Hai Người Cha Của Tôi

Chương 13: Chuyện Cực Tấn (1)




Dạo này Dương Mạt gặp địch dữ.

Anh dẫn đầu phòng thí nghiệm Dennis xây dựng lớp tường lửa Cực Tấn không gì so được bằng gần tám năm kinh nghiệm trong lĩnh vực an ninh mạng của mình.

Có người đột nhập sơ hở.

Khi họ đang tiến hành chương trình liên kết với Nghe Biển, trong quá trình này nhằm phòng tránh tường lửa bị quấy nhiễu, họ đã tạm dừng hoạt động một vài chức năng.

Sau đó có người đột nhập từ Nghe Biển, tẩm ngẩm tầm ngầm bước vào Cực Tấn Thú Địa, kích hoạt cơ chế cảnh báo của họ.

Dương Mạt theo dõi sát sao, nhận ra Trojan và virus không xuất hiện như trong tưởng tượng.

Kẻ xâm nhập như thể chỉ khuấy cho sủi bọt rồi thoát ra, sau đó để lại lời cảnh cáo rồi biến mất.

Dương Mạt chau mày.

Anh gõ phím một lát, ngay sau đó gửi một id cho nhân viên kỹ thuật.

Anh nói: “Người đó đang tìm cái này, tra đi.”

Nhân viên kỹ thuật theo đó lục soát tài khoản người dùng trong Thú Địa.

Nhân viên kỹ thuật: “…”

Dương Mạt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, xoa cằm tự hỏi, đột nhiên nhân viên kỹ thuật vỗ vỗ vai anh.

“Đó là tài khoản của tổng giám đốc Hàn anh ạ.”

Dương Mạt quay lại nhìn anh ta: “???”

Vụ quản lý cấp cao Nghe Biển vẫn còn chút dư âm, Hàn Thời Vũ lại thình lình chễm chệ trên hotsearch.

Nhân viên kỹ thuật: “Trưởng phòng Dương… bên phòng điều hành với thư ký tổng giám đốc Hàn gọi điện tới, nói nội dung trong tài khoản Thú Địa “Chỉ bạn thân thiết mới xem được nội dung” của tổng giám đốc Hàn bị công khai rồi, hỏi bên mình có gặp vấn đề gì không.”

Khi Thú Địa vào giai đoạn chạy thử, Hàn Thời Vũ cũng thành một trong những người tham gia beta, sau này hắn không xóa các hoạt động, mà thêm quyền hạn với cài đặt phạm vi xem tài khoản.

Hắn bảo xem như để lại hồi ức, rồi sau đó lấy luôn tài khoản này vào vip.

Hacker nọ vất vả trèo bao nhiêu đèo lội bao nhiêu suối chẳng lẽ chỉ vì muốn công khai những thứ này của Hàn Thời Vũ à.

Dương Mạt nghiến răng hỏi: “Nội dung nào.”

Nhân viên kỹ thuật khó lòng mở miệng: “… Hay là trưởng phòng tự xem thế nào?”

Hàn Thời Vũ là tay con nhà giàu chính cống, cha hắn mất sớm, một tay mẹ vừa quản lý một công ty logistic vừa nuôi hắn lớn.

Nhưng Hàn Thời Vũ không quen thói tiêu tiền xa hoa hay kiêu ngạo, hắn cũng không muốn thừa kế sản nghiệp của mẹ mà muốn khởi nghiệp tự thân.

Giai đoạn đầu Cực Tấn thành lập và phát triển đúng thật là “nhà có mỏ”, nhờ vào sự đầu tư của Hàn Lãng mới dám mò mẫm thử nghiệm đủ mọi mặt trận, không thì rõ ràng công ty mới làm sao có cửa chịu được cái kiểu giày vò của hắn.

Thời gian trước khi ý định khởi nghiệp vừa manh nha, hắn phấn khởi gọi điện cho Dương Mạt ở nước ngoài, hắn muốn làm Internet.

Dương Mạt không nói câu thứ hai, đến cả định hướng phát triển cũng không hỏi, từ bỏ công việc khiến người ta đỏ mắt, về nước.

Khi Dương Mạt giải quyết xong mọi công việc, trên cơ bản Hàn Thời Vũ đã chuẩn bị kỹ càng, bỏ một khoản lớn để chiêu mộ đội ngũ nghiên cứu và phát triển, chờ vị đại thần nòng cốt này về xông lên.

