tết vui vẻ ạ!”

Thấy cô nàng, bác bảo vệ vui ra mặt, đáp lời: “Dương Dương cũng ăn Tết vui nhé.”

Lộc Duyệt Minh biết bác bảo vệ nọ, cũng lên tiếng chào hỏi.

Bác bảo vệ vừa ghi chép xe nhà họ vào sổ vừa nói: “Mấy đứa này, Lão Dương nhắc bây suốt đấy. Hôm nào ra quảng trường chơi cũng phàn nàn với mấy ông bà năm nay hai đứa con có về ăn Tết không mà chưa thấy điện thoại nói năng gì. Bởi vậy ai cũng biết hai đứa bây không có gọi về nhà gì hết trơn.”

Dương Mạt: “…”

Hàn Thời Vũ cười: “Tụi con muốn tạo niềm vui bất ngờ ấy chứ.”

“Bọn ông mới hỏi ổng, sao không lên kia ở với mấy đứa. Lão Dương la hét bảo ở đó làm sao tốt bằng ở đây, có cho bao nhiêu tiền ổng cũng nhất quyết không đi.” Bác bảo vệ cười: “Mấy đứa đón ổng đi đi thôi, bữa nào đánh cờ cũng giở trò nhìn phát cáu.”

Hàn Thời Vũ với Dương Hàn cười rộ lên, Hàn Lãng cũng không nhịn được bật cười.

Không phải Dương Mạt chưa từng nói cha anh lên ở với gia đình, nhưng ông một hai bướng bỉnh không đồng ý.

Bác bảo vệ đưa thẻ giữ xe cho Hàn Thời Vũ. Hắn trả tiền gửi xe, lái vào tìm chỗ đỗ.

Chuông cửa vang.

Lão Dương mở cửa, chú chó Border Collie trong nhà sủa mấy tiếng.

Thấy Dương Mạt, Lão Dương trợn mắt, câu đầu tiên vừa thấy mặt con trai là: “Mày còn biết đường về nữa hả.”

Dương Mạt thản nhiên đáp: “Vâng.”

Sau đó ông hỏi: “Dương Hàn đâu?”

Dương Hàn mặc quần áo mới, lách ra từ sau lưng Dương Hàn, nhào đến ngọt ngào gọi: “Ông nội!”

Lão Dương vuốt râu nhướng mày. Thấy Dương Mạt đưa cháu gái cục cưng về cũng tạm tha cho thằng con nghịch tử.

Lão Dương vỗ lưng cháu gái ôm choàng cổ mình, cười nói: “Xuống xuống nào, ông nội thở không nổi đây!”

Hàn Lãng vừa vào đã thấy cảnh tượng này. Lão Dương cười với mẹ Hàn: “Bà tới chơi à.”

Hơi ấm phả vào mặt. Hàn Lãng đưa mắt nhìn căn hộ ấm áp đơn giản của ông, dừng mắt trên bàn công đầy chim với hoa, vui vẻ đến gần.

Bà chọc chọc chim hoàng yến và vẹt yến phụng trong lồng, nói: “Lại nuôi nhiều chim thế.”

Lão Dương đáp: “Tôi nghĩ bà ít khi thấy mấy con này, nên mua nhiều nhiều về nuôi lớn rồi gửi cho bà.”

Hàn Lãng lắc đầu, cười: “Thôi, tôi thích thì thích chứ nuôi không được.”

Lão Dương: “Tôi còn mấy chậu lan đang lớn tốt lắm, hôm nào bà về thì xách một chậu lên.”

Hàn Lãng đáp: “Được.”

Dương Mạt đứng từ xa nhìn.

Anh biết ba mình với mẹ Hàn Thời Vũ chuyện trò mấy sở thích này hòa hợp lắm. Đã nhiều lần úp mở gợi ý Hàn Thời Vũ tác hợp hai ông bà lại với nhau. Dù sao hai người cũng một thân một mình, chặng đường sau này có người bầu bạn cùng thì còn gì viên mãn hơn.

Nhưng Lão Dương nhất quyết không chịu. Ông biết Hàn Lãng là chủ tịch, lại còn đang điều hành một công ty, đại ý là ông là sợ mình làm lỡ dở công việc của Hàn Lãng.

Khi đó Hàn Thời Vũ vừa chuyển lời cho Dương Mạt vừa cười không ngừng: “Lão Dương còn biết xấu hổ ấy kìa anh.”

Dương Hàn chạy đi chơi với em Border Collie. Lão Dương giới thiệu hoa hòe chim muông xong rồi mới phát giác nhà thiếu mất một người, quay sang hỏi Dương Mạt đang ngồi trên sô pha uống trà: “Hàn Thời Vũ đâu?”

Lúc đi ngang công viên khu dân cư bắt gặp đám trẻ đang bắn báo hoa, Hàn Thời Vũ thuận miệng lại giáo dục đám trẻ không được đốt pháo khi không có sự giám sát của người lớn.

Dạy dỗ giáo dục một thôi một hồi, hắn nhập bọn chơi với lũ trẻ, chơi vui tới độ quên trời quên đất.

Đúng lúc này, dưới lầu vang tiếng la oai oái than vãn của bọn trẻ.

Dương Mạt lạnh nhạt đặt tách trà xuống, đáp: “Đấu đá với tụi con nít trong công viên ấy.”

Lão Dương: “.”

Tác giả có lời muốn nói:

Mất mặt.