Hàn Thời Vũ đến sân bay đón anh.

Dương Mạt cứ có cảm giác hắn lại cao lớn thêm rồi. Chói mắt giữa dòng người, cao hơn mọi người xung quanh cả khúc.

Hàn Thời Vũ kéo hành lý cho anh hệt như nhóc con đón người lớn về, nói chuyện đây đó với Dương Mạt.

Giữa cuộc trò chuyện, Dương Mạt hỏi: “Công ty tên gì?”

Hàn Thời Vũ đáp ngay: “Siêu Nhanh.”

Dương Mạt chau mày: “Vẫn chưa chọn xong à?”

“Không phải…” Hàn Thời Vũ lắc đầu, cười cười: “Em nói, tên công ty là Siêu Nhanh”.

Dương Mạt: “…”

Anh hỏi: “Ai đặt.”

Hàn Thời Vũ kiêu ngạo: “Em á.”

Dương Mạt thừa nhận mình sai lầm rồi, thấy bản thân quá bốc đồng.

Anh muốn đi về nhà.

Nhưng cuối cùng khi Hàn Thời Vũ kéo vali anh không buông, mặt dày cầu xin anh đừng đi, suy nghĩ đó đã kết thúc.

Dương Mạt tỏ thái độ: “Anh không muốn khởi nghiệp với một tên đần.”

Hàn Thời Vũ: “Híc.”

Cuối cùng, hắn vẫn dẫn Dương Mạt đi tham quan nơi làm việc của công ty, may mà lúc này logo “Công ty Trách nhiệm Hữu hạn Khoa học Kỹ thuật Thâm Quyến Siêu Nhanh” vẫn chưa hoàn thành.

Hàn Thời Vũ nói: “Sau này sẽ có một chi nhánh ở Giang Tô, nếu anh thấy làm ở tổng bộ không tiện thì về đó làm cũng được.”

Dương Mạt sinh ra ở Giang Nam.

Diện mạo vóc dáng anh sáng sủa điển trai, có thể nhờ nét đẹp sẵn có từ quê hương. Thế nhưng tính cách lại khác biệt hoàn toàn với gương mặt, là do phong tục nơi anh được nuôi dưỡng và lớn lên. Cả người thân bạn bè anh đều đến từ phương Bắc, thế nên anh vẫn quen gọi chốn thân thuộc nuôi lớn mình lên kia là quê nhà…

“Khoan nói chuyện này đã.” Dương Mạt đưa tay ngắt lời hắn: “Em đổi tên đi được không?”

Hàn Thời Vũ hỏi: “Anh thấy không ổn à?”

Hắn vừa dứt lời, bầu không khí trở nên yên lặng một cách quỷ dị vài giây.

Dương Mạt đột nhiên nhận ra gì đó, bổ sung: “Cái tên này…”

Dương Mạt nhìn Hàn Thời Vũ.

Hàn Thời Vũ nhìn Dương Mạt.

Dưng Mạt biết trong đầu người kia thể nào cũng chứa đống phế liệu đồi trụy.

Hàn Thời Vũ không nhịn được cười: “Anh thấy em nhanh lắm à.”

Dương Mạt: “Phắn.”

Người sáng lập công ty cũng chính là Hàn Lãng, Hàn Thời Vũ, Dương Mạt và ba người bạn của hắn.

Sáu người. Bốn người trong số đó cảm thấy chuyện này không quan trọng, giao nhiệm vụ đặt tên cho Hàn Thời Vũ, để người sau tự tung tự tác.

Rốt cuộc cũng có người đứng ra quản thúc.

Tóm lại lúc nghe tên với mớ slogan kỳ quặc Hàn Thời Vũ đặt xong, Dương Mạt đỡ trán, đổi “Siêu Nhanh” thành một cái tên rất hợp với công ty – Cực Tấn.

Hàn Thời Vũ cảm thán: “Quá tuyệt vời.”

Dương Mạt: “…”

Cũng chính khoảng thời gian ấy, ngày ngày Hàn Thời Vũ thích đăng trạng thái trên Thú Địa, trêu mấy người và chuyện này.

[ Hàn Thời Vũ ]

“Mới đầu công ty tên Siêu Nhanh cơ. Tôi thích Siêu Nhanh, nhưng mà Starry ảnh không thích. Tôi thất vọng về bản thân lắm [doge], sửa lại.”

Bình luận:

“Chỉ vỏn vẹn vài chữ cũng đủ khiến người ta thấy dư vị dài lâu, nhai lâu ngẫm lâu mới biết vị?”

“… Cảm giác như bị xe tông thẳng vô mặt vậy.”

“Tạ ơn đại thần ngăn ông lại.”

Những tài khoản nọ cũng là tài khoản nội bộ của họ, hiện chưa cái nào bị xóa.

Hotsearch Weibo.

#Công_ty_trách_nhiệm_hữu_hạn_Siêu_Nhanh #[Cười_rớt_nước_mắt]

[ Tin nóng mỗi ngày trong giới ]

#Công_ty_trách_nhiệm_hữu_hạn_Siêu_Nhanh #Hàn_Thời_Vũ #Starry_là_ai #Chuyện_bên_lề

Trước đây công ty Cực Tấn tên là công ty Siêu Nhanh? Hôm nay tài khoản cá nhân Thú Địa của Hàn Thời Vũ đã bật chế độ công khai! Là do nhầm lẫn hay hệ thống có vấn đề? Một số người bề ngoài trông thì nghiêm túc nhưng bên trong lại là đứa trẻ dậy thì quá độ, hãy tìm hiểu ngay động thái của ông chồng quốc dân của các bạn.

[ Hàn Thời Vũ ]

“Hồi trước tôi nghĩ ra một câu slogan như này, Khoa Kỹ Cực Tấn, xưng bá địa cầu.”

Bình luận mấy năm trước.

“6.” (trâu bò)

“Nghe sao giống đi xâm lược vậy ta?”

“Đại thần xích tên này kỹ tí được không? Ông tính khởi nghiệp hay tính dựng nước?”

Khu bình luận sôi sục khí thế.

Quả nhiên, đám tài khoản chế giễu Hàn Thời Vũ ngồi mốc meo tới mức mua được nhà trên này cuối cùng cũng có dưa hóng, đúng là công sức không phụ lòng người.

“Hàn Siêu Nhanh cười rụng mẹ đầu mất hahahahahaha.”

“Ba cái bài về HSN này khỏi đăng lên nhóm phu nhân Hàn đi, ngày nào bọn tôi cũng phải nghĩ cách tiêu tiền của SN, bận rộn nhiều việc lắm.”

*Hàn siêu nhanh, siêu nhanh

Trả lời:

“Sao Hàn Thời Vũ cứ nhảy lên hotsearch bằng mấy cái trông đần thế nhỉ? Đừng nói là mua thật nha? [doge]”

“Cá chắc là mua để vụ Nghe Biển chìm bớt, hờ, đúng là internet không có ký ức. Hacker đột nhập chỉ để công khai tài khoản? Nghe hài dữ không? [cười]”

“Trời đất ơi, HSN với Starry cứ có cảm giác vợ chồng sao á, Cực Dược có đối thủ rồi nha.”

“Hàn Thời Vũ: Bá chủ giới sinh vật.”

Trả lời

“Hahahahahahaha!”

“Hahahahaha xưng bá địa cầu cười vãi.”

“Mở cửa! Đại học Thủ Thành thông báo!”

Trong lúc câu chuyện này phát sinh, Hàn Thời Vũ đang họp ở chi nhánh, có vẻ đang bàn bạc về vấn đề thiết kế dự án liên kết Cực Tấn với các trường cấp hai trong khu vực, cũng như chiến dịch “Internet + Xóa đói giảm nghèo”.

Cực Tấn chưa từng đặt chân vào lĩnh vực giáo dục với xóa đói giảm nghèo. Họ thảo luận với nhau rất lâu, cuối cùng mới phát triển được khung sườn dự án.

Hàn Thời Vũ làm xong xuôi mọi chuyện, mãi mới thư giãn được một chút. Hắn mới mở Weibo lên xem như thường lệ.

Hàn Thời Vũ: “?”

Mở Thú Địa.

Hàn Thời Vũ: “???”

Thư ký mặt mày như đưa đám: “Sếp Hàn, anh đưa mật khẩu tài khoản cho em được không? Bọn em chờ sếp họp xong mà muốn héo rũ hết lũ rồi.”

Hàn Thời Vũ hỏi: “Bên kỹ thuật phát sinh vấn đề à?”

“Vâng.” Thư ký đáp: “Em liên lạc thử bên kia hỏi có thể đổi quyền xem trang cá nhân được không, mà trưởng phòng Dương trả lời, để đó là được, thế nên… để đó.”

Thư ký biết quyền lên tiếng của trưởng phòng Dương lớn hơn sếp Hàn nhiều, nên răm rắp nghe lời.

Hàn Thời Vũ: “…”

Dương Hàn đang nằm trên trường rì rầm đọc cách, thình lình Hứa Gia gửi tin nhắn.

Dương Hàn cài chế độ đặc biệt cho Hứa Gia, chỉ cần có cập nhật sẽ thông báo cho cô nàng ngay lập tức.

Dương Hàn vui vẻ cầm điện thoại lên, ấn vào giao diện chat, thấy video chia sẻ từ Thú Địa.

[ Đề nghị đổi tên thành: Bá chủ giới sinh vật ]

Trang bìa nền trắng chữ đen viết vài chữ to tướng đậm tính nghệ thuật: Tôi thích Siêu Nhanh.

Đăng lên mới vài tiếng trước đã có một triệu lượt xem, con số vẫn đang tiếp tục tăng.

Dương Hàn nghi hoặc ấn vào.

Sau đó bị đám bình luận rần rần trên video đâm đau cả mắt.

“Tham kiến bá chủ giới sinh vật.”

“Tham kiến bá chủ giới sinh vật.”

“Khoa kỹ Siêu Nhanh, xưng bá địa cầu.”

“Khoa kỹ Siêu Nhanh, xưng bá địa cầu.”

Dương Hàn: “…”

Đây là video cắt ghép chế bựa của Hàn Thời Vũ, cùng một tác giả với video “Cực Tấn chúng tôi không kiếm tiền” lượt xem trên chục triệu.

Dương Hàn lặng lẽ xem hết video, nhịn không nổi cười toác cả miệng. Cô nàng chia sẻ cho bà nội, Dương Mạt lẫn Hàn Thời Vũ, cuối cùng chia sẻ lên vòng bạn bè.

Quan hệ bố con vừa ra khỏi danh sách đen của nhau lại lần nữa ăn block.

Hứa Gia tò mò: “Dương Dương nè.”

Cô bạn hỏi: “Hàn Thời Vũ siêu nhanh thật à?”

Dương Hàn trả lời trong tích tắc: “Tớ chả quen ai tên Hàn Thời Vũ.”

“Trường phòng Dương này.”

Giữa giờ cơm trưa, đồng nghiệp cũng lân la hỏi.

“Tổng giám đốc Hàn nhanh thật à anh?”

Dương Mạt cắm đôi đũa vào hộp cơm.

Anh đang ăn đậu bắp, khá là thích món ăn gây nhiều nhiều luồng tranh luận trái chiều này.

Tâm trạng khiến món ăn trong miệng trở nên dính dớp vô tận.

Anh nuốt xuống, tiếp tục gắp đồ ăn, lạnh nhạt đáp: “Tôi không quen ai tên Hàn Thời Vũ.”

Đồng nghiệp: “…”

Hàn Thời Vũ ở văn phòng nơi xa xôi không hay biết bản thân bỗng nhiên trở thành kẻ góa bụa cô đơn.

Dương Mạt nói tiếp: “Đã khóa chặt địa chỉ tên hacker kia chưa?”

Đồng nghiệp trả lời: “Xong rồi, từ một quán net anh ạ.”

Mặc dù không biết người kia nghĩ gì, nhưng dẫu sao chuyện này cũng dính líu đến vấn đề an ninh mạng của công ty, dính líu đến cả vấn đề pháp luật.

Đồng nghiệp nói: “Trưởng phòng Dương, chúng ta có báo cảnh sát không?”

Dương Mạt đáp: “Lập hồ sơ trước đã, muốn tra tới người cần quyền bên công an.”

Anh uống một ngụm nước ấm: “Nói với Hàn Thời Vũ đi, tôi sang giải quyết. Xem thái độ của hacker kia thế nào rồi quyết định có kiện hay không.”

Nói đoạn, điện thoại thông báo có tin nhắn. Anh đặt đũa, thấy Chu Dịch hắn tin thì lấy làm lạ lùng, ấn mở, lập tức thấy tin nhắn đầy mùi ấm ức: “Mạt ơi, anh bỏ chặn em được không.”

Trăm phần trăm là Hàn Thời Vũ.

Dương Mạt: “Chu Dịch, bị bắt cóc thì ấn phím 1.”

Chu Dịch: “1.”

Dương Mạt không xem điện thoại nữa, đặt xuống, tiếp tục ăn cơm